Sau khi rửa tay, không kịp lau khô nước, Dương Nhược Tình nói với vào trong phòng Dương Hoa Trung.Dương Hoa Trung cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thấy nàng nói liền vội vàng trả lời: “Tình Nhi con cứ đi đi!”Dương Nhược Tình “Vâng” một tiếng, dẫn Tiểu An vào phòng của Dương Hoa Trung, xoay người chạy như bay tới cửa thôn.Khi vừa chạy đến hồ nước nơi cửa thôn, nàng đã thấy bóng dáng Lạc Phong Đường từ xa xa đang cõng ông ngoại đi tới, Tôn thị đi theo sau với khuôn mặt tái mét.Không có tâm trạng thắc mắc tại sao Lạc Phong Đường lại đang cõng ông ngoại, Dương Nhược Tình vội vàng chạy đến.“Ông ngoại, chân ông như thế nào rồi?”“Không đáng ngại, không đáng ngại, bị mảnh sành cắt trúng, bôi chút thuốc là khỏi……”Lão Tôn ngẩng đầu lên nói với Dương Nhược Tình.Giọng điệu của lão nhân gia thực tùy ý, Dương Nhược Tình biết rằng ông ngoại không muốn làm cho nàng lo lắng.Tuy nhiên, khí sắc trên mặt lại bán đứng ông.“Đi thôi, chúng ta cùng đến gặp đại phu!”***********Cứ như vậy, Dương Nhược Tình và Tôn thị chạy theo phía sau Lạc Phong Đường, đến nhà đại phu Phúc bá ở đầu thôn bên kia.Vào nhà Phúc bá, ông ở trong buồng vội vàng giúp lão Tôn rửa sạch miệng vết thương.
Bên trong vết thương vẫn còn găm một vài mảnh nhỏ, cần được lấy ra.Khi Phúc bá giúp lão Tôn nhổ mấy mảnh sành găm trong chân ra, lão nhân gia không ngừng hít sâu, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.Tôn thị đứng một bên quan sát, một tay gắt gao che miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống!Dương Nhược Tình và Lạc Phong Đường cũng đứng bên cạnh nhìn, gót chân bên trái của ông ngoại bị cắt một vết gần năm centimét.Không phải quá sâu, nhưng máu chảy rất nhiều.Những vết thương như vậy nếu không được xử lý đúng cách rất dễ bị uốn ván.Ở niên đại này, uốn ván là bệnh chết người!Dương Nhược Tình muốn đi lên giúp đỡ, tuy nhiên thấy Phúc bá rửa miệng vết thương khá tốt, ông còn sử dụng rượu để khử trùng, nàng liền nhịn xuống.Nhưng sau đó, khi Phúc bá mở hòm ra, tìm thuốc đắp cho Lão Tôn, Dương Nhược Tình nhíu mày một chút.Thảo dược ở đây chủ yếu để cầm máu.Ngoài ra, mặc dù Phúc bá đã giúp ông ngoại đắp thảo dược chống viêm, tuy nhiên, lại không có thành phần chống uốn ván.Vì sự an toàn, Dương Nhược Tình quyết định sẽ đi vào khu rừng phía sau thôn để tìm thuốc nam cho ông ngoại phòng ngừa bệnh uốn ván!Nếu không, khi vết thương bị nhiễm trùng thì đã quá muộn.Xem xét việc còn lại chủ yếu là đắp thuốc, Dương Nhược Tình nhìn Lạc Phong Đường một cái, sau đó xoay người rời khỏi phòng.Nàng đứng dưới bức tường trước cửa nhà Phúc bá, còn chưa kịp làm gì thì Lạc Phong Đường đã ra tới.Thấy hắn cứ đứng ở cửa hết nhìn sang trái lại ngó sang phải, Dương Nhược Tình cảm thấy tiểu tử này đúng là ngốc hết thuốc chữa.Tuy nhiên, nàng cũng biết rằng tiểu tử ngốc này tâm tính rất tốt.Nàng vẫy tay với Lạc Phong Đường: “Đường Nha Tử, bên này, ngươi lại đây.”Lạc Phong Đường quay đầu, thấy Dương Nhược Tình đang đứng dưới chân tường.
Trong mắt hắn hiện lên một chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng, hắn không có sai, Dương Nhược Tình thật sự gọi hắn.Trong lòng vui muốn chết, nhưng trên mặt hắn lại cố kiềm chế, cúi đầu đi qua.Nhìn xuống nữ hài trước mặt thấp hơn mình một cái đầu, cảm giác hồi hộp không thể giải thích được lại tiếp tục cào cào vào trái tim hắn, khiến hắn ngay cả nói năng cũng có chút khó khăn."Tình Nhi, sao, có chuyện gì vậy?"Dương Nhược Tình đã sớm biết sự ngốc nghếch của tên tiểu tử này, nàng không có chú ý đến cảm xúc của hắn, ngẩng đầu nói: “Đường Nha Tử, đa tạ ngươi đã giúp cõng ông ngoại ta lại đây.”“Không, không có gì đâu!”Hắn gãi gãi đầu.“Chuyện kia, ngươi có biết tại sao chân ông ngoại ta lại bị như vậy không? Miếng bát vỡ kia, ngươi có nhìn thấy không? Hình dạng như thế nào?”Dương Nhược Tình lại hỏi.Theo lý thuyết, ruộng kia mới được Dương gia thu hoạch xong.
Khi gặt lúa, cả gia đình đều để chân trần đi qua, đi lại trong ruộng, không có mảnh sành nào cả!Hơn nữa, thời buổi này, cuộc sống hàng ngày của nông hộ đều không dễ dàng.Bát trà, bát cơm thay phiên sử dụng, mẻ một miếng cũng không lỡ bỏ.Đi ra đồng làm ruộng, nếu chẳng may làm vỡ cái bát uống trà, cũng sẽ đem mảnh vỡ mang về nhà.
Đây là một dạng phong tục, hàm ý không để của cải rơi ở bên ngoài.Thế nhưng, ruộng lúa đột nhiên lại xuất hiện mảnh bát vỡ, việc này, thật đáng ngờ!Nghe Dương Nhược Tình hỏi như vậy, đôi mày kiếm đẹp đẽ của Lạc Phong Đường hơi hơi nhíu một chút, trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng.“Ta có nhìn thấy mảnh bát vỡ kia, to khoảng như vầy!”Hắn giơ tay minh họa cho nàng.“Ta cũng xem xét qua, giống như là từ một chiếc bát mới.
Hình như là có người cố tình!” Lạc Phong Đường nói.“Cố tình?”Đôi mắt của Dương Nhược Tình hơi nheo lại.Tức là có người biết nhà nàng muốn cày ruộng nên cố ý ném bát xuống phải không?“Tình nhi ngươi đừng nghĩ nhiều.
Có lẽ là do ta nhìn nhầm……”Lạc Phong Đường lại nói.Trong lòng hắn chắc chắn ánh mắt mình sẽ không sai.Chỉ là chuyện này không rõ ràng, khó kiểm tra, nhìn nữ oa oa đang nhíu mày suy nghĩ, hắn có chút không đành lòng.“Có lẽ, chỉ là trùng hợp……”“Không!”Dương Nhược Tình giơ tay, ngắt lời Lạc Phong Đường.Nàng nhướng đôi mắt sáng ngời của mình lên nhìn hắn, “Khẳng định là có người cố tình, trên đời này, việc trùng hợp như vậy quá ít.”Có lẽ chính là do người Trần gia làm!Không bằng, không cớ, không thể đi hỏi tội.Nhưng mà, ngậm bồ hòn, cũng không phải tác phong của Dương Nhược Tình nàng!Nàng cũng biết đồng ruộng của Trần gia ở đâu mà, hãy chờ xem!“Tình nhi, Tình nhi ngươi làm sao thế? Sao không nói lời nào?”Lạc Phong Đường ngạc nhiên, nữ oa trước mặt đang nói, tự dưng sao lại thất thần?Hắn hỏi hai câu, Dương Nhược Tình phục hồi lại tinh thần, cười cười nói với hắn: “Không có việc gì, Đường Nha Tử, ta có chút việc phải đi, lát nữa ngươi giúp ta nói một tiếng với nương và ông ngoại nhé.”“Được.
““Ngoài ra, còn phải lại làm phiền ngươi giúp ta đưa ông ngoại về nhà, chân của ông không tiện đi đường……”“Không có chuyện gì, ngươi không cần lo lắng.”Lạc Phong Đường cười ngại ngùng.Mặt trời từ phía tây chiếu rọi xuống thân hình vạm vỡ của nam hài.Dưới ánh nắng, làn da màu lúa mạch của hắn như được phủ một tầng ánh sáng vàng nhạt.Khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan cân đối, khi hắn cười rộ lên liền lộ ra hàm răng trắng đều.Ở khoảng cách gần như vậy, Dương Nhược Tình phát hiện ra tiểu tử này thật đẹp trai!Khác với vẻ tuấn mỹ của Đại An khi lớn lên có thể gây tai họa cho các đại cô nương và tiểu tức phụ trong vòng mười dặm thôn trang, Lạc Phong Đường lại có vẻ đẹp mạnh mẽ và dã tính.Bả vai rộng lớn mang đến cho người ta một loại cảm giác kiên định, an toàn.“Đường Nha Tử, trước kia ta không nhìn kỹ, bây giờ mới thấy rõ ràng, ngươi thực sự trông rất được, mắt và mũi đều tuấn tú!”Dương Nhược Tình nheo mắt cười, đem những điều đang suy nghĩ trong lòng nói ra ngoài.Lời nói thật khiến người ta sợ chết khiếp!Lạc Phong Đường trợn tròn mắt, khuôn mặt nháy mắt đỏ rực lên như đít khỉ!Dương Nhược Tình rất hài lòng với biểu tình ngu ngốc này của Lạc Phong Đường, tiểu tử này, nếu đang ở hiện đại, nàng đã sớm đem hắn kéo vào tổ chức, đúng là một hạt giống tốt!Nàng giơ tay vỗ vỗ bờ vai rộng lớn của hắn, gật gật đầu, xoay người rời đi.Bên này, Lạc Phong Đường vẫn còn đắm chìm trong lời nói của Dương Nhược TìnhMập Mạp có phải đang khen hắn đẹp trai?Một nữ oa oa lại dám khen nam hài tử lớn lên đẹp, Mập Mạp sao lại to gan như vậy chứ?Ý của nàng rốt cuộc là gì?Chờ đến khi Lạc Phong Đường phục hồi lại tinh thần, thân ảnh của Dương Nhược Tình đã không thấy ở trước mặt nữa.Hắn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy nữ oa oa đã sớm biến mất ở chỗ góc tường bên kia.Nàng cũng không quay đầu lại, nhưng giống như có thể nhìn thấy hắn đang dõi theo bước chân của nàng, giơ lên một bàn tay vẫy vẫy: “Đường Nha Tử ngươi nhanh trở về phòng đi thôi, ta đi xử lý chút việc!”.