Lão Dương bị Lão Tôn làm cho nghẹn không nói nên lời.“Thôi thôi, chuyện này ta mặc kệ! Nếu gia đình lão Trần tìm tới, ta cũng mặc kệ.
Các ngươi muốn làm gì thì làm đi!”Lão Dương quay người chuẩn bị rời đi.“Cha, cha đi đâu vậy? Cơm nước đã nấu xong, ngài ăn xong rồi hẵng đi?”Tôn thị chạy theo năn nỉ.Lão Dương cũng không thèm nhìn tới Tôn thị, khẽ cau mày nói: “Không ăn, buổi chiều ta còn phải ra đồng.”Lão Dương phất tay áo bỏ đi, Tôn thị đứng ở tại chỗ, vẻ mặt ngượng nghịu.Trong phòng, Lão Tôn khịt mũi, lẩm bẩm nói: “Lão già, đúng là không biết tốt xấu, không ăn càng tốt, ta cũng chẳng phải mất công nói chuyện với ngươi!”“Đại An, con hôm nay làm sao vậy? Tự nhiên đi đánh nhau với người ta.
Về nhà thì lại chống đối ông nội! Ông nội con chắc là đang tức giận lắm!”Tôn thị quay lại phòng, dáng vẻ lo lắng, suốt ruột.Đại An không lên tiếng, nhưng khuôn mặt lại vô cùng quật cường, hiển nhiên là không ủng hộ lời nói của Tôn thị.Lão Tôn thấy thế, liền ra hoà giải: “Thục Trân, con đừng quở trách bọn nhỏ nữa, chuyện hôm nay, bọn nhỏ cũng không có làm sai!”“Cha, đánh nhau dù thế nào cũng không tốt ……”Tôn thị muốn nói lại thôi.Trần gia bên kia, làm nghề mổ heo, mổ gia súc.
Thân hình Trần đồ tể rất cao to, khi hắn đi ở trong thôn, tiểu hài tử thấy đều sợ hãi.Vợ của Trần đồ tể là Lý thị, nổi tiếng cả Thôn Trường Bình về sự đanh đá.Hai vợ chồng sinh liền một hơi ba đứa con trai, Trần Hùng, Trần Hổ đang ở độ tuổi thiếu niên choai choai tầm 15-16, nắm đấm cực khỏe.“Nếu người Trần gia tìm đến, lão tam lại đang như vậy, Dương gia cũng đã phân gia, chúng ta chỉ toàn phụ nữ và trẻ em sợ là chống đỡ không nổi……”Tôn thị nói ra lo lắng của bản thân.“Nương, đừng sợ, cho dù có đánh chết chúng ta cũng không thể nhịn!”Đại An, nãy giờ vẫn luôn im lặng, lại lên tiếng.Cha bị gãy chân, hắn là đại nhi tử trong nhà, bảo hộ người nhà là trách nhiệm của hắn!“Con tay chân nhỏ như vậy, có thể làm được việc gì?”Tôn thị cảm động trước câu nói của con trai, nhưng đồng thời cũng mỉm cười bất lực.Thật sự là không được, có lẽ bà nên lấy trứng hay gì đó, đến nhà lão Trần xin lỗi?Chỉ cần có thể đem chuyện này ép xuống là được!Thấy vậy, Dương Nhược Tình cười nói: “Nương, đừng sợ, chuyện này chúng ta không sai, nếu người của Trần gia muốn tìm đến ‘hưng sư vấn tội’, chúng ta liền phụng bồi, chị sợ là bọn họ không dám đến.”“Đúng vậy, tỷ của ta rất giỏi, Trần Hùng cũng là bại tướng dưới tay của tỷ!” Đại An hưng phấn nói.“Đúng vậy, tỷ có thể lấy que phân đâm hắn một lần, thì cũng có thể đâm lần thứ hai!” Dương Nhược Tình nói.“Tỷ đệ các con….
ai……” Tôn thị lắc đầu, dở khóc dở cười.Lão Tôn khoát tay: “Thục Trân, con mềm yếu như vậy, xem thử khuê nữ của con xem, so với con còn mạnh mẽ hơn nhiều! Rất giống mợ cả của nàng ha ha ha……”Mợ cả rất mạnh mẽ, Tôn thị đã từng nói với Dương Nhược Tình.Bà có thể dùng một tay cào rớt da đầu của Dương thị.Nếu có cơ hội, Dương Nhược Tình rất muốn được gặp người mợ cả trong truyền thuyết này!“Được rồi, bây giờ chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa, mau đi ăn cơm thôi, để lâu đồ ăn bị lạnh mất.”Tôn thị đưa mọi người đi qua phòng của Dương Hoa Trung.Dương Nhược Tình đi sau cùng, nhìn bóng dáng đệ đệ Đại An đang đi phía trước, trong mắt nổi lên sự nhu hòa, ấm áp.Đại nam hài mới chỉ tám tuổi, vì bảo vệ tôn nghiêm của tỷ tỷ, bất cứ giá nào đánh nhau với người ta.Thậm chí còn không ngại vỡ đầu, chảy máu, không ngại bị phá tướng……Một đứa trẻ tốt, một đệ đệ thật tốt.Mặc dù từ lâu nàng đã quen với việc tự chủ, chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa dẫm vào ai, nhưng cảm giác được bảo vệ này, thật ấm áp!Trong phòng Dương Hoa Trung, ông đang gấp như kiến bò trên chảo nóng.“Đại An, lại đây để cha xem đầu con như thế nào!”“Cha, con không sao, không đau đâu!” Đại An đi đến bên cạnh Dương Hoa Trung, nhấp miệng nói.Dương Hoa Trung nhìn vết thương trên đầu con trai, trong ánh mắt hiện lên một tầng đen tối, lạnh lẽo.“Ừ, Đại An nhà ta là nam nhân, vết thương ngoài da này không có gì đâu!”Dương Hoa Trung động viên.“Ôi, người Trần gia chắc chắn sẽ tìm tới nhà ta.” Tôn thị lại nói.Dương Hoa Trung vung tay lên: “Sợ cái gì, con trai ta đánh nhau thì để bọn họ đến tìm ta!”Tôn thị lắc đầu bất lực, trong nhà này từ già đến trẻ, đều không có một ai biết chịu thua!“Ăn cơm đi, ăn xong rồi nói sau.”Tôn thị và Dương Nhược Tình mang bữa trưa đến chiếc bàn trước giường .Sủi cảo nóng hổi, bánh bột ngô chiên vàng ròn hai mặt, trứng xào ớt cay sặc mũi, và cả cải trắng xào nữa.Dọn ra bàn, gắp lên một miếng bánh bột ngô ngọt ngọt, kèm một chút trứng xào ớt cay cay, ngon đến tụt cả lưỡi!“Ông ngoại, đây là sủi cảo cháu làm tối hôm qua, ông ăn thêm đi!”Dương Nhược Tình múc một thìa sủi cảo trắng như bông cho Lão Tôn.“Được được, mọi người cùng ăn đi!”Lão Tôn vui vẻ cười nói: “Ăn cơm trưa xong, ta sẽ ra đồng cày ruộng, sau này các con còn có thể trồng lúa mì!”“Nhạc phụ, ngài đi từ xa đến đây, lại còn phải giúp chúng con làm việc, con thật áy náy……”Dương Hoa Trung trầm giọng nói.Tôn thị cũng để đũa trong tay xuống, khóe mắt hơi đỏ.Là con cái, cũng chưa báo đáp được cha mẹ cái gì, còn khiến cha phải lại đây giúp nàng vất vả cày ruộng.Trong lòng Tôn thị vô cùng khó chịu.Tuy nhiên, Lão Tôn lại cười, vẫy vẫy tay nói: “Lão tam, đừng nói với ta như người xa lạ vậy chứ! Chỉ cần con và Thục Trân sống tốt, bình bình an an nuôi lớn nhóm tỷ đệ Tình Nhi, ta và nhạc mẫu con, nằm mơ cũng phải cười tỉnh! Chỉ là cầy ruộng thôi, có cái gì đâu chứ!”Dương Hoa Trung và Tôn thị nhìn nhau, cả hai đều thấy hổ thẹn và cảm động!Bên này, Dương Nhược Tình đang bận rộn gắp sủi cảo cho hai đệ đệ.“Ăn ngon không?” nàng hỏi.Đại An làm gì trông cũng rất văn nhã, nghe vậy liền nhẹ nhàng gật gật đầu.Tiểu An nhỏ hơn, chưa đến 4 tuổi.Cái miệng nho nhỏ của hắn nhai nhồm nhoàng, nghe thấy Dương Nhược Tình hỏi, gật đầu lia lịa.“Ngon lắm, từ đêm giao thừa năm ngoái được ăn sủi cảo đệ vẫn luôn muốn được ăn lại lần nữa!” Tiểu An nói.“Chỉ cần Tiểu An nhà ta thích, lần sau tỷ tỷ lại làm sủi cảo cho đệ ăn.” Dương Nhược Tình nói.
“Không chỉ có nhân thịt bằm rau tể thái, còn có cả nhân thịt gà, nhân thịt bò, nhân tôm nõn nữa!”“Oa, tỷ tỷ thật tuyệt vời!” Tiểu An hoan hô một tiếng, Đại An cũng nhịn không được ngẩng đầu lên, vẻ mặt chờ mong nhìn Dương Nhược Tình.Thấy Dương Nhược Tình mỉm cười nhìn sang, khuôn mặt Đại An hơi hơi đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống ăn sủi cảo trong bát.Một bữa cơm trưa rất đơn giản, nhưng lại rất vui vẻ.Sau bữa trưa, Tôn thị dẫn Lão Tôn đi cày ruộng, vết thương của Đại An hơi đau nên Dương Nhược Tình bắt hắn lên giường nằm nghỉ ngơi.Dương Hoa Trung ở trong phòng bện đồ, Dương Nhược Tình xắn tay áo rửa bát trong phòng bếp.Lâu lâu nàng lại nhìn ra cửa phòng bếp, xem Tiểu An đang nghịch bùn và kiến ở gần cửa, dặn dò hắn đừng lại gần miệng giếng.Khi sắp rửa xong bát đĩa, một đứa trẻ cùng làng vội vã chạy đến nhà Dương Nhược Tình.“Tình Nhi tỷ tỷ, nương tỷ nhờ ta tới báo tin, nói ông ngoại tỷ ở ngoài ruộng, không may dẫm phải một miếng bát vỡ, dưới chân bị rách một vết lớn, không đi bộ được, bảo chị nhanh nhanh gọi người đi ra ngoài ruộng đưa ông ngoại về nhà!”.