Xấu Nữ Làm Ruộng Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội


Nàng đi theo vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, Tôn thị cầm một cái bánh, đầu tiên là đưa cho Dương Vĩnh Thanh.

Dương Vĩnh Thanh nhận được đến tay, liền cuống cuồng nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến.

Tôn thị lại cầm một cái bánh khác cho Kim thị.

Kim thị lại không có nhận, lắc lắc đầu.

Chỉ vào Dương Vĩnh Thanh, sau đó ‘ a a……’ hai tiếng.

Tôn thị không hiểu ý tứ Kim thị.

Dương Nhược Tình đi tới nói: “Ý bác gái là, tiểu đường ca ăn là được, không cần cho bác ấy.

”Vừa dứt lời, Kim thị quay đầu về phía Dương Nhược Tình giơ ngón tay cái lên.

Như là đối với đoạn phiên dịch vừa rồi của nàng thực vừa lòng.

Dương Nhược Tình cười một cái.

Bác gái Kim thị này, vừa câm vừa điếc, người thoạt nhìn có chút ngu si.

Nhưng đối với nhi tử của mình bà vẫn hiểu được bảo hộ.

Nhìn nhi tử ăn một cái bánh của nhà người khác, chính bà lại đói, vẫn chịu đựng không ăn.

Dương Nhược Tình đối với Kim thị đảo có vài phần triệt để thay đổi cách nhìn.

Tôn thị hiểu được, cười đem cái bánh kia đưa cho Kim thị.


“Trong nồi vẫn còn, đại tẩu, tẩu ăn một cái đi, không có việc gì!”Kim thị cuối cùng không lay chuyển được Tôn thị, bèn nhận lấy chiếc bánh, nhưng vẫn xé một nửa đưa cho Dương Vĩnh Thanh.

Đại An đi gọi Dương Hoa Trung lại đây ăn cơm chiều, cả nhà ngồi vây quanh chiếc bàn nhỏ trong phòng bếp.

Tôn thị cũng lôi kéo Kim thị và Dương Vĩnh Thanh ngồi xuống.

Điều này làm cho Dương Nhược Tình lại lần nữa được kiến thức tới mẫu thân……Ai!Được rồi, lúc này liền không can thiệp.

Có lẽ theo quan điểm của mẫu thân, đem bánh trứng đưa tặng cho Kim thị, có thể thỏa mãn một loại vui sướng khi cho đi!“Cha Tình Nhi, ta nghe nói, tiền viện bên kia tối lửa tắt đèn, phòng bếp cũng lạnh như băng.

”“Người đi, người ở, người ngủ.

Chỉ có bà nội Tình Nhi một mình đứng trong sân.

”Tôn thị một bên phân bánh cho Kim thị cùng Dương Vĩnh Thanh, một bên nói chuyện với Dương Hoa Trung.

“Nghe thật đáng thương.

Hay là, ta đưa hai cái bánh qua nhé?” Tôn thị đề nghị.

Dương Hoa Trung còn chưa có kịp tỏ thái độ, Dương Nhược Tình liền buông đũa xuống.

“Tình Nhi, sao con chỉ ăn một ngụm lại dừng vậy?” Tôn thị ngạc nhiên hỏi.

Dương Nhược Tình cau mày nói: “Con không ăn nữa, đem phần bánh của con tiết kiệm được đưa qua cho bà nội, tiểu cô, còn có Vượng Tài đi!”Tôn thị vừa nghe vậy, biết Dương Nhược Tình bực mình.

Phụ nhân cũng buông chiếc đũa, tận tình khuyên nhủ: “ông bà con bọn họ gặp chuyện như vậy, chúng ta không thể lại so đo một ít vật nhỏ này, người khác biết sẽ chọc cột sống chúng ta……”“Nương!”Dương Nhược Tình có loại xúc động muốn lật bàn.

“Đầu tiên, bà nội bọn họ cũng không phải nghèo đến không có gì ăn.

”“Nguyên liệu nấu ăn cho yến hội buổi trưa, thịt, cá, gà, vịt, tất cả đều đang đặt trong phòng bếp!”“Là bà nội không có tâm trạng đi nấu, bác gái cũng sẽ không dám chạm vào, sau đó phòng bếp mới lạnh lẽo!”“Tiếp nữa, nương đã quên một cái tát kia của Đại An vì sao mà có ư?”“Nương còn đưa bánh, nương là muốn đâm vào họng súng của bà nội sao?”“Đánh má trái, còn phải đem má phải đưa lên cho người ta đánh tiếp?” Dương Nhược Tình hỏi.


Tôn thị á khẩu không trả lời được.

“Được, vậy không đưa.

” Phụ nhân lẩm bẩm nói.

Ánh mắt lại nhìn vào Dương Hoa Trung đang trầm mặc bên cạnh.

“Tiền viện phát sinh đại sự như vậy, chúng ta dù cho không đưa gì qua, cũng không thể ngồi không như vậy đi?”Tôn thị thấp giọng nói.

Dương Nhược Tình nói: “Nương ơi là nương, nương muốn làm rõ ràng, chuyện hôm nay, về cơ bản, vẫn là bởi vì tiểu cô con thích Đường Nha Tử.

”“Nàng không vừa ý Vương Xuyên Tử, mới nháo ra chuyện lộn xộn này.

”“Lúc này, bà nội con đang hỏa khí bốc trên đầu, nếu muốn hỗ trợ, chúng ta tốt nhất liền an an phận phận ngốc tại trong phòng đừng đi phía trước viện lắc lư!”“Khuê nữ nói rất đúng!”Dương Hoa Trung đã mở miệng.

Hắn cau mày nhìn về phía Tôn thị: “Anh biết em hảo tâm, nhưng cũng phải xem là chuyện gì.

”“Lúc này, đi qua chính là đổ thêm dầu vào lửa, không chừng còn dẫn lửa thiêu thân.

”“Nghe con gái của chúng ta, không sai!”Nhìn thấy nam nhân cùng khuê nữ đã nói như vậy, Tôn thị gật gật đầu.

“Được rồi, ta đây liền không đi.

Tình Nhi, con cũng đừng bực nương, mau ăn bánh, ngoan a……”Nhìn phụ nhân gương mặt tươi cười lấy lòng, Dương Nhược Tình ở trong lòng thở dài một hơi.

Loại tính cách này của Tôn thị, nếu đổi lại là người khác, nàng bảo đảm không thèm quan tâm.

Sẽ mặc kệ bà đi trên con đường ngu hiếu này, một đường sai đi xuống, cuối cùng bị đâm cho mặt mũi bầm dập cũng sẽ không có nửa điểm đau lòng.

Nhưng,Bà lại là nương của mình!Tuy mềm mại, luôn ngớ ngẩn.


Nhưng Dương Nhược Tình nhớ tới lúc trước khi mình xuyên qua đây.

Một chén cơm, Tôn thị mặc dù đói bụng nhưng lại để dành toàn bộ cho nàng.

Cán chổi của Đàm thị rơi xuống, Tôn thị dùng thân mình tới chắn, lại đem nàng bảo hộ ở trong ngực lông tóc cũng không hao tổn gì!Cho dù Tôn thị là tay nải, cái tay nải này, Dương Nhược Tình cũng muốn cõng lên tới.

Dương Nhược Tình gật gật đầu, một lần nữa cầm lấy đôi đũa.

Tôn thị nhìn thấy Dương Nhược Tình không buồn bực, vui vẻ cười.

Bà lại cầm lấy một chiếc bánh, lại tặng cho kim Thị bên cạnh bởi vì Dương Nhược Tình tức giận, mà sợ tới mức không dám nhúc nhích.

“Đại tẩu, cái bánh này đợi lát nữa tẩu mang về cho Vĩnh Tiên đi, hắn khẳng định cũng đói bụng……”Tay Dương Nhược Tình run lên, thiếu chút nữa nằm sấp xuống.

Nương a nương, nhà ta tuy rằng của cải tích cóp được hơn bốn lượng bạc.

Nhưng chúng ta còn chưa có mua được nhà ở, đệ đệ còn chưa được đi học, việc phải bỏ tiền nhiều lắm!Không được, sau này nàng phải từ từ nói với Tôn thị, đừng luôn lỏng tay!Kim thị và Dương Vĩnh Thanh đi rồi, Dương Nhược Tình thừa dịp thu dọn chén đũa, lại cùng Tôn thị nói vấn đề cho tặng này.

Cũng không rõ Tôn thị nghe vào được bao nhiêu.

Dù sao khi nàng nói, bà nửa câu đều không phản bác.

Còn liên tục gật đầu.

Nhưng sợ là quay người lại, bệnh cũ liền lại tái phát.

Mỏi mệt một ngày, Dương Nhược Tình cuối cùng cũng trở về phòng mình.

Lúc ngâm chân, nàng từ bên trong giường lấy ra một bình thuốc viên màu trắng.

Hướng trong miệng ném một viên.

Đây là viên gà đen bạch phượng hoàn cho chính nàng làm ra.

Sáng một viên, tối một viên, chuyên dùng để điều tiết nội tiết tố.

Đã uống ba, năm ngày.


Về hiệu quả, trước mắt còn chưa có hoàn toàn ra tới.

Nhưng nàng tin tưởng vững chắc dược này đúng bệnh.

Bởi vì đoạn thời gian trước, ban đêm nàng ngủ thường xuyên bực bội.

Không ngừng muốn đi tiểu đêm.

Trước khi ngủ rõ ràng không uống nước, nhưng cả đêm phải xuống giường năm, sáu lần.

Từ khi uống dược này, hiện tại ban đêm ngủ một phát đến hừng đông.

Ban đêm ngủ tốt, ban ngày tinh thần liền cũng tốt.

Uống thuốc xong, lại rửa sạch chân.

Nàng khoanh chân ngồi trên giường, đem túi da thỏ chườm nóng mà Lạc Phong Đường làm cho nàng rót đầy nước ấm, đặt ở trên đùi.

Sau đó, lại tập yoga non nửa canh giờ, chú trọng vào hình thể.

……Ở tiền viện, Đàm thị chốc chốc lại đi ra nhìn xung quanh.

Người đi trấn trên vẫn luôn chưa trở về.

Thẳng đến rất khuya, Dương Hoa Châu mới rốt cuộc trở lại.

“Lão ngũ, sao ngươi một mình trở lại vậy? Cha ngươi cùng đại ca bọn họ đâu?” Đàm thị vội hỏi.

Dương Hoa Châu nói: “Vương Xuyên Tử bị bỏng quá nghiêm trọng, y quán Di Cùng Xuân không đủ dược.

”“Chỉ tùy tiện rửa sạch, sau đó suốt đêm lại đưa lên đại y quán Di Cùng Xuân ở trên huyện thành.

”“Cha và đại ca đều đi theo.

Cha sợ tiền mang theo trên người không đủ, bảo con suốt đêm chạy về nhà lại lấy chút tiền đưa đi huyện thành……”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận