“Tình Nhi, ngươi ở chỗ này nghỉ đi, ta đi rừng đối diện một chút.
”Lạc Phong Đường nói.
Dương Nhược Tình biết hắn là cái người một khắc đều không chịu ngồi yên.
“Được, ngươi đi đi, nhớ trở về sớm.
” Nàng nói.
“Ừ, ta sẽ không đi xa, chỉ đi tìm xem bên kia có gà rừng hay không thôi.
” Hắn nói.
Bên dòng suối liền dư lại một mình nàng.
Sơn cốc thực an tĩnh.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên trên người cũng thật ấm áp.
Đang chán muốn chết, Dương Nhược Tình đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến một đạo tiếng kêu.
“Ngao ô……”Theo tiếng nhìn lại, một bóng trắng vụt qua bụi cây phủ đầy tuyết bên kia.
Trên nền tuyết, ngoại trừ một chuỗi dấu chân hoa mai rõ ràng, còn rơi xuống vài giọt máu đỏ thắm.
Thoáng nhìn qua, giống như là một con cáo tuyết lớn.
Cáo tuyết?Đồ tốt.
Dương Nhược Tình kích động lên, cất bước đuổi về phía bên kia.
Lúc trước vừa mới đi được nửa chết nửa sống, lúc này, tiểu môtơ của nàng lại lộc cộc chạy đến cực hạn.
Lông trắng đem đi bán ở cửa hàng lông thú.
Kia chính là tiếng bạc đang kêu leng keng.
Nếu tự mình làm khăn quàng cổ thì vừa ấm lại vừa thoải mái, nghĩ thôi đã thấy đẹp!Vật nhỏ, trốn chỗ nào rồi!Một hơi đuổi tới gần một cái cây lớn trong rừng đã bị sét đánh gãy làm đôi.
Dấu chân kia cùng giọt máu đột nhiên liền biến mất.
Nàng đi vòng quanh tại chỗ, gãi gãi đầu.
Một giọt chất lỏng rơi từ phía trên đỉnh đầu xuống, dính vào mũi nàng sau đó đáp xuống nền tuyết dưới chân.
Là máu!Vật nhỏ, thật xảo trá!Nàng cong cong khóe miệng, rút dây thừng bên hông ra, đánh một cái.
Sau đó, ném nó về phía ngọn cây lớn đã bị chẻ đôi.
Vèo……“Ngao ô……”Một quả bóng trắng từ trên trời giáng xuống, ở giữa không trung, đã bị nàng một phen bắt được.
Túm hai chân nó xách ở trong tay.
“Ha ha, xem ngươi trốn đi đâu!” Nàng cười lớn tiếng nói.
“Gâu gâu……”“Gâu gâu gâu…… gâu gâu!”Chó sủa?Nàng cúi đầu nhìn.
Trợn tròn mắt.
Còn tưởng rằng là một con cáo tuyết, sao lại con chó chứ?Từ từ ——Nàng xách con chó vẫn vẫn còn đang ra sức giãy giụa đến trước mặt, cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ.
“Hả, sao lại là ngươi nha?”Nàng kinh sợ kêu lên.
Con chó choai choai trước mắt mắt này, không phải chính là con lần trước nàng vào núi trong lúc vô ý cứu được sao?Nó còn cắn chết một con thỏ hoang làm tạ lễ tặng nàng.
Nghe thấy âm thanh nàng, tiểu bạch cẩu trong tay cũng ngẩn ra.
Nó mở to đôi mắt đen tròn xoe trừng Dương Nhược Tình.
Đáy mắt cũng hiện lên một tia quang mang quen thuộc kỳ lạ.
Nhưng một lát sau, nó lại vặn vẹo cái mông giãy giụa lên.
Nhưng giãy giụa lúc này, lại không hề quyết liệt như vừa rồi.
Mà lại nhiều thêm vài phần làm nũng.
Miệng Dương Nhược Tình cả kinh đến không khép được.
Thế này là sao?Khỉ thật!Không thể tưởng được nàng một người thế nhưng lại cùng một con chó con có duyên nợ sâu như vậy!Tầm mắt nhìn đến lưng nó, trời!Một cái lỗ thật to, da tróc thịt bong, xương cốt cũng muốn lòi cả ra!“Ngươi vật nhỏ này là kẻ địch của cả núi rừng sao? Sao lần nào gặp ngươi đều bị thương vậy?”Nàng thở dài, đem nó thả lại trên mặt đất.
Thò tay lấy kim sang dược mang theo trên người.
Chân cẳng nó vừa chạm đến trên mặt đất, liền giống như rồng về biển lớn.
Cất bước liền muốn trốn.
Lại quên mất trên cổ còn có bộ dây thừng.
Thân ảnh như mũi tên nhọn màu trắng, vèo một tiếng liền xông ra ngoài.
Dương Nhược Tình phía sau hừ lạnh một tiếng, nhấc chân dẫm một chỗ khác của dây thừng.
“Phanh ——”“Ngao ô ——”Nó lại bị bắn ngược trở về, nện thật mạnh bên chân nàng.
Vội vàng lăn dậy, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Gặp mặt không chào một tiếng đã định đánh bài chuồn? Không lễ phép như vậy, có ngã chết cũng xứng đáng!”Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn nó một cái, bĩu môi nói.
Nó như là nghe hiểu lời nói của Dương Nhược Tình.
‘ ngao ô……’ một tiếng, đứng tại chỗ, không tiếp tục trốn nữa.
Nghiêng đầu, tò mò nhìn Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình móc kim sang dược ra, ở trước mắt nó quơ quơ.
“Quy củ cũ, muốn bôi dược thì hãy tới chỗ ta.
Không muốn bôi dược, liền tự mình cút đi!”Dứt lời, nàng tháo dây thừng trên cổ nó xuống, nhét trở lại hông mình.
Xoay người đi về phía dòng suối nhỏ bên kia.
Nàng không có ngoảnh mặt lại xem nó.
Trong lòng lại rất tò mò.
Con vật nhỏ này có linh tính như vậy.
Nó có nguyện ý tín nhiệm nàng mà theo kịp hay không?Phía sau, tiểu bạch cẩu nghiêng đầu, nhìn bóng dáng Dương Nhược Tình đi xa.
Trong ánh mắt tròn xoe, toát ra vẻ nghi hoặc cùng mê mang, còn có đề phòng.
Bên này, Dương Nhược Tình vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Đều sắp ra khỏi rừng cây, phía sau nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Nàng không khỏi có hơi chút thất vọng.
Tỷ tỷ ta lớn lên giống người xấu sao?Hay là do vật nhỏ này tâm đề phòng quá mạnh?Ai, sớm biết vậy, nên trực tiếp dùng sức mạnh đè nó ra.
Đánh cuộc cái gì mà đánh cuộc chứ?Sao lại đi đánh cuộc một con thú nhỏ có thể tín nhiệm mình hay không chứ?Đúng là ngớ ngẩn!Trong khi nàng sắp đi đến bên dòng suối nhỏ, một đạo bóng trắng xẹt qua nàng.
Nàng dừng bước chân lại.
Nó ngồi xổm trước mặt nàng, ngửa đầu nhìn nàng chằm chằm.
Cái đuôi lông xù xù màu trắng vẫy vẫy ở sau người trên nền tuyết.
Sao giống như đang cố gắng lấy lòng nàng vậy?Dương Nhược Tình vui vẻ.
Một tia buồn bực vừa rồi tức khắc tan thành mây khói.
“Ha ha, ngươi vật nhỏ này thật thức thời, lại đây nằm xuống đi, ta rửa sạch vết thương cho ngươi trước.
”Nàng búng tay với nó rồi đến ngồi xổm bên bờ suối.
Nó nhảy qua, vẫy đuôi rồi ngã nhào xuống đất.
Tứ chi hướng lên trời, lộ ra cái bụng hồng hào cùng với, vật thể hiện giới tính đặc thù của nó……Dương Nhược Tình liếc nó một cái, dở khóc dở cười.
“Bảo ngươi nằm sấp không phải nằm ngửa như vậy, thật không biết xấu hổ, con chó cái đi qua mà nhìn thấy cái ấy của ngươi sẽ bị dọa chết khiếp!”Nàng trêu ghẹo nói.
Nó nghe hiểu lời nàng nói, giật mình một cái vội vàng nhảy lên, lại lần nữa nằm sấp xuống.
Ánh mắt kia xoay chuyển nhanh như chớp, giống như là có hơi chút xấu hổ, buồn bực.
Cái mũi đen ướt dầm dề dán lên hòn đá cuội bên dòng suối, rầm rì vài tiếng.
Dương Nhược Tình liếc nhìn nó một cái, không tiếng động cười.
“Rửa miệng vết thương sẽ có chút đau, ngươi chịu khó một chút!”Nàng vừa nói, vừa lấy nước bắt đầu rửa sạch miệng vết thương.
Nước suối ấm áp cọ rửa miệng vết thương, cảm giác kia thật không dễ chịu.
Thân thể con chó nhỏ nháy mắt căng thẳng.
Lại không rên một tiếng.
Làm tốt lắm, đủ kiên cường.
Dương Nhược Tình thầm khen.
Một bên động tác nhanh nhẹn vì nó buôi thuốc và băng bó.
“Ai, đây là ống quần thứ hai của ta!”Nàng kéo xuống một vòng ống quần của mình, xé thành băng vải cột vào bên hông cho nó.
“Ha ha, giống một cái lưng quần, thật là đẹp trai!”Nàng không nhịn được ôm nó lên, nhìn từ trên xuống dưới, vì kiệt tác của chính mình gật đầu liên tục.
Nó lại có chút không quen cùng người thân cận như vậy, ở trong tay nàng giãy giụa, nhe răng trợn mắt.
Lộ ra một loạt răng nanh sắc bén trong miệng.
Ở dưới ánh mặt trời hiện lên lạnh rợn người.
Rõ ràng ngón tay của nàng đang ở trên cổ của nó.
Nó chỉ cần cúi đầu một cái liền có thể cắn đứt.
Nhưng nó chỉ làm ra bộ dáng hung ác, lại không có cắn thật.
.