Xấu Nữ Làm Ruộng Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội


“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

”Âm thanh Tôn thị lại lần nữa truyền vào trong tai nàng.

“Tình Nhi, có một số việc các con thân là người trong cuộc nhìn không thấu.

Nhưng nương là người từng trải lại thấy rõ ràng!”Dương Nhược Tình nâng mắt lên, nhìn Tôn thị trước mặt.

Tôn thị nói tiếp: “Đường Nha Tử thích con, trong lòng con cũng có hắn.

Hai người các con, thực xứng lứa, cũng thực vừa đôi!”“Nhưng Nương, con còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đâu……”Dương Nhược Tình có hơi chút ngượng ngùng nói.

Tôn thị cười: “Việc này có gì mà cần phải chuẩn bị? Bác gái con khi gả cho đại bá con, lúc lấy khăn voan xuống mới là lần đầu tiên gặp mặt!”Dương Nhược Tình xấu hổ.

Có thể không đem cuộc hôn nhân lạc hậu của bác gái bọn họ làm tài liệu giảng dạy được không?“Các cặp vợ chồng trong thôn chúng ta đều là hôm trước gặp mặt, hôm sau gả.

”“Hài tử sinh một đống, cuộc sống trải qua vẫn khí thế ngất trời.

”“Con và Đường Nha Tử là thanh mai trúc mã, cũng thực hiếm thấy!” Tôn thị lại nói.

“Nương, nương nhìn thân mình con xem, vẫn còn béo đây này.

” Dương Nhược Tình nói.

“Nếu con đứng cùng với Đường Nha Tử, người ta nhất định sẽ nói con kéo hắn xuống!”Tôn thị lắc đầu: “Hắc, chỉ cần Đường Nha Tử cảm thấy con đẹp, là được!”“Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, không phải sao!” Tôn thị nói.

Dương Nhược Tình gật gật đầu.

Lời này, Lạc Phong Đường cũng đã nói qua vài lần.


Tôn thị nhìn trên mặt Dương Nhược Tình lộ ra nụ cười vui vẻ rạo rực, cũng cười theo.

“Ta và cha con đều vừa ý Đường Nha Tử, cũng ngóng trông các con có thể ở cùng nhau!”“Nhưng chuyện này, cuối cùng còn phải xem ý tứ của chính con.

”“Đường Nha Tử bên kia, chắc chắn cũng đang chờ.

”“Con hãy cân nhắc cẩn thận lời nương nói, nhanh chóng trả lời hắn, được không?”Dương Nhược Tình nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật gật đầu.

“Con sẽ mau chóng suy nghĩ cẩn thận, sẽ không khiến hắn phải đợi lâu!”“Ngoan lắm, chúng ta không nói chuyện này nữa, nấu cơm tối đi!”“Vâng!”Ngay sau đó, phòng bếp vang lên tiếng nồi, chén, gáo, bồn.

Ở mặt sau cửa sổ phòng bếp, một bóng người chợt lóe qua.

Hắn đi ra bên ngoài ngõ nhỏ, sau đó mới dừng lại dựa vào vách tường trong ngõ.

Ngón tay đang moi lên vách tường nham nhở, móng tay đều bị xé toạc, máu chảy ra, cũng không hề kêu đau!Trách không được Tình Nhi sẽ đem than củi mình đưa qua tùy tiện cho đi.

Hóa ra, quả thật là cùng tiểu tử Lạc Phong Đường kia thông đồng cùng nhau!Dương Nhược Tình, Lạc Phong Đường, ta sẽ không cho các ngươi được sống tốt!Mộc Tử Xuyên lại lần nữa quay đầu nhìn cửa hông phía sau, kéo bước chân lảo đảo rời đi!Trong viện Mộc gia.

Triệu quả phụ từ đêm thứ hai bị Dương Hoa Minh quấy rầy, liền phát bệnh.

Đã nhiều ngày nay vẫn luôn nằm ở trên giường, không chạm chân xuống mặt đất.

Bà ngoại Mộc Tử Xuyên, Tống thị phải lại đây chăm sóc.

Trong phòng không có đốt đèn, ánh sáng mơ màng, âm thầm.

Triệu quả phụ dựa vào đầu giường, thấp giọng nói chuyện cùng Tống thị đang ngồi bên cạnh.

Câu chuyện chủ yếu vẫn xoay chung quanh gút mắt giữa Mộc Tử Xuyên và Dương gia.


“Trước đây, Mập Mạp Dương gia kia bị ngốc, Tử Xuyên thấy nàng liền trốn.

”“Từ khi Mập Mạp hết bệnh điên rồi, giống như liền thay đổi, câu Tử Xuyên nhà ta năm mê, ba đạo.

”“Chỗ than củi mà đại ca đưa tới trước đây, cũng bị tiểu tử kia trộm năm cân đưa đi cho nha đầu kia.

”“Người ta không những không cảm kích, còn trả về.

Ai……”Triệu quả phụ nói, lắc đầu.

Tống thị cũng đi theo thở dài.

“Cũng không hiểu được đây là tạo nghiệt gì!”Hai mẹ con mặt đối mặt thở ngắn than dài.

Tống thị nghĩ đến điều gì, liền hỏi lại Lưu thị.

“Tam khuê nữ, con thật sự không tính toán tìm một nam nhân để sống chung ư?”Triệu quả phụ lắc đầu: “Mười mấy năm nay đều chịu đựng được, Tử Xuyên cũng đã lớn, kỳ thi mùa thu sang năm nếu trúng cử, con liền có thể xuất đầu!”Tống thị nói: “Cách kỳ thi mùa thu còn có hơn nửa năm !”“Con lại đắc tội lão tứ Dương gia, chưa chừng người ta lại đến gây phiền toái!”“Lão Mộc gia nhân khẩu đơn bạc, hai mẫu tử các con bị người ức hiếp, cũng không có tộc nhân chống lưng.

”Trên mặt Triệu quả phụ cũng lộ ra tia lo lắng.

Bản thân bà cũng không sợ, cùng lắm thì cùng Dương Hoa Minh cá chết lưới rách là được.

Nhưng bà sợ Dương Hoa Minh hại Tử Xuyên.

“Nương, vậy nương nói con còn có thể làm gì đây? Con tổng không thể vẫn luôn trốn đến trấn trên được? Tiêu dùng quá lớn!” Triệu quả phụ nói.

Tống thị nói: “Nương có một chủ ý, nhưng sợ con nghe không vào.


”“Nương nói xem.

”Tống thị quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tin tưởng không có người, sau đó mới đè thấp âm thanh thì thầm với Triệu quả phụ.

Triệu quả phụ mới đầu nghe được chau mày, vẻ mặt bài xích.

Nhưng sau đó, trên mặt lại lộ ra một tia ngạc nhiên.

“Nương, biện pháp này nghe không kém, nhưng con lo lắng Tử Xuyên không đáp ứng.

”“Tiểu tử kia, tràn đầy trong mắt đều là Mập Mạp, không chứa nổi những người khác.

” Triệu quả phụ lo lắng nói.

“Việc hôn nhân là lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, mọi người đều như vậy, không đến lượt hắn đáp ứng hay không đáp ứng!” Tống thị nói.

“Hơn nữa, ta lại không phải thật bắt hắn đi cưới người ta, dù sao chỉ là định hôn ước trước.

”“Cứ như vậy, các ngươi cùng Dương gia chính là thông gia.

”“Có tầng quan hệ này, Dương Hoa Minh không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, sẽ không dám lại đánh chủ ý lên hai mẫu tử con!” Tống thị nói.

“Ngày sau chờ Tử Xuyên của chúng ta trúng cử, khảo trúng Trạng Nguyên, đi kinh thành.

”“Chúng ta lại tìm cái cớ, đem việc hôn nhân này xóa bỏ.

Đến lúc đó, Dương gia bọn họ chỉ là bình dân áo vải, cũng không dám nháo!” Tống thị nói.

Triệu quả phụ gật đầu: “Chủ ý này quả thật không kém, nghe nói Dương lão tứ kia nghe lời nhị ca hắn nhất.

”“Ta cùng nhị ca hắn trở thành thông gia, hắn muốn hại người cháu rể Tử Xuyên này thì Dương lão nhị cũng sẽ che chở!” Triệu quả phụ nói.

“Chỉ là, như vậy không phải hố khuê nữ Lan nhi nhà Dương lão nhị sao?” Triệu quả phụ lại hỏi.


Tống thị nói: “Chuyện này, dù sao cũng phải có người bị hố.

”“Lan nhi không bị hố, thì mẫu tử các con lại phải lo lắng đề phòng.

”“Nương ra chủ ý, chỉ có thể đến như vậy, chính con cân nhắc đi!”……Ban đêm, ăn xong cơm tối, làm xong đậu phụ.

Dương Nhược Tình ngâm chân chuẩn bị về phòng ngủ, lại thấy Tôn thị bưng cái khay kim chỉ ngồi xuống thùng ấm.

“Nương, đêm đã khuya, sao nương còn không nghỉ ngơi đi? Ngày mai lại làm sau!” Nàng khuyên nhủ.

Tôn thị cười lắc đầu: “Nương chưa buồn ngủ, con đi ngủ trước đi.

”Dương Nhược Tình nhìn đồ thêu bà cầm trong tay.

Là một đôi giày màu đỏ, bên cạnh có hoa văn uyên ương hí thủy.

Trong cái khay đan, còn có một ít sợi tơ đủ màu.

Vừa thấy mấy thứ này, Dương Nhược Tình liền có chút bực.

“Đây là bà nội hôm nay đưa tới sao? Bao nhiêu cái?” Nàng hỏi.

Tôn thị nói: “Giày vớ bốn mùa, mỗi loại hai đôi.

”Giày hai đôi, vớ hai đôi……Vậy chẳng phải là mười sáu chiếc cần thêu sao?Dương Nhược Tình nhíu mày.

Ở nông thôn, quần áo trang phục của khuê nữ khi xuất giá, phân lượng nhiều ít thế nào nàng cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng bằng trực giác, nàng cảm thấy Đàm thị đây là đem toàn bộ việc thêu giày này ném cho Tôn thị.

“Sao nhiều như vậy được? Nương, nương nói cho con như vầy có gì tốt?”Dương Nhược Tình lắc lắc đầu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận