Trên phương diện đánh nhau, Dương Nhược Tình chính là người trong nghề.Từ cái nhìn của người trong nghề, nàng liền biết đệ đệ Đại An trên phương diện thực chiến vẫn còn kém Trần Cẩu Đản một khoảng cách lớn.Tuy nhiên, Đại An tàn nhẫn hơn Trần Cẩu Đản, và chính sự tàn nhẫn này đã giúp cho Đại An chiếm thế thượng phong!Không tồi, không tồi, thế này mới chuẩn là em trai của ta!Sau khi chen vào trong vòng người, Dương Nhược Tình không có lập tức ra tay, mà chỉ đứng ở bên cạnh quan sát một chút.Nếu Đại An đánh không lại, nàng sẽ ra tay ngay lập tức.Bây giờ Đại An dường như có thể tự đối phó, Dương Nhược Tình sẽ không nhúng tay vào.
Hắn là con trai, sớm hay muộn gì, hắn sẽ phải tự mình chiến đấu.Trên mặt đất, Đại An đang tập trung tinh lực vào việc đánh nhau với Trần Cẩu Đản nên không để ý đến xung quanh.
Nhưng rất nhanh hắn liền nghe được tiếng người bên cạnh kêu lên: “Mập Mạp tới!”Trong lòng Đại An hoảng hốt.Việc đánh nhau, hắn không muốn kinh động nương và tỷ tỷ.Hắn không muốn thấy các nàng hoảng sợ, lo lắng, khóc sướt mướt chạy đến đây, biểu tình giống như trời cao sắp sập xuống vậy.Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, lại thấy tỷ tỷ đang khoanh hai tay trước ngực, ung dung đứng ở một bên quan sát.Trên mặt tỷ tỷ không hề kinh hoảng, lo lắng giống như trong tưởng tượng của hắn.
Thậm trí, miệng nàng còn treo một nụ cười, như thể rất thú vị.Đại An hắc tuyến đầy đầu.Ngay trong giây phút hắn phân tâm, móng vuốt Trần Cẩu Đản đã cào tới trên mặt hắn, một tiếng roẹt vang lên, năm vệt xước rỉ máu kéo dài trên mặt Đại An.Nhóm tiểu tử vây xem bên cạnh đều kinh ngạc hô lên một tiếng, Dương Nhược Tình cũng nhướng mày.Đại An đau đến hít sâu một hơi, lửa giận trong đáy mắt bùng lên.Để hắn bị trầy xước trước mặt tỷ tỷ, đúng là mất mặt!Nghiến răng một cái, Đại An giống như một con thú nhỏ phẫn nộ, đôi tay ôm lấy cổ Trần Cẩu Đản, ưỡn người thật mạnh.
Lật một cái, đè Trần Cẩu Đản xuống dưới thân mình, giơ nắm đấm định đập vào mặt Trần Cẩu Đản.“Tiểu tử ngốc, dùng tay không cảm thấy đau hay sao? Cầm lấy cái này!"Một chiếc giày được đưa tới cho Đại An.Đại An thấy tỷ tỷ mình vừa cười vừa chớp chớp mắt với hắn,…một bên chân…trần!Cầm lấy giầy của tỷ tỷ, Đại An không chút do dự đánh bôm bốp lên mặt Trần Cẩu Đản.
Tay năm tay mười, đánh đến Trần Cẩu Đản phải kêu la ầm ĩ.Nhóm tiểu tử vây xem bên cạnh sợ đến mức hồn vía bay lên mây, cả đám đều bị sự dữ dằn của Đại An làm cho kinh hoảng.Dương Nhược Tình lại hớn hở vỗ tay, “Đại An làm tốt lắm, cố lên, cố lên! Đánh cho hắn sưng to như cái đầu heo, đến cha mẹ hắn cũng nhận không ra đi……”Đại An đánh càng thêm hăng say!Một đám người muốn té xỉu! Cặp đôi tỷ đệ kỳ lạ……Ở đây, Trần Cẩu Đản đang bị đánh rất dã man, đằng kia, nhị ca Trần Hùng của Trần Cẩu Đản, đằng đằng sát khí chạy tới.“Thằng chó Dương Đại An, dám đánh đệ đệ ta, ta cho ngươi biết tay!”Nhóm tiểu tử đang vây xem dạt sang hai bên nhường ra một con đường cho con gấu đen Trần Hùng hung hãn tiến vào.Sau khi đi vào,Trần Hùng không thèm nhìn ai khác, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Dạ An đang ngồi trên lưng Trần Cẩu Đản.Nắm tay to như bao cát của hắn vung đến mặt của Đại An.Trần Hùng năm nay 16 tuổi, cha làm nghề bán thịt và buôn bán gia súc, đồ ăn trong nhà hắn ngon hơn so với những nhà khác.Ba người huynh đệ, ngoại trừ Trần Cẩu Đản hơi gầy, Trần Hùng và Trần Hổ đều lưng hùm vai gấu.Một quyền này nện xuống, đối với Đại An mới chỉ tám tuổi, e rằng quá sức chịu đựng !Nhóm tiểu tử vây xem bên cạnh cũng không dám nhìn! Đột nhiên, một tiếng tru lên khiến bọn chúng thiếu chút nữa vỡ tai.Mọi người tập trung nhìn lại đều cho rằng mình đang hoa mắt.Đại An vẫn ngồi trên người Trần Cẩu Đản một cách bình thường, tay cầm đế giày đập bôm bốp vào mặt hắn.Tuy nhiên, Trần Hùng ở một bên lại che mặt, gầm lên.“Ai? Là ai tát ta?”“Con gấu ngu ngốc, là cô nãi nãi của ngươi tát ngươi, thế nào?”Dương Nhược Tình cười tiến lên một bước, cúi người xỏ lại chiếc giày kia vào chân.Trần Hùng nhìn thoáng qua chân Dương Nhược Tình, ngay lập tức hiểu rằng mình bị một nữ oa dùng đế giày đánh vào mặt.Hắn tức khắc nổi trận lôi đình!“Mập Mạp chết tiệt, dám đánh ta? Ngươi đi chết đi!”Trần Hùng rống lên một tiếng, vung tay đánh về phía Dương Nhược Tình.Dương Nhược Tình đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn Trần Hùng lao tới.Trong mắt nàng, Trần Hùng ngoại trừ ỷ vào sức mạnh vốn có, những thứ khác đều chẳng ra làm sao.Tuy nhiên, việc nàng đứng yên lại khiến Đại An tưởng lầm là tỷ tỷ bị dọa sợ!“Tỷ, cẩn thận…… Á!”Một bóng dáng lao lên chắn trước người Dương Nhược Tình.Đại An!Đại An chưa kịp đứng vững thì đã hứng trọn một đấm của Trần Hùng, loạng choạng vài cái rồi ngã xuống đất.Nhìn thấy Đại An bị đánh, sự tức giận dâng lên tràn ngập trong mắt Dương Nhược Tình.“Bà nội nhà con gấu khốn nạn này! Dám đánh đệ đệ ta, đi tìm chết đi!”Dương Nhược Tình tức giận hét lên, nhìn xung quanh, tìm kiếm 'vũ khí'.Tình cờ một tiểu tử nhặt phân heo, phân chó đi qua, Dương Nhược Tình lấy luôn chiếc que khều phân của hắn, múa trên tay như vũ bão, sau đó, một nhát chuẩn xác đâm thẳng vào giữa hai chân của Trần Hùng ……Trần Hùng cảm giác như bị sét đánh, hai chân kẹp chặt, tay ôm lấy ‘chỗ ấy’, đau đớn thở hổn hển.Sau đó, hắn dùng sức nhảy lên hai cái trên mặt đất rồi ngã rầm xuống đất, thân thể cường tráng cuộn tròn như một quả bóng, mặt trắng bệch như bị rút hết máu……“Ca, ca……”“Không được, trứng của ca ta vỡ mất……”Trần Cẩu Đản loạng choạng đi tới chỗ Trần Hùng, sợ hãi kêu lên.Nhóm tiểu tử đang vây xem cũng sợ tới mức mặt mày xám như tro tàn, nhìn thấy Dương Nhược Tình đang đi tới bên này, cả đám vội vàng lùi lại, vô thức kẹp chặt hai chân.Dương Nhược Tình đi qua đỡ Đại An dậy.
Thấy trên chiếc trán trắng trẻo của đệ đệ có một vết trầy vẫn đang chảy máu, cơn giận lại trồi lên, nàng quay lại chỗ Trần Hùng, đạp cho hắn thêm mấy cái.“Con gấu đen này, ngươi chờ đó cho ta, nếu đệ đệ ta mà có sẹo trên mặt, cô nãi nãi ta sẽ giết cả nhà ngươi!”Nói xong, Dương Nhược Tình định đạp thêm mấy phát, nhưng bị Đại An ngăn lại.“Tỷ, đủ rồi, chúng ta về nhà đi.” Giọng nói của Đại An có chút yếu ớt.Dương Nhược Tình gật gật đầu, giũ giũ bụi bẩn trên chiếc giày Đại An trả lại cho nàng, xỏ vào chân rồi đỡ hắn đi thẳng về nhà.Giữa đường, hai tỷ đệ gặp được Tôn thị, lão Dương, còn có Lão Tôn Đầu.Nhìn thấy đầu của Đại An đang chảy máu, Tôn thị kêu lên sợ hãi.“Thằng nào dám đánh cháu ngoại ta thành thế này? Để lão tử giết hắn!”Lão Tôn Đầu nhảy dựng lên, xắn tay áo, nhặt một viên gạch đất bên đường, định đi tìm Trần Hùng và Trần Cẩu Đản nhưng bị lão Dương cản lại.“Thông gia, xin đừng xúc động, chúng đều là trẻ con, trẻ con đánh nhau, người lớn chúng ta nên hỏi rõ sự tình, không nên can thiệp!”“Lão tử mặc kệ, dám đánh cháu ngoại ta, ta giết cả nhà hắn!” Lão Tôn Đầu vẫn mặt đỏ tía tai không nghe.Dương Nhược Tình trợn mắt há mồm nhìn ông ngoại.Ban đầu nàng còn nghĩ rằng ông ngoại là một người chất phát, khuôn mặt khi cười lên trông vô cùng đôn hậu.Không ngờ, lúc cáu giận lại giống như một thùng thuốc nổ.Hi hi, ông ngoại đúng chuẩn gu của nàng.“Ông ngoại, đừng đi, cháu đã dạy cho hai thằng oắt con đó một bài học rồi.
Chúng ta về nhà băng bó vết thương cho Đại An thôi!”Dương Nhược Tình cười hì hì, tiến lại gần, ôm cánh tay Lão Tôn Đầu.“Cháu đã dạy chúng như thế nào?” Lão Tôn Đầu hỏi.Dương Nhược Tình cười hắc hắc.Đại An đang ôm đầu, nhưng tâm tình có vẻ rất tốt, vội vàng chen lời: “Ông ngoại, tỷ tỷ rất giỏi, dùng cái que khều phân chọc tới hạ bộ của tên Trần Hùng, khiến hắn phải lăn lộn trên mặt đất!”Cái gì?Lão Dương cùng Tôn thị hít sâu một hơi, thiếu chút nữa đứng không vững.Lão Tôn Đầu thì ngược lại, mặt mày vô cùng hớn hở, giơ ngón tay cái lên với Dương Nhược Tình: “Giỏi lắm, đây mới đúng là ngoại tôn nữ của ta! Đi, chúng ta cùng về nhà!”.