Dương Nhược Tình nói: “Đầu tiên, tỷ không thể mềm yếu, không thể lại lùi bước.”“Trần Hổ kia, chính vì thấy tỷ sợ này sợ kia, sợ kinh động người khác, mới đem tỷ đắn đo đến gắt gao.”“Hôm nay ép tỷ nhận cật lợn của hắn, còn sờ soạng tay tỷ.”“Tỷ nén giận.”“Vậy lần tới thì sao? Nếu hắn muốn làm chuyện càng quá mức hơn nữa với tỷ, tỷ vẫn nhẫn nhịn sao?” Dương Nhược Tình hỏi.“Ta dù chết cũng sẽ không để cho hắn thực hiện được!” Tiểu Vũ nghiến răng, nghiến lợi nói.“Như vậy đúng rồi,” Dương Nhược Tình búng tay một cái.“Muội cần chính là loại quyết tâm này của tỷ.” Nàng nói.Muốn giúp Tiểu Vũ, đầu tiên cần thiết phải làm Tiểu Vũ thức tỉnh, tự mình đứng lên mới được.Bằng không, một bãi bùn nhão không trét được lên tường, có tâm cũng không giúp được gì.“Tình Nhi, ta nghe muội, nếu hắn lại đến tìm ta, ta nhất định kiên quyết lên, không để cho hắn đắn đo ta nữa!” Tiểu Vũ nói.Dương Nhược Tình gật gật đầu.“Ban ngày đừng đi một mình ra sau thôn hay địa phương hẻo lánh.
Ban đêm nhớ đóng chặt cửa sổ, trên mép giường chuẩn bị một cây gậy.”Nàng dặn dò.Tiểu Vũ gật đầu: “Phía dưới gối đầu của ta có đặt một cây kéo.”“Kéo quá nguy hiểm, gây ra án mạng thì tỷ sẽ phải ngồi tù.” Dương Nhược Tình nói.“Vậy phải làm sao?” Tiểu Vũ hỏi.“Dùng bẫy chuột đi!” Dương Nhược Tình nói.Tiểu Vũ dùng sức gật đầu: “Cái này nhà ta có, trở về ta sẽ đặt phía dưới cửa sổ.”Dương Nhược Tình lại tinh tế dặn dò Tiểu Vũ một ít biện pháp phòng ‘sói’, hai người sau đó mới đường ai nấy đi, từng người về nhà mình.Dương Nhược Tình vào sân, khi đi qua sau phòng bếp nhà mình, nghe được âm thanh phẫn nộ của Đại An.“Bà nội nói trượt tay nhưng con lại nhìn rõ ràng, bà là cố ý đem sủi cảo đổ xuống đất……”Cái gì?Đàm thị đổ cả sủi cảo và chén xuống đất?Lợi hại!Dương Nhược Tình chạy nhanh vào phòng bếp.Nhìn thấy nàng tiến vào, Tôn thị vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Đại An, cấm hắn không được nói thêm.Đại An lại cau mày, vẻ mặt không cam lòng đứng ở kia.“Tình Nhi, sao con đi lâu vậy mới về tới nhà? Sủi cảo vừa chín, chúng ta cũng ăn đi……”Tôn thị đứng dậy, cầm chén định múc sủi cảo, bị Dương Nhược Tình ngăn lại.“Đại An, chuyện gì vừa xẩy ra vậy? Đệ từ đầu chí cuối nói một lần cho tỷ nghe!” Nàng nói.Đại An đang định há mồm thì bị Tôn thị ngăn lại.“Không có chuyện gì, Tình Nhi, chúng ta ăn sủi cảo đi!” Tôn thị khuyên nhủ.Dương Nhược Tình cau mày đẩy tay Tôn thị ra.“Nương, nương định mềm yếu như vậy đến bao giờ?”Nàng hỏi Tôn thị, Tôn thị không hé răng, cúi đầu xuống.“Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hôm nay ăn tết……”“Dù là ngày gì, chúng ta cũng không thể để người dẫm đạp như vậy!” Dương Nhược Tình nói.Nàng chỉ vào Đại An: “Đệ nói đi, rốt cuộc có chuyện gì!”Đại An ngẩng đầu.“Đệ đưa sủi cảo qua cho ông bà, tứ thẩm định tới nhận, bị bà nội đẩy ra.”“Bà nội tự mình đến nhận lấy, đệ liền đưa chén tới trong tay bà nội.”“Bà nội cầm trên tay, liếc mắt nhìn một cái, giơ tay liền đập cái chén xuống mặt đất, vỡ ra từng mảnh.”“Đệ hỏi bà nội vì sao lại đập vỡ? Bà nội nói bà tay trượt.”“Đệ nói, đệ rõ ràng nhìn thấy bà cố ý đập xuống đất.
Bà nội liền giơ tay đánh một cái lên mặt đệ, nói đệ mắt mù……”“Đánh ở đâu?”Dương Nhược Tình vội chạy tới, ôm mặt đệ đệ nhìn.Quả thực, bên trái gương mặt tới gần khu vực lỗ tai, sưng to đỏ ửng.Dưới tai còn có một cục to bằng hạt đậu xanh!Hừ!Dương Nhược Tình nổi trận lôi đình, xoay người liền đi về phía cửa phòng bếp.“Tình Nhi, con định đi đâu?”Phía sau, truyền đến âm thanh kinh hoảng của Tôn thị, cửa cũng bị Tôn thị ngăn lại.“Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Tình Nhi con đừng đi……”Dương Nhược Tình nhìn phụ nhân vẻ mặt hoảng loạn trước mặt, trầm giọng nói: “Hôm nay ăn tết, chúng ta đưa sủi cảo cho ông bà, là bởi vì chúng ta hiếu kính cha mẹ.”“Nhưng cách làm của bà nội khiến nhân tâm quá lạnh!”“Bà nội con tính cách vốn như vậy, không chừng là thật sự trượt tay ……” Tôn thị lẩm bẩm nói.“Dù cho trượt tay đánh rơi chén, con không so đo.
Nhưng một cái tát của Đại An thì sao?”Tôn thị không hé răng, phụ nhân đầy mặt đau lòng.“Nương, nương là người hiền lành, không bảo vệ được đệ đệ.
Vậy nương hãy tránh ra, để con tới bảo vệ!”Dương Nhược Tình nói xong, giơ tay về phía Đại An.“Lại đây, tỷ tỷ mang đệ đi đòi công lý!”Đại An chạy tới.Dương Nhược Tình cầm tay Đại An, hai tỷ đệ lập tức đi về phía tiền viện bên kia.Chờ đến khi Tôn thị hồi phục lại tinh thần, hai hài tử đã sớm chạy không thấy bóng dáng đâu.Phụ nhân luống cuống, mặt tái nhợt chạy nhanh vào phòng Dương Hoa Trung……Dương gia tiền viện.Dương Nhược Tình lôi kéo Đại An lại đây , liếc mắt một cái đã thấy mảnh chén vỡ còn chưa được dọn đi đang nằm trên mặt đất.
Sủi cảo văng tung tóe, Vượng Tài phe phẩy cái đuôi một ngụm một miếng sủi cảo, rầm rì ăn.Đậu má.Giẫm đạp sức lao động của người khác như vậy, thật đáng giận!Dương Nhược Tình một chân đá văng Vượng Tài, sau đó vén rèm vải bước vào phòng bếp.Trong phòng bếp, Kim thị đang ngồi bên cửa bếp lò.Lưu thị đang đứng ở bên cạnh bệ bếp trông nồi sủi cảo.Đàm thị đứng ở một bên, xoa eo sai sử Lưu thị.Nhìn thấy tỷ đệ Dương Nhược Tình tiến vào, Đàm thị kinh ngạc.Ngay sau đó đoán được ý đồ đến, Đàm thị dựng mày lên hướng Dương Nhược Tình cả giận nói: “Mập nha đầu chết tiệt, ngươi đến đây làm gì? Xuất đầu cho Đại An?”Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng.Không có phản ứng Đàm thị, ánh mắt xem xét phòng bếp một vòng.Cuối cùng dừng ở thùng nước gạo bên bệ bếp.Từng nhà đều có thùng nước gạo để đựng đồ ăn thừa.Nước vo gạo, rửa rau, nước cọ nồi rửa chén, tất cả đều đổ vào thùng kia.Chờ đến khi đầy, sẽ xách đi hậu viện đổ vào mương.Dần dà, thùng nước gạo đã trở thành nơi tích lũy bụi bẩn.Nước bẩn bên trong đều đã lên men, mặt trên nổi lơ lửng một tầng bọt.Dương Nhược Tình bưng thùng nước gạo kia lên, hướng về phía nồi sủi cảo đổ xuống.“Rào rào……”Nước đồ ăn thừa văng khắp nơi, đem sủi cảo trong nồi sánh cả ra ngoài.Lưu thị đứng ở bên cạnh sợ tới mức ngao ngao kêu lên, lui về phía sau.Đàm thị hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy sủi cảo rơi vãi khắp đất, tức cay cả mũi.“Mập mạp chết tiệt, ngươi, ngươi làm gì đấy!”Đàm thị dậm chân rống lên.Dương Nhược Tình đem cái thùng không trong tay ném xuống trên mặt đất.Nàng vỗ vỗ tay, khí định thần nhàn nói: “Ai A, vốn cháu định đem thùng nước đồ ăn thừa xách đi ra ngoài đổ, nhưng chẳng may trượt tay, đổ sai chỗ……”Cái gì?Đàm thị tức giận đến ngã ngửa, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.“Mập mạp chết tiệt kia, ngươi cố ý!”“Ngươi cái nha đầu tâm can đen tối chết tiệt, ta lột da của ngươi!”Đàm thị giống như phát điên, múa may cặp móng vuốt sắc bén, nhào tới Dương Nhược Tình.Đối với lão thái thái bọc chân nhỏ Đàm thị, Dương Nhược Tình một đầu ngón tay cũng có thể ấn nằm sấp xuống.Nhưng nàng lại không thể cùng Đàm thị phát sinh xung đột chính diện.Rốt cuộc bà vẫn là mẹ ruột Dương Hoa Trung.Nhưng Dương Nhược Tình cũng tuyệt đối không để Đàm thị đến gần nàng.Dưới chân vừa trượt, nàng giống như con cá chạch từ phòng bếp chạy ra ngoài.Còn không quên túm Đại An chạy cùng.Hôm nay là đông chí tiết, các nam nhân Dương gia đều đang ở tiền viện nhà chính cắt hương giấy.Chuẩn bị cho buổi chiều đi lên núi thắp hương tế tổ..