Bầu không khí sợ hãi và căng thẳng như một lớp sương mù vô hình dày đặc bao quanh khắp hội trường đấu giá.
Chùm đèn pha lê lớn đã bị đạn bắn gãy dây treo chính, phần nhiều bóng đèn đã vỡ tung tóe.
Hai chiếc dây treo còn sót lại đang run run rẩy rẩy bám vào đỉnh mái vòm trên tầng hai, dưới quán tính của lực dao động, đèn chùm giống như một con lắc hình nón ngược cực lớn đung đưa qua lại giữa hành lang và các gian hàng.
Phần đông khách khứa đang bị cướp cầm súng trông giữ, ngồi trên ghế không dám nhúc nhích.
Trên đài triển lãm, Ôn Nhiễm Nhiễm bị kẹp chặt cổ gian nan mà phát ra một tiếng khóc nức nở yếu ớt, hai mắt đẫm lệ nhìn anh trai đi từng bước một về phía mình.
Chiếc máy quay cô bé mang đến bị rơi trên một góc thảm trải sàn, may mắn được rèm của đài triển lãm rủ xuống che đi, chỉ lộ ra một cái ống kính nhỏ màu đen ở bên ngoài nên không bị bọn cướp phát hiện ra.
Một đốm đỏ sáng lên cho thấy nó vẫn đang ở trong trạng thái hoạt động.
Mắt Ôn Nhiễm Nhiễm càng lúc càng tối đen, nếu bản thân mình không tùy hứng thì tốt rồi, nếu mình thành thành thật thật nghe lời ở yên trong phòng thì tốt rồi…
Chính là trên đời không có thuốc hối hận.
Ôn Duệ Quân híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên cướp trên đài, mặt mày lạnh hơn sương tuyết: “Tao đến làm con tin, cho tụi mày rời đi, hy vọng mày có thể nói lời giữ lời.
”
Y hơi vung tay lên, hai vệ sĩ áo đen phía sau cực kì chậm chạp cúi người xuống, thả hai khẩu súng ở bên chân.
Còn bản thân y thì từng bước lên đài đón họng súng…
Giờ này khắc này, bên dưới chân cầu thang đi thông lên tầng hai, Cố Lẫm tranh thủ thế cục hỗn loạn, đỡ Thương Hành tựa vào tay vịn của cầu thang đá cẩm thạch phía sau.
Tay vịn lan can cao cỡ nửa người, có thể tạm ngăn trở được tầm nhìn của người đứng trên đài triển lãm.
Nơi này tình cờ lại là một góc khuất, toán cướp ít người, khách mời đông đảo, bọn cướp tạm thời không có đủ người để lục soát xung quanh tìm cá lọt lưới, điều đó giúp cho hai người có thể ẩn thân, thở một hơi.
Cố Lẫm giúp Thương Hành xé chỗ tay áo bị thương, lông mày xoắn chặt, lòng bàn tay túa ra đầy mồ hôi lạnh: “Cậu…”
Thương Hành cúi đầu xem xét vết thương trên tay trái của mình, máu vẫn không ngừng chảy dọc theo cánh tay rỏ xuống.
Da thịt bong tróc nhìn qua khiến người ta sợ hãi, nhưng may mắn chỉ là vết thương ngoài da do nhiệt độ và tốc độ cao tạo thành, không bị thương vào xương cơ, chỉ là một cơn đau nóng nhức.
Tình hình căng thẳng trước mắt không ngừng kích thích adrenaline, chút đau ấy cũng không tính là gì.
“Vừa rồi cậu nhảy tới đây làm gì? Cậu điên rồi sao?” Cố Lẫm nhìn ánh mắt phức tạp của hắn, đè thấp thanh âm.
Cố Lẫm mặc kệ trán đầy mồ hôi, dùng khăn tơ lụa trong túi áo buộc vào vết thương để cầm máu, tay chân vụng về khiến cho Thương Hành đau đớn, thế là lại ảo não không dám dùng sức, đầu ngón tay ướt đẫm mồ hôi dính thêm những vết đỏ mờ mờ.
Thương Hành che cánh tay trái, lộ ra một nụ cười khổ.
Hắn cũng không muốn đâu!
Cũng chỉ tại Phương Dương chết tiệt kia đẩy hắn một cái, Thương Hành quả thực hoài nghi tên đó mới đích thực là nhân vật chính có được vòng hào quang, bằng không sao chỉ có mỗi mình bị xui xẻo?
Thương Hành nhìn về phía đài triển lãm xuyên qua khe hở trên đỉnh lan can, Ôn Duệ Quân đã đi đến bậc thang.
Tên kẹp cổ Ôn Nhiễm Nhiễm kia rõ ràng là tên cầm đầu, gã vẫn lo lắng, thét lớn: “Đá súng sang đây!”
Vệ sĩ áo đen liếc nhau, dưới sự ra hiệu của Ôn Duệ Quân, đành phải đá súng sang phía đối phương.
“Ngu ngốc! Đừng có đá sang! Thế này thì thật là mặc người chém giết!” Thương Hành âm thầm oán giận một câu ở trong lòng, tầm mắt lo lắng lại quét qua đài.
Nhìn thấy đèn chùm rũ xuống trên trần nhà đang không ngừng lắc lư, ánh mắt lo lắng của Thương Hành ngưng lại.
Hắn nhanh chóng nhìn vị trí của chùm đèn và hành lang lầu hai, cắn răng một cái, khom lưng cúi người như một con mèo, bò lên trên từng chút một.
Cố Lẫm ngạc nhiên, giữ lấy tay hắn: “Cậu bị thương còn muốn đi đâu?”
Thương Hành dựng thẳng lên một ngón tay ra ý đừng có lên tiếng, sau đó chỉ chỉ trên lầu.
Cố Lẫm hồ nghi nói: “Lầu hai không có cửa, cửa sổ cũng bị đóng kín, không thể trốn thoát.
”
Thương Hành lắc đầu, thấp giọng nói: “Anh đứng ở đây đừng động đậy.
”
Cố Lẫm nóng nảy: “Thương Hành!”
Thương Hành không để ý đến anh ta, cúi người nép sát bên chân lan can, bò tới hành hang ngay phía trên gian hàng, đèn chùm lớn đong đưa qua lại, khoảng cách gần mới mép hành lang nhất khoảng 20 cm, một bàn tay cũng đủ với đến.
Từ vị trí của Thương Hành nhìn xuống, đèn chùm to che khuất phần lớn tầm nhìn, xuyên qua khe hở của những bóng đèn vỡ vụn, có thể thoáng thấy Ôn Duê đã bước lên đến đài, đang chuẩn bị trao đổi con tin.
Lúc đó, bất kể là bọn cướp hay là khách mời hầu như đều chú ý nhìn về phía Ôn Duệ Quân, không khí dưới lầu đã căng thẳng tới cực hạn.
Tình thế vô cùng đáng lo, cảnh giác ánh mắt và bầu không khí nguy hiểm đan chéo vào nhau tạo thành một tấm lưới vô hình rộng lớn điên cuồng chèn ép Ôn Duệ Quân, người đã mất hết khả năng phòng vệ đang bị vây ở chính giữa.
Dưới lòng súng của tên cướp, vô luận anh có thân phận địa vị gì, giá trị con người bao nhiêu, đều thành dê béo được đối xử bình đẳng.
Chỉ cần một chút sai lầm, mệnh chẳng còn dài lâu!
Mọi người nhìn chăm chú vào bóng dáng Ôn Duệ Quân, không tự chủ được đều nín thở, toàn bộ đài triển lãm ngoại trừ tiếng tên thủ lĩnh hét to, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở Ôn Nhiễm Nhiễm.
Mà Ôn Duệ Quân sống lưng vẫn thẳng tắp, đi lại thong dong tựa như đang đo đạc.
“Nhiễm Nhiễm, không phải sợ.
” Y một thân một mình chậm rãi đi đến trước mặt tên cướp thủ lĩnh, ôn tồn an ủi Ôn Nhiễm Nhiễm: “Lát nữa đi tìm thư kí Ngô.
”
Ôn Nhiễm Nhiễm lệ rơi đầy mặt: “Anh…”
Tên cướp thủ lĩnh trỏ súng vào trán Ôn Duệ Quân: “Xoay người sang chỗ khác.
”
Y làm theo lời chậm rãi xoay người, miệng thản nhiên nói: “Hy vọng mày hết lòng tuân thủ lời hứa, nếu không…”
Ánh mắt Ôn Duệ Quân cụp xuống, dưới lông mi đen dày xuất hiện một tia lệ khí đỏ tươi.
“Nếu không thì thế nào? Chỉ bằng con cá nằm trên thớt như mày mà cũng dám uy hiếp tao?” Cướp thủ lĩnh đang muốn thả Ôn Nhiễm Nhiễm ra, cô nhóc không biết lấy đâu ra khí lực, đột nhiên cắn một miếng thật chặt vào cổ tay thô to của tên cướp!
“A —— cút ra!” Cướp thủ lĩnh giơ một bàn tay hất cô gái nhỏ ngã văng xuống đất.
“Nhiễm Nhiễm!” Sắc mặt Ôn Duệ Quân bỗng nhiên trầm xuống, một nòng súng đã lạnh lùng đứng vững sau lưng y.
“Không được nhúc nhích! Đi qua đây!”
Ôn Duệ Quân không hề động, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt khóa chặt vào em gái: “Nhiễm Nhiễm đứng lên! Đi xuống đài đi! Em là con gái Ôn gia, không thể không chịu được một kích như vậy!”
Tên cướp bị ngó lơ rất là nổi giận: “Tao bảo mày quay lại đây nghe không thấy sao!”
“Rắc rắc ——” một tiếng thủy tinh vỡ vụn rất to chợt vang lên phía trên đài triển lãm!
Mấy người trên đài bỗng dưng cả kinh, khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy chiếc đèn chùm hình nón cực lớn kia đang lung lay bất chợt từ giữa không trung rơi xuống!
“A!” Cướp thủ lĩnh hoảng hốt, giơ súng bắn về phía chiếc đèn chùm chỉ còn cách 2 mét.
Choang một tiếng thủy tinh văng khắp nơi! Đèn chùm nặng nề đã sụp đổ hoàn toàn!
Cướp thủ lĩnh gần như bị chôn trong đống mảnh vỡ cố bò lên! Mảnh thủy tinh sắc bén như cơn mưa dùi đâm xuống, rạch lên mặt lên người tên cướp một đống vết thương!
Một bóng người cầm dây treo đèn nhảy xuống sau lưng gã, một phát đẩy ngã tên cướp mặt mũi đầy vết máu, gã hét thảm một tiếng, cánh tay phải cầm súng đã bị một mảnh thủy tinh bén nhọn cắm sâu vào, nhìn như sắp tàn phế.
Thương Hành lập tức một cước đá bay súng trong tay gã!
Súng vừa vặn rơi ngay dưới chân Ôn Duệ Quân!
Ngay lúc mọi người còn kinh ngạc chưa kịp cảnh giác bởi sự cố bất ngờ này, Ôn Duệ Quân phản ứng cực nhanh, nhặt súng lên kịp thời cho hai tên đồng phạm từ trái phải lao tới mỗi tên một viên đạn!
Không đến thời gian một hơi thở, hai tiếng súng vang lên sát phạt quả quyết, hai bóng người ngã xuống, sống chết không rõ!
Vệ sĩ đi theo Ôn Duệ Quân đã được huấn luyện bài bản cũng lao đến gian hàng, nhặt súng lên, một trái một phải bảo vệ Ôn Nhiễm Nhiễm ở giữa.
Bên kia, Thương Hành nhảy xuống từ đèn treo làm tên cướp thủ lĩnh cũng ngã vảo bể thủy tinh vỡ, mặc dù có một miếng đệm thịt lớn như thế, nhưng phản lực ảnh hưởng Thương Hành cũng không nhỏ.
Cướp thủ lĩnh là một người đã luyện võ không cần nghi ngờ, dưới tình cảnh đã bị thương mà vẫn còn rất tỉnh táo, một tay gã giữ lấy cánh tay Thương Hành, hai người xoay vần đánh nhau trong đám mảnh vụn thủy tinh.
Cướp thủ lĩnh vùng vẫy giãy chết bộc phát ra khí lực vô cùng khủng bố, hơn xa khả năng có thể chống trả của Thương Hành.
Ngay lúc hai tay gã đã nắm chặt được gáy của Thương Hành, một nòng súng lạnh lẽo sắc nhọn đã kề sát bên gáy gã.
“Buông cậu ta ra.
” Giọng nói Ôn Duệ Quân trầm thấp từ tính, vẫn bình tĩnh như thường ngày.
Chỉ có những nếp nhăn nơi khóe mắt, đồng tử đen đặc cùng tiếng kéo cò súng rất nhỏ mơ hồ để lộ ra lửa giận tích tụ và tàn nhẫn.
“Dám động vào cậu ta, mày sẽ chết.
”
Thương Hành chớp mắt ngó lên, tầm nhìn xẹt qua tên cướp chậm rãi buông ra hai tay, cuối cùng dừng ở Ôn Duệ Quân phía sau lưng gã, khuôn mặt kia như đeo một lớp mặt nạ băng giá.
Y nắm chắc súng trong tay, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng hợp cùng với cổ tay tạo thành một góc tiêu chuẩn tuyệt đẹp, không có chút sai xót nào.
“Thương Hành.
” Ánh mắt Ôn Duệ Quân vẫn không chuyển động tập trung nhìn vào người tên cướp thủ lĩnh, chỉ có khóe mắt chú ý tới Thương Hành: “Đi ra phía sau tôi.
”
Thương Hành ngây người một lúc, chậm rãi đi từng bước khập khiễng, đứng bên cạnh Ôn Duệ Quân.
Hắn được cánh tay trái đang giơ lên của Ôn Duệ Quân bảo vệ phía sau, trái tim trong lồng ngực vẫn nhảy lên liên hồi sau trận vật lộn kịch liệt.
Thương Hành tập trung nhìn gò má của người đàn ông bằng ánh mắt phức tạp, lúc này mới chú ý tới lỗ tai và hai má của đối phương, thậm chí cả mi mắt trái đều bị mảnh vụn thủy tinh nổ vỡ văng khắp nơi cắt ra vài vết thương nhỏ.
Lần này thế cục nghịch chuyển nói thì dài lâu, kì thực ngắn ngủn cùng lắm chỉ một phút đồng hồ.
Dưới sự phá rối của Thương Hành, con tin từ anh em Ôn Duệ Quân và Ôn Nhiễm Nhiễm biến thành cướp thủ lĩnh.
Phía dưới đài triển lãm vẫn còn hai tên cướp đồng lõa đang cầm súng, hai tên này làm nhiệm vụ canh giữ khách mời, đột nhiên cục diện xoay ngược khiến hai tên không biết phải làm sao, chỉ có thể giơ súng lên theo bản năng giằng co căng thẳng với hai vệ sĩ.
Bên trong hội trường đấu giá lặng ngắt như tờ.
Song phương lúc này giương cung bạt kiếm, một trận ngươi chết ta sống có thể xảy ra bất cứ lúc nào, mỗi tiếng thủy tinh vỡ vụn nho nhỏ đều như một tiếng dây đàn đứt phựt quật vào lòng mỗi người!
Hội trường đấu giá chỉ còn sót lại vài tên cướp, bỗng nhiên đồng thời đều ngã xuống đất!
Các tân khách nhất thời thét một trận chói tai, xôn xao không ngừng.
Những cửa sổ thủy tinh kín mít trên tầng hai bị đánh vỡ từ bên ngoài, một đám người mặc trang phục đặc công tác chiến nhảy vào hội trường trong tư thế chỉnh tề!
“Cảnh sát đây! Mọi người bỏ vũ khí xuống!”
Trong tay tên cướp không có con tin, tay súng bắn tỉa có thể thuận lợi giải quyết những kẻ cầm súng ngoan cố chống trả, dư lại cuối cùng là tên thủ lĩnh đã bị thương, gã thấy đại thế đã mất, hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Mãi đến khi bị đưa vào xe cảnh sát, gã vẫn mang trăm mối suy từ không thể giải, rõ ràng tín hiệu trong phòng đã bị chặn, tại sao cảnh sát lại nhận được tin tức nhanh như vậy?!
※※※
Đợi tất cả công tác dọn dẹp phức tạp kết thúc, trường đấu giá chỉ còn lại một đống hỗn độn ngổn ngang đầy đất.
Những đồ sưu tập trân quý nằm rải rác trên sàn nhà như đá ở ven đường, thậm chí có món còn loang lổ vết máu, chùm đèn trung tâm bây giờ chỉ còn lại một cái khung kim loại trống rỗng, bóng đèn thủy tinh chạm khác hoa văn đã vỡ thành một lớp vụn dày.
Chỉ có chiếc máy quay nằm một góc sàn của Ôn Nhiễm Nhiễm là hoàn hảo bị không tổn hao gì, được cô bé vui sướng nhặt trở về.
Còn viên trứng chim bồ câu vô giá kia, may mắn không dính một vết xước vẫn nằm giữa tấm vải nhung xanh lam, khiến cho những khách mời ngồi đó không khỏi liên tưởng đến truyền thuyết về nó, ánh sáng mờ ảo phát ra càng mang thêm vẻ thần bí.
※※※
Sơn trang an dưỡng Weiss là bệnh viện tư nhân do Ôn gia đầu tư xây dựng, nằm ngay bên cạnh trang viên Weiss.
Thương Hành được Ôn Duệ Quân tự thân đưa vào bệnh viện, âu phục trên người hắn đã rách tung tan, khắp nơi đều có những lỗ tua rua nhỏ, gần như không tìm được góc vải nào còn nguyên vẹn, cẳng chân phải và mắt cá chân sưng đỏ lên, có vẻ như là bị thương lúc nhảy xuống từ đèn treo.
Thương thế trên dưới toàn thân hắn nhìn qua trông vô cùng nghiêm trọng, Ôn Duệ Quân đứng ngoài cửa nhìn theo hắn được đẩy mạnh vào phòng cấp cứu, lại dặn dò tới lui, một đoàn bác sĩ y tá vây xung quanh Thương Hành chỉ sợ trên người hắn còn lưu một vết sẹo.
Đợi Ôn Duệ Quân xử lí hậu quả của vụ cướp xong hết nguyên một đêm, sáng sớm hôm sau trở lại viện an dưỡng, toàn bộ thương thế trên người Thương Hành đã được xử lý thỏa đáng.
Tầng cao nhất của viện an dưỡng là khu dành cho khách VIP, Thương Hành trong bộ quần áo bệnh nhân đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ được lau sạch đến mức không nhiễm một hạt bụi nhỏ, ánh mặt trời xán lạn xuyên thấu qua cửa kính, chiếu sáng nền gạch trắng tuyết, dừng lại ở đường phân tuyến bóng tối phía sau thanh niên.
Thương Hành ngồi trên xe lăn, chân phải đã được băng bó không thể cử động, nhìn như đang đi một đôi bốt có sọc kẻ ngang.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Thương Hành quay đầu, mờ mịt nhìn về phía Ôn Duệ Quân.
Cặp mắt đen tuyền kia lúc này ảm đạm vô thần, hốc mắt ướt đẫm đỏ au, hai gò má trắng nhợt như tờ giấy.
Lòng Ôn Duệ Quân bỗng chấn động, tầm mắt dừng ở chân phải của đối phương, đồng tử hơi co lại, lông mày càng nhăn tợn —— chẳng lẽ chân của Thương Hành phải cắt bỏ?
Rõ ràng là tuổi còn rất trẻ, ngôi sao mới với khả năng vô hạn trong tương lai, lại vào lúc này…
“Ôn tiên sinh?”
Ôn Duệ Quân nhắm mắt, chậm rãi đi tới bên cạnh Thương Hành, y rất ít khi cúi người hoặc là cúi đầu, lúc này lại ngồi xổm xuống, để tầm mắt của mình ngang đường nhìn với Thương Hành.
“Không có vấn đề gì.
Tôi sẽ giúp cậu đứng lên trở lại.
”
Âm sắc của Ôn Duệ Quân độc đáo mang từ tính, lúc cố ý nói chuyện chậm rãi nghe giống như mưa xuân rơi trên cảnh sơn thủy, êm đềm như thơ.
Thương Hành sửng sốt, nhưng cứ gật gật đầu.
“Lúc đó, có lẽ cậu không cần phải liều mạng đến cứu tôi như thế.
” Ôn Duệ Quân tập trung ánh mắt nhìn thẳng vào hắn.
Có lẽ là vừa mới rơi nước mắt, tiếng nói của Thương Hành có chút khàn khàn giọng mũi, chậm rãi trả lời: “Tôi sợ nếu tôi đến chậm, anh sẽ…”
—— sẽ bị cảnh sát cứu mất.
Thương Hành thầm lảm nhảm, ân tình không nợ cũng phải nợ, xem anh về sau có ý tốt đối phó với “Ân nhân cứu mạng” là tôi như thế nào.
Ôn Duệ Quân mím môi, ánh mắt toát ra cảm giác phức tạp vi diệu.
“Cậu có thể đưa ra một yêu cầu với tôi, nếu có thể làm được tôi sẽ làm cậu thỏa mãn.
”
Còn có chuyện tốt thế này?
Tâm tư Thương Hành lập tức linh hoạt lên, nếu yêu cầu một bao lì xì 10 triệu thì có được không nhỉ? Như vậy có nhiều quá hay không?
Hay là bảo anh ta cho một khoản đầu tư, để mình có tiền vốn làm lại nghề cũ cũng không tồi…
Trong lúc Thương Hành đang suy tư nhanh nên yêu cầu như thế nào, chuông điện thoại của Ôn Duệ Quân đột nhiên vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Hắn cúi đầu nhìn liếc nhìn màn hình điện thoại, hơi hơi nhíu mày, là Phương Dương.
Thương Hành nhìn thấy cái tên kia, nhớ tới “mối thù đẩy ngã” tại hội trường đấu giá, nhất thời nhăn mày lại, không phải chỉ là tình địch sao? Về phần tại sao đuổi tận giết tuyệt như vậy? Hay là mình còn đắc tội chỗ nào khác với Phương Dương?
Hắn nhịn không được bĩu môi, hỏi: “Ôn tiên sinh định chuẩn bị kết hôn với tiểu thiếu gia Phương gia?”
Ôn Duệ Quân làm như không có việc gì cắt đứt cuộc trò chuyện, nhướng mi cười nói: “Làm sao cậu biết chuyện này?”
Thương Hành: “…” Không cẩn thận lỡ miệng.
Ôn Duệ Quân nhìn biểu cảm xấu hổ của hắn, đuôi mắt cong lên một ý cười mờ nhạt, bỗng nhiên gật đầu, nói: “Tôi biết rồi.
”
Thương Hành: “?”
Ôn Duệ Quân đứng thẳng dậy, trịnh trọng hứa hẹn: “Cậu yên tâm, tôi cũng không có ý tứ kết hôn với cậu ta.
Yêu cầu này, tôi thỏa mãn cậu.
”
Thương Hành: “???”
Hắn há miệng: “Ôn tiên sinh, từ từ, tôi không…”
“Không cần lo lắng.
” Ôn Duệ Quân nắm lấy mu bàn tay hắn vỗ nhẹ nhẹ: “Tôi sẽ chăm sóc cậu tới khi nào cậu đứng lên được mới thôi.
”
“Không phải, tôi…”
Cốc cốc cốc tiếng đập cửa vang lên chặn mất lời nói của Thương Hành, Ôn Duệ Quân dặn dò một câu nghỉ ngơi nhanh khỏe, rồi đi tới mở cửa.
Ngoài cửa xuất hiện một bó hoa hồng đỏ tươi, Cố Lẫm một tay ôm hoa, một tay đút túi, lúc nhìn thấy Ôn Duệ Quân, ánh mắt đột ngột chìm xuống.
Chân mày Ôn Duệ Quân khẽ động, vết thương rất nhỏ gần đó cũng giật giật theo.
Y bước ra khỏi phòng bệnh, đưa tay đóng cửa lại, chắn Cố Lẫm ở bên ngoài.
“Cố tiên sinh, Thương Hành đang nghỉ ngơi, hiện tại không vào quấy rầy vẫn tốt hơn.
”
Cố Lẫm lãnh đạm nói: “Phải không? Tôi vào nhìn một cái rồi đi.
”
Nói xong giơ tay tới nắm cửa muốn mở cửa.
Ôn Duệ Quân đè tay anh lại, ánh mắt lộ ra vẻ u ám mờ nhạt: “Chân cậu ta bị thương nghiêm trọng, hiện tại không hy vọng bị người nhìn thấy.
”
“Chẳng lẽ chân cậu ấy phải cắt bỏ?” Cố Lẫm đầu tiên là sửng sốt, tiện đà lòng tự dưng dâng lên một trận u sầu mãnh liệt: “Để cho tôi vào.
”
Trong lúc lôi kéo, cửa phòng răng rắc một tiếng mở ra.
Ba người, ba đôi mắt, nhất thời sáu mắt nhìn nhau.
Thương Hành một tay cầm tờ khăn giấy lau nước mũi, một tay khác cầm quyển tiểu thuyết, trên bìa sách viết mấy chữ lớn ——
“Nhân quỷ tuyệt luyến: Anh hãy yêu em lần nữa”
Ôn Duệ Quân: “…”
Cố Lẫm: “…”.