Xấu Nữ Làm Ruộng Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội


Tìm một vòng không tìm được, Dương Nhược Tình đứng thẳng người dậy.

“Cây này không phải cây long não bình thường, đây là cây long não cổ thụ.

”Nàng nói với Lạc Phong Đường.

“Trong hốc cây chết trên 100 năm tuổi và trên những thân cây ẩm thấp sẽ mọc lên một loại nấm tên là nấm ngưu chương.

”“Nấm ngưu chương là vua của các loài nấm, dù dùng để ăn hay là làm thuốc đều rất quý!”“Nếu bán cho y quán, giá chắc chắn không thấp hơn giá của xạ hương!”Không biết là do gió núi quá lớn, hay là do nàng kích động.

Nói đến phía sau, giọng còn run run.

Cùng hắn giải thích xong, nàng xắn tay áo, chuẩn bị leo lên cây để tìm.

Bị Lạc Phong Đường ôm eo kéo xuống dưới, vững vàng phóng tới trên mặt đất.

“Ai, ngươi ôm ta làm gì, ta muốn đi lên tìm nấm ngưu chương, nếu tìm được chúng ta liền phát tài!” Nàng lớn tiếng nói.

Lạc Phong Đường bị bộ dáng gấp gáp này của nàng làm cho muốn cười.

“Việc leo lên cây cứ giao cho ta, ngươi ở dưới trông hươu và gà rừng đi!”Hắn nói.

Sau đó đem hươu, gà rừng, bao đựng tên sau lưng và trường cung đặt xuống đất.

Chỉ để lại một vòng dây thừng đeo trên eo, sau đó bắt đầu leo lên.

“Tuyết vừa rơi, trên thân cây vẫn còn trơn trượt, ngươi cẩn thận một chút.

”Dương Nhược Tình ở phía dưới dặn dò.

Lạc Phong Đường cười nói: “Yên tâm đi, ta 6 tuổi đã leo cây, sẽ không có việc gì.

”Sự thật chứng minh, hắn không có nói khoác.


Một cây cao ngất như vậy bị khối tuyết bao phủ, người bình thường căn bản không thể trèo.

Lại không ngăn được thân thủ nhanh nhẹn của hắn.

Một bên leo lên, một bên đem dây thừng trong tay vứt ra mắc vào thân cây.

Cứ như vậy mượn lực trèo lên.

Chỉ trong chớp mắt, hắn đã leo tới khoảng cách cao hơn so với mặt đất tầm năm, sáu mét.

Dương Nhược Tình ngẩng cổ lên xem, trên cây ngẫu nhiên còn có tuyết rơi xuống.

Lại qua một lát sau, nàng ngẩng cổ cũng không nhìn thấy thân ảnh hắn.

Cây long não hơn 100 năm tuổi che trời chắn nắng.

Cành cây giống như một chiếc dù khổng lồ đang mở.

Dương Nhược Tình không nhìn thấy thân ảnh Lạc Phong Đường, nhưng nàng gọi, hắn vẫn có thể nghe được.

Còn may, không đến mức mất liên lạc.

“Tình Nhi, ta thấy ở đây có một cái hốc cây!”Rất nhanh, âm thanh hắn từ trên ngọn cây cao truyền xuống.

Trải qua gió núi thổi quét, truyền tới trong tai nàng có một tia mờ mịt.

“Là hốc cây sao? Vậy ngươi thử nhìn xem bên trong có nấm sinh trưởng không!”Dương Nhược Tình chắp tay thành cái loa, đặt lên miệng, lớn tiếng nói.

Rất nhanh, trên ngọn cây lại truyền đến âm thanh có chút kích động của Lạc Phong Đường.

“Tình Nhi, ta hái được rồi, có một khóm nấm rất to, như vó ngựa vậy……”Nấm ngưu chương bằng vó ngựa?Ánh mắt Dương Nhược Tình sáng lên.

“Tình Nhi, ta ném xuống nhé?” Hắn ở trên cây hỏi.


“Không thể ném được, sẽ bị vỡ!”Nấm ngưu chương rất yếu ớt, từ nơi cao như vậy ném xuống, chắc chắn sẽ bị nát nhừ.

Vậy làm sao mà bán được?“Đường Nha Tử, ngươi xuống dưới đi, khi xuống nhớ cẩn thận nhé.

”Nàng lại kêu.

Ngay lúc này, từ sơn cốc đối diện bên kia, một điểm đen lao về phía bên này.

Chờ đến khi nó lại gần một ít, Dương Nhược Tình thấy rõ ràng hơn, một con diều hâu ư?Trời ạ, trên núi sao nhiều diều hâu như vậy?Lần trước vào núi, nàng thiếu chút nữa bị diều hâu công kích.

Mông Đường Nha Tử còn bị diều hâu mổ đi một miếng thịt.

Đối với loại sinh vật này, Dương Nhược Tình đều sắp sinh ra bóng ma tâm lý.

Đặc biệt là con chim sắp bay tới này.

Hình thể so với con chim lần trước lớn hơn rất nhiều, đôi cánh màu đen vẫy mở, giống như một chiếc chiến đấu cơ loại nhỏ.

Cái mỏ của nó sắc bén như lưỡi dao, móng vuốt càng đáng sợ hơn.

Khi nàng hơi ngây người , con diều hâu kia lượn vòng một vòng ở đỉnh núi.

Sau đó phát ra một tiếng hí vang bén nhọn.

Mạnh mẽ lao xuống bên này!Dương Nhược Tình hồi phục lại tinh thần, ý niệm đầu tiên là con diều hâu này muốn tới đoạt hươu và gà rừng.

Nàng vội vàng đem hươu cùng gà rừng túm đến phía sau mình, một tay kia đặt lên dao chẻ củi đeo ở bên hông.

Dám cùng tỷ tỷ đoạt đồ ăn, ta rút lông ngươi, băm nha đầu chim ưng ngươi!Trên cây long não đột nhiên truyền đến một trận xao động.

Nhánh cây kịch liệt lay động, những khối tuyết to như nắm tay rào rạt rơi xuống.


Thiếu chút nữa đập trúng Dương Nhược Tình, còn may là nàng kịp thời nhảy sang một bên.

Sau đó mới phát hiện, hóa ra mục tiêu công kích của con diều hâu kia không phải hươu cùng gà rừng.

Mà là Lạc Phong Đường trên cây!A, mổ thịt người đến nghiện rồi sao?Hay là hướng về phía nấm ngưu chương đi?Ý niệm vừa chợt lóe qua.

Dương Nhược Tình cầm cung tiễn mà Lạc Phong Đường lưu lại lên, nhảy lên một cục đá lớn ở gần đó.

Từ góc độ này, nàng đúng lúc nhìn thấy một màn đang trình diễn trên ngọn cây.

Không xem thì thôi, vừa thấy liền dọa cho nàng sợ nhảy dựng.

Trên ngọn cây cao hơn 10 mét kia, Lạc Phong Đường đổi chiều hai chân, đầu cúi xuống.

Trong tay của hắn cầm chủy thủ.

Đang cùng con diều hâu kia vật lộn.

Toàn bộ trọng lượng của thân thể hắn đều dồn lên hai chân.

Đôi tay còn phải đưa ra để vật lộn cùng hùng ưng.

Ở độ cao hơn mười mét, trên không đụng trời dưới không chấm đất, chiến cuộc đối với hắn cực kỳ bất lợi.

Đặc biệt là phía trước ngực và sau lưng, đều bại lộ nhược điểm, cực dễ thành mục tiêu công kích của diều hâu.

Dương Nhược Tình nóng nảy, nâng cung tiễn trong tay lên.

Kéo cung cài tên, nhắm ngay ngọn cây……Một người một ưng vật lộn, vẫn đang kịch liệt tiến hành.

Nàng quen dùng súng, đột nhiên đổi thành loại vũ khí lạnh như cung tiễn, có hơi khó sử dụng.

Đặc biệt là trường cung của hắn rất nặng, cho dù nàng nhớ rõ kỹ xảo, nhưng thân thể lại có chút lực bất tòng tâm.

Mũi tên rất khó nhắm chuẩn con diều hâu kia, chẳng may vô ý một cái, không chừng mũi tên sẽ bắn tới trên người Đường Nha Tử.

Đúng lúc này, trên ngọn cây truyền đến tiếng kêu của Lạc Phong Đường, thực mờ mịt, nhưng lại không tránh được lỗ tai nàng.

“Tình Nhi, diều hâu đã đoạt mất nấm ngưu chương!”Ngay sau đó liền truyền đến tiếng hô phẫn nộ của hắn.


Cái cì?Dương Nhược Tình bực mình!Con diều hâu phá hoại này, dám đoạt nấm ngưu chương của tỷ tỷ? Tìm chết đi!Nàng cắn răng nâng trường cung rất nặng trong tay lên, nhắm ngay ngọn cây.

Dồn khí về đan điền, nheo lại nửa con mắt.

Con diều hâu vừa cướp đoạt nấm ngưu chương xong, còn chưa rời đi.

Vẫn vây quanh Lạc Phong Đường, ý đồ đi mổ hắn.

Trong chớp mắt khi cái mỏ của nó sắp mổ đến phía sau lưng Lạc Phong Đường thì,“Vèo!”Một mũi tên phá không lao đến.

Xẹt qua khóe miệng của nó, cắm phập vào thân cây.

Khi phần thân mũi tên cọ xát với mỏ của con diều hâu liền xẹt ra tia lửa.

“Chết tiệt!”Dương Nhược Tình mắng một tiếng.

Bắn trật mất rồi!Nàng hung hăng dậm chân, lại lần nữa rút ra một mũi tên dài khác đặt lên trường cung.

Con diều hâu cả kinh, phát hiện Dương Nhược Tình đang đứng trên tảng đá lớn để đánh lén nó.

Trong đôi mắt to bằng hạt đậu xanh của nó, bùng cháy sự tức giận vì xấu hổ.

Nó hí vang một tiếng, vẫy cánh, bỏ qua Lạc Phong Đường, lao xuống chỗ Dương Nhược Tình.

“Tình Nhi, mau trốn phía dưới tảng đá đi!”Lạc Phong Đường gào rống, vang vọng đỉnh núi.

Dương Nhược Tình biết chính mình đứng ở trên tảng đá cao, chung quanh trống vắng không một vật che lấp, không thể nghi ngờ chính là dựng một tấm bia ngắm to đùng cho con diều hâu.

Lý trí mách bảo nàng nhảy xuống, trốn dưới tảng đá lớn.

Nhưng nàng lại không có làm như vậy.

Nàng trốn rồi, con diều hâu bị chọc giận chắc chắn sẽ điên cuồng công kích trả thù Lạc Phong Đường!Chỉ khi nàng hấp dẫn lửa đạn, mới có thể giúp hắn tranh thủ thời cơ.

Còn nữa,Con diều hâu phá đám này dám đoạt nấm ngưu chương của nàng.

Không băm vằm nó thì không phù hợp với tính cách của nàng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận