Thời buổi này, không có dây thun.
Nàng liền ở chỗ cổ tay luồn vào một đoạn dây thừng.
Sau này khi đeo bao tay chỉ cần kéo dây thừng chỗ cổ tay lại cho chặt rồi buộc vào, bao tay liền sẽ không bị tuột ra.
Làm xong đôi bao tay thứ nhất, chính nàng tự thưởng thức một hồi lâu.
Ảo tưởng bộ dáng khi Lạc Phong Đường đeo vào, khóe miệng không nhịn được gợi lên một độ cong sung sướng.
Nàng đem đôi bao tay này giấu đi, lại căn cứ theo kích cỡ bàn tay lớn nhỏ của cha mẹ cùng hai đệ đệ làm thêm mấy bộ.
Đến khi Tôn thị lại đây gõ cửa, thúc giục nàng ăn cơm trưa, sau đó nàng mới phát hiện chính mình bận việc đã lâu.
Ăn xong cơm trưa, nàng lại nhốt mình ở trong phòng làm tiếp.
Hôm nay, nàng giao nhiệm vụ cho chính mình, là phải làm ra bao tay cho cả nhà.
Cứ như vậy một buổi chiều tuyết rơi đầy.
Dương Nhược Tình ngồi trên thùng ấm trong phòng, vùi đầu làm từng đôi bao tay.
Mà ở rừng cây sau núi.
Khu rừng như một cánh đồng tuyết đập vào mắt một mảnh trắng xóa.
Gió bắc gào thét, quét qua mặt như những lưỡi dao băng vừa lạnh lại vừa đau.
Thân ảnh nam hài cao lớn cường tráng gian nan đi trong gió tuyết.
Trên vai hắn vác trường cung, trên lưng cõng bao đựng tên.
Bên hông, treo một con thỏ hoang và một con gà rừng, trong tay còn xách theo hai con thỏ hoang.
Giờ phút này, đầu hắn đang ngó nghiêng, tựa như tìm kiếm cái gì.
Trên nền tuyết trắng tinh, một hàng dấu chân của tiểu thú như ẩn như hiện.
Giống như từng đóa hoa mai nở rộ.
Rất nhanh lại bị tuyết bao trùm.
Nhưng dấu vết để lại, cũng không thể trốn thoát được đôi mắt của nam hài.
Hắn đạp lên gió tuyết, một đường đi về phía trước tìm kiếm…………Ban đêm.
Sau khi ngâm chân nước ấm, Dương Nhược Tình lùi về trên giường.
Còn chưa có trong chốc lát, chân đã lạnh trở lại.
Nàng cảm thấy chính mình thật thiếu một cái túi chườm nóng cho chân!Đời trước nàng có một lần vì hoàn thành nhiệm vụ, từng ở sâu trong nhánh núi của núi Đại Biệt, trong một hộ nông gia hơn nửa năm.
Mùa đông năm đó cũng lạnh.
Hộ gia đình kia ban đêm khi ngủ đều dùng nước muối đun sôi rót vào trong bình để trong ổ chăn.
Thời cổ đại này, liền không thể hy vọng những thứ xa vời như bình nước muối.
Tuy nhiên, nàng muốn làm một cái túi chườm nóng!Chỉ là làm túi chườm nóng cần chế phẩm của da.
Bằng không nước sẽ chảy ra đầy giường.
Nhưng chế phẩm da đi nơi nào kiếm được?Ai!Ngủ đi ngủ đi, quá mấy ngày tới, nhất định phải đi trấn trên mua bông về để làm chăn mới!……Hôm sau, tuyết vẫn còn rơi.
Dương Nhược Tình một đêm không ngủ tốt, buổi sáng liền ngủ nướng.
Trong mơ mơ màng màng, nàng nghe được bên ngoài sân truyền đến tiếng nói chuyện của Tôn thị bọn họ.
Còn kèm theo tiếng xẻng đang xúc tuyết.
Trở mình, nàng lại ngủ tiếp.
Âm thanh bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên.
Nhưng khi tới trước cửa phòng của nàng, động tĩnh kia lại nhỏ đi một chút.
Như là cố ý phóng nhẹ động tác, sợ làm phiền đến nàng.
Thẳng đến khi nàng tỉnh ngủ rời giường, vươn vai mở cửa ra khỏi phòng, mới biết được động tĩnh bên ngoài, hóa ra là mẫu thân đang xúc tuyết !Tuyết đều đã cao quá mắt cá chân.
Nương xúc tuyết ở trước cửa để lộ ra một con đường.
Lượng công việc này……“Nương, nương xúc tuyết sao không đánh thức con dậy?”Đúng lúc Tôn thị từ phòng bếp ra tới, Dương Nhược Tình quay đầu liền hỏi.
“Nhiều tuyết như vậy, con cùng nương xúc, nương cũng không cần vất vả!” Nàng nói tiếp.
Tôn thị nghe vậy, lắc lắc đầu cười.
Phụ nhân nhìn trước cửa sạch sẽ, còn có một con đường nhỏ rải mảnh vụn gỗ.
“Sao lại là nương xúc được? Sáng sớm hôm nay, Đường Nha Tử khiêng xẻng tới.
”Phụ nhân nói: “Chính hắn xúc đấy, nương định gọi con dậy nhưng hắn ngăn lại.
Hắn nói trời lạnh cứ để con ngủ thêm……”“Xúc tuyết xong rồi, trà cũng chưa uống một ngụm liền đi.
Hài tử kia thật là một đứa trẻ ngoan……”A?Dương Nhược Tình trợn tròn mắt.
Hóa ra là hắn làm sao?Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng thấy có người cố tình giảm nhẹ động tác xúc tuyết.
Cũng vì không muốn quấy nhiễu đến nàng đúng không?Thật là một nam sinh cẩn thận, săn sóc.
Dương Nhược Tình âm thầm nghĩ, còn chưa có ăn cơm sáng lại giống như đã uống vào một chén nước mật ong.
Ngọt lịm.
Khiến cho chỗ tuyết trắng đơn điệu trước mắt đột nhiên trở nên sáng lạn hơn rất nhiều!Ăn cơm sáng xong, Tôn thị cùng Dương Hoa Trung thảo luận.
“Buổi trưa hôm nay Lạc đại ca sẽ làm tiệc rượu mua ruộng, em cùng Tình Nhi buổi trưa sẽ đi qua nấu cơm.
” Tôn thị nói.
“Đường Nha Tử sợ mất lễ nghĩa, buổi sáng liền nói đợi lát nữa sẽ tới đón anh cùng Tiểu An, Đại An đi qua.
”“Nhưng bị em cản lại.
”Tôn thị nói tiếp: “Hôm nay tuyết lớn, bay tán loạn, trên đường lạnh, chân của anh sợ là không chịu nổi.
”“Nhà Lạc đại ca đem thùng ấm đều đưa cho nhà ta, nhà bọn họ rất lạnh, Tiểu An, Đại An đi qua cũng không thích hợp.
”“Thấy Đường Nha Tử có vẻ rất áy náy.
Hắn nói, chút nữa hắn sẽ đem đồ ăn buổi trưa đưa lại đây, còn cùng em nhận lỗi……”Nghe Tôn thị nói xong, Dương Hoa Trung cười lắc đầu.
“Ta cùng Đại An, Tiểu An không qua được, sao có thể trách Đường Nha Tử bọn họ đâu?”Nam tử nói: “Bọn họ lễ nghĩa chu toàn, là hôm nay thời tiết không phù hợp thôi!”“Nương Tình Nhi, chút nữa em đi qua nấu cơm, lại cùng Lạc đại ca nói một chút, bảo bọn họ đừng có áy náy……”Tôn thị gật đầu.
“Những lời này, anh không dặn dò em cũng sẽ nói.
Lạc đại ca cùng Đường Nha Tử đối với nhà ta thật sự không kém nha!”“Ừ, nương Tình Nhi em ăn xong cơm sáng, thì đi luôn qua nhà họ giúp đỡ dọn dẹp đi!” Dương Hoa Trung thúc giục.
Tôn thị gật gật đầu.
Bên này, Dương Nhược Tình một bên uống cháo bột ngô thơm thơm, ngọt ngọt.
Một bên đem đối thoại của cha mẹ nghe vào trong tai.
“Nương, ăn xong cơm sáng cứ để con đi qua trước là được, nương ở lại trong nhà cho lợn ăn đi.
”“Không phải chỉ là lo liệu một bàn đồ ăn sao, có con ở đây, sẽ không hỏng việc.
” Dương Nhược Tình nói.
Tôn thị suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng được, nương sẽ nhân tiện đem nồi chén trong nhà rửa sạch xong sẽ qua.
”“Vâng!”Người một nhà liền vui sướng quyết định như vậy.
Sau khi ăn xong, Dương Nhược Tình đem đôi bao tay mà một ngày nay nàng gấp gáp làm xong, phân từng cái cho cha mẹ cùng hai đệ đệ.
Dương Hoa Trung đánh giá bao tay trong tay, nam tử vui vẻ.
“Bao tay này trước đây ta đi trấn trên đã từng thấy người đeo.
” Hắn nói.
“Dù sao kia đều là những người một ngón tay cũng không dính nước mới có thể mang.
”“Không thể tưởng được nông hộ nhân gia chúng ta cũng có thể đeo bao tay này?”Nghe được lời này, Dương Nhược Tình cong môi cười.
“Bao tay là dùng để bảo hộ tay của ta không bị tổn thương do giá rét, không có phân biệt đắt rẻ sang hèn.
”Nàng vừa nói, vừa giúp Tiểu An đeo vào đôi tay nhỏ.
“Như thế nào? Tay có thấy ấm áp không?” Nàng cười tủm tỉm hỏi.
Tiểu An nhìn bao tay mới lạ trong tay, hưng phấn gật đầu.
Tôn thị ở bên kia đeo thử bao tay của chính mình, đột nhiên hỏi Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, chúng ta đều có bao tay, vậy con cũng làm cho Đường Nha Tử bọn họ một đôi chứ?”Dương Nhược Tình đang muốn há miệng nói, Đại An ở một bên đã giành nói trước: “Nương còn phải nhắc nhở tỷ tỷ sao? Tỷ chắc chắn đã làm cho Phong Đường ca caư nha!”“Thật vậy chăng Tình Nhi?” Đôi mắt Tôn thị tỏa sáng nhìn Dương Nhược Tình.
Mặt Dương Nhược Tình đỏ lên.
Liếc mắt nhìn Đại An, tức giận nói: “Sao gì cũng không thể gạt được đôi mắt của đệ vậy? Nhỏ mà lanh!”Đại An híp mắt cười, vẻ mặt giảo hoạt.
Dương Nhược Tình buồn bực, đệ đệ này, ai!“Không cùng mọi người nói nữa, con phải đi nhà Lạc đại bá hỗ trợ đây.
”Nói xong những lời này, Dương Nhược Tình trong lòng mang theo đôi bao tay của Lạc Phong Đường, đội gió tuyết đi ra cửa.
.