Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ

Một người lao ra, còn lại một người chôn chân ở góc tường, thở hổn hển…..mệt quá….. “Mẹ, sữa, sữa” Bé con lại đòi sữa…

“Mi còn dám gọi nữa hả, chỉ tại câu nói của mi thiếu chút nữa hại ta
thất thân rồi!” Ta nhấc bổng nó lên, á? Làm động tác như vậy ta mới đánh giá được tỉ mỉ khuôn mặt nó, trông có vẻ hơn một tuổi, tóc màu trắng,
đôi mắt rực rỡ có thần như Hoàng thượng? Mũi cao thẳng như Long công tử? Môi đỏ thắm giống….Đông Phương Bất Bại!!! Đôi tai thì giống ta! Bên
vành tai trái còn có một nốt ruồi nhỏ, trời, cứ như tập hợp bộ phận của
tất cả…Gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra? Đâu có vừa khớp như thế chứ…….

“Bởi vì ba ngày nay cô nghĩ tới ai thì nó sẽ có hình dáng như thế chứ còn gì nữa.” Một giọng nói phát ra từ trên cao.

“Tiêu Đời!!!!!”

“Ha ha…lần này đúng là cô đã nhặt được một báu vật đó, ta còn tưởng hôm đó cô chết rồi chứ, ai ngờ vẫn qua được”

“Chết? Hóa ra ngươi đã biết trước sự tình xảy ra khi ta vào cái thôn
kia rồi, vậy mà còn để mặc cho ta vào…Ngươi! Ngươi…Xuống đây cho ta!”

“Ta xuống có mà cô bóp chết ta à? Ta cũng không ngốc tới mức đấy đâu, ha ha…”

“Bộp..” Thứ gì đó rơi xuống.

“Quỳ hoa bảo điển? Chẳng phải ta đã đưa cho Công Tôn Hiệp giữ kia mà? Sao lại ở trong tay ngươi?”

“Hắn muốn ta đưa cho Đông Phương Bất Bại, thực hiện lời hứa hẹn ngày đó, hắn còn có chuyện việc nhà cần xử lý.”

“Ồ?” Ta còn muốn nhìn xem bề ngoài của hắn thế nào nữa! Sao vậy nhỉ?

Nói đi là đi, ngay cả câu ‘cám ơn’ ta còn chưa kịp nói! Vẻ mặt ta trở
nên thất vọng và buồn bã, tại sao lại đi vội như thế? Vì không muốn gặp
ta sao? Lần đầu tiên ta cảm thấy tự ti với diện mạo xấu xí của mình.

“Mẹ….đừng khóc…đừng khóc…” Tiểu bảo bảo ra sức khua tay.

“Đáng ghét, ta đâu có khóc!” Nhưng vẫn liên tục rơi nước mắt.

“Sao thế, mới không gặp ta một lát mà đã khóc như vậy à, thật đáng thương, nào, để ta hôn cái…”

Ặc! Sao tên Đông Phương Bất Bại lại đứng phía sau ta, còn chu miệng ra
hôn mặt ta nữa, một loạt cái hôn cứ liên tục rơi xuống! Đang muốn an ủi
ta sao?

“Quỳ hoa bảo điển, ta lấy đi nhé, ha ha…”

A! Không biết từ lúc nào sách đã không còn trên tay ta, bị hắn trộm rồi ư? “Khoan đã! Đừng luyện võ công viết trong đó!!!”

Hắn dừng bước, quay đầu lại nhìn ta. “Tại sao?”

“Bởi vì…bởi vì…” Nói thế nào đây, chẳng lẽ lại nói với hắn: Muốn luyện
võ công ấy trước tiên phải tự cung! Lỡ hắn cho rằng ra đã đọc trộm bí
kíp bên trong đó, giết người diệt khẩu thì sao…. “Không có gì, ha ha,
không có gì, anh mau đi luyện sớm chút đi, bye bye!” Ta chọn cách bỏ
chạy không hề nghĩa khí, tuy rằng hắn đã cứu mạng ta, nhưng chẳng phải
ta trúng độc cũng là do hắn còn gì. A di đà phật, a di đà phật…

Thấy bóng ta chạy như điên, trong mắt Đông Phương Bất Bại xẹt qua tia sáng. “Ha ha, đúng là một cô gái đáng yêu”



Không biết đã chạy tới phòng của ai đó, ta lấy một chiếc túi vải ra, bỏ vài thứ vào, ra bên ngoài thì phải lấy đồ gì có giá trị mới được…

Lát sau ta đã đóng gói xong tất cả và đi ra cửa phòng, bắt đầu tìm cửa
lớn, kinh ngạc phát hiện ra rằng…ta bị lạc đường!!! Sao lại tìm mãi
không thấy, chỗ ở của tên Đông Phương Bất Bại này không thua kém hoàng
cung tí nào, chỗ nào cũng to, to đến mức…đến nhà xí cũng to hơn phòng
nhà bình thường tới vài lần….không tìm được cửa, ta đây đành đi tìm xem
có cái lỗ hổng nào có thể chui được không, nhưng tìm tới tìm lui, đừng
nói là lỗ, ngay cả một ‘vết xước nhỏ’ cũng không có, đúng là còn lợi hại hơn cả hoàng cung, hoàng cung còn có cả lỗ chó, tuy rằng là do con mèo
kia khoét….

“Ông trời ơi, lẽ nào lại bắt tôi nằm trong quan tài mới ra ngoài được?” Ta vô tình đi tới một căn phòng, bên trong có một cỗ quan tài? Lòng ta
tan nát…..


“Tiểu hồ đồ, cho dù cô bằng lòng nhưng ‘ngươi khác’ lại không muốn nằm cùng cô đâu”

Nghe thấy giọng điệu cười nhạo của Tiêu Đời, “Tiêu Đời!!!! Ha ha, ngươi xuống đây rồi thì tốt quá…” Ta hoàn toàn phát điên lên.

“Meo meo meo meo…cô bình tĩnh chút đi, ta có thể đưa cô ra ngoài mà!”

“Thật không?” Giọng nói ta trở nên lạnh lùng, hai mắt bốc hỏa…

“Thật, là thật!” Toàn thân Tiêu Đời đều run lên…

“Mẹ….Đói đói…” Đứa bé đã nước mắt lưng tròng nhìn ta.

“Tiêu Đời, ngươi có sữa không?”

“Ta…là…nam…!!”

“Nam? Mèo thì nên nói là đực mới đúng, hơn nữa ta không hỏi giới tính của ngươi, ta hỏi ngươi có sữa không?”

Biểu hiện của Tiêu Đời lộ ra vẻ đã bị ta đánh bại, “Tiểu thư, cho dù ta có sữa thì cũng là sữa mèo, người không thể uống được!”

“Sữa là sữa, cần gì phải quan tâm tới việc nó từ đâu ra, uống được là
được, ngươi mau lập tức đi dụ dỗ con mèo nào đang có con tới đây”.

“Cái gì! Muốn ta đi dụ dỗ mèo cái? Lại còn là mèo mẹ?”

“Mẹ…….a.a.a.a….đói đói đói đói đói!”

“Còn không đi mau!” Còn lôi thôi nữa ta sẽ tống thẳng ngươi xuống báo danh tại địa phủ.

“Rồi rồi!” Tiêu Đời lắc lắc đuôi đi mất.


Một canh giờ sau, quả nhiên nó dẫn về…..một đàn…..trâu???? Rất nhiều trâu!!!

“Tiêu Đời! Ngươi tìm trâu ở đâu ra đấy?”

“Cô không cần quan tâm việc ta tìm ở đâu ra, mau cho nó uống đi!”

Thấy đứa nhỏ đã đói tới khóc thét, ta lập tức đặt nó dưới con trâu rồi bú sữa…

“Chụt…Chụt…”

Thấy nó cố gắng hút sữa, ta nở nụ cười hài lòng, thật là đáng yêu quá…

Sao khi nó ăn no xong, ta vỗ nhẹ lên lưng nó, nó ợ lên hai tiếng thỏa mãn rồi đi ngủ.

“Nè, Tiêu Đời, ngươi nói muốn dẫn ta ra ngoài kia mà, cửa ở đâu hả?”

“Ngay đằng sau cô!”

“Đằng sau?”

“Nói cách khác nghĩa là cửa sau”.

“Cửa sau?” Trời ơi, ta ở hoàng cung lâu quá thành ra ngốc đến khờ khạo
rồi, sao ta chưa từng nghĩ tới việc đi cửa sau nhỉ, toàn nghĩ tới việc
chui qua lỗ………


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận