Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng FULL


Trước cửa sổ toàn cảnh trên lầu hai hội quán, đạo diễn Lý cau mày, nhìn theo phó tổng Giai Đằng bị người phụ trách pháp lý Thiên Hà kềm kẹp rời đi.
“Chuyến này xảy ra thật lắm loại sự tình, đừng nói tìm được công ty trong sạch có lương tâm, cho dù có đi tìm một công ty hắc tâm chỉ sợ cũng không dễ dàng.”
Đạo diễn thở dài, lắc đầu: “Đúng vậy, hai đối tượng hợp tác đáng xem trọng đều xảy ra vấn đề, ngày chiếu phim không thể hoãn lại được, thời gian gấp như vậy, tìm đâu ra một chỗ đáng tin?”
Nhà sản xuất Uông Lỗi nghĩ nghĩ, lấy từ túi quần ra danh thiếp lần trước Thương Hành đưa cho ông trước khi đi, trầm ngâm nói: “Lần trước Ôn tổng đặc biệt đến giới thiệu phòng làm việc này, không thì chúng ta thử xem?”
Lý Vận ôm thái độ hoài nghi: “Người trẻ tuổi kia? Cậu ta có thể làm được không? Ông tin tưởng cậu ta?”
Uông Lỗi cười lắc đầu: “Tôi cũng không phải tin tưởng người trẻ tuổi kia, mà là tin Ôn tổng, ánh mắt cậu ta cực cao, nếu không phải người cậu ta nhìn trúng, sẽ không dễ dàng giới thiệu cho chúng ta đâu.

Dù sao còn nước còn tát, tiếp xúc quan sát kĩ hẵng nói.

Ông thấy thế nào?”
Lý Vận nửa tin nửa ngờ, trầm mặc một hồi lâu mới miễn cưỡng gật gật đầu.
※※※
Ngay khi phó tổng Giai Đằng mang vẻ mặt âm trầm đi ra khỏi cổng hội quán với người của tập đoàn Thiên hà, cách đó không xa, một chiếc Bentley đen đã lẳng lặng đứng ở ven đường đầu ngõ.
Cửa sổ xe hạ xuống, Ôn Duệ Quân hai chân giao nhau, ngồi ngay ngắn trong ghế sau, hơi hơi nghiêng đầu, hàm tiếu nhìn Thương Hành đứng trước cửa xe.
Hắn một tay nắm di động, đang trò chuyện với nhà sản xuất Uông Lỗi, ánh mắt đón lấy tầm mắt của Ôn Duệ Quân, cằm nâng lên, chớp chớp mắt với y.
“… Đa tạ Uông tiên sinh đồng ý cho tôi cơ hội này, đây là vinh hạnh của tôi, để biểu thị thành ý, công ty chúng tôi có thể ứng trước ra một phần phí quảng cáo, chờ đến khi có hiệu quả thực tế, quý phương trả phần còn lại sau, rủi ro doanh thu phòng bán vé, công ty chúng tôi và quý phương sẽ cùng nhau chia sẻ…”
“… Ngài yên tâm, bất cứ lúc nào cũng có thể phái người đến kiểm toán…”
Thương Hành nói xong câu nói sau cùng, thong dong cúp điện thoại, một tay chống trên trần xe, hơi hơi nghiêng về phía trước.
“Ôn tiên sinh, tôi thắng anh.”
Lúc nói lời này, Thương Hành cong khóe môi, con ngươi đen thâm thúy, khóe mắt đuôi mày tràn đầy ý cười rạng rỡ, dưới ánh nắng chiều, dung nhan góc nghiêng khuôn mặt như thấp thoáng tỏa ra một vầng sáng mỏng manh.
Tầm mắt của Dung Trí và Ôn Duệ Quân đang ngồi trong xe không hẹn mà cùng bị hấp dẫn mạnh mẽ, không rời mắt được.
Đồng tử sau thấu kính của Dung Trí có chút thất thần, ánh mắt trong khoảnh khắc như đã xuyên qua thời gian và không gian, nhìn thấy hình ảnh quen thuộc ở nơi khác.
Ôn Duệ Quân mím môi, lắc đầu cười nói: “Cậu luôn đạt được ngoài dự liệu của tôi, nhưng mà, cậu không nên tự thân đi tìm Chu Đồng.

Người kia là một chân tiểu nhân, thay đổi thất thường, tùy thời sẽ phản ngược đâm cậu một đao.”
Y chậm rãi nói: “Nhưng không cần lo lắng, tôi đã phái người đuổi gã đi giúp cậu, về sau sẽ không xuất hiện thêm nữa.”
“Những chuyện thế này, rất nhiều thời điểm mọi người mở con mắt nhắm con mắt, một khi đã lôi ra ánh sáng, ai cũng không có lợi, tuy rằng cậu thắng một trận, nhưng lại làm mất lòng đồng nghiệp.”
“Thương trường như chiến trường, không có bức tường nào không lọt gió, khi đó không tránh khỏi bị đồng nghiệp ngáng chân.”
Thương Hành như đã sớm đoán được y sẽ có lời này, chỉ cười quỷ bí.
Dung Trí chậm rãi nói: “Ôn tiên sinh nói rất phải, nhưng mà ông chủ nhà tôi đã sớm suy xét đến việc này, cho nên đã chỉnh sửa biên tập đoạn ghi âm một chút, sau đó phái người đưa cho Giai Đằng, phàm là bọn họ có mời được một luật sư giỏi, cái chứng cứ ấy cũng trở thành vô dụng.”
“Chúng tôi có ý thả cho bọn họ một con đường sống, Giai Đằng chỉ có thể véo mũi (bất lực) chấp nhận.”
Ông chủ nhà cậu?
Tầm mắt Ôn Duệ Quân không một dấu vết xẹt qua mặt Dung Trí, đuôi lông mày khẽ nâng: “Xem ra, trong tay cậu vẫn còn một tập tin âm thanh chưa chỉnh sửa khác?”
“Nếu tôi cố ý điều tra đến cùng sự việc này, cậu sẽ đưa phần chứng cứ ấy cho tôi, khi đó, người khiêu chiến quy tắc ngầm trong giới cũng biến từ cậu thành tôi?”
“Nếu tôi không có ý định truy nguyên, Giai Đằng sẽ chủ động lén lút tìm đến tôi giải hòa, tôi đạt được bồi thường, bù lại số bị tổn thất, đối phương cũng không mất hết danh dự, những đồng nghiệp khác cũng không ai cảm thấy bất an…”
“Còn cậu.” Ôn Duệ Quân nghiêng đầu nhìn chăm chú vào hắn, đồng tử tối đen phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của đối phương, cười khẽ: “Âm thầm phát đại tài.”
“Cái gọi là làm người phải chừa lại môt con đường, ngày sau còn dễ gặp nhau, hôm nay là kẻ thù, không chừng ngày mai sẽ là đối tượng hợp tác.” Thương Hành ngại ngùng cười, hai con mắt đen láy khẽ chớp: “Ôn tiên sinh muốn trách tôi sao? Vậy thì tôi đành phải bồi tội với anh, tùy anh xử trí.”
“Dù sao anh cũng là cổ đông lớn của công ty chúng tôi, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (vinh cùng vinh, thiệt cùng thiệt), cũng không thể mở trừng trừng mắt nhìn tôi bị đồng nghiệp xa lánh đúng không?”
Ôn Duệ Quân bình tĩnh nhìn hắn, không nói gì, một khắc sau đột nhiên nhịn không được cười ra tiếng, mới đầu còn lắc đầu âm trầm cười nhạt, tiện đà bắt đầu cất tiếng cười to.
Thư kí Ngô ngồi ghế lái cũng không khỏi quay đầu lại nhìn y một cái, hoàn toàn kinh ngạc, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thư kí Ngô thấy ông chủ nhà mình cười vui vẻ như thế.
Thế nhưng lần này lại đến phiên Thương Hành luống cuống ngơ ngác: “Ôn tiên sinh, anh cười cái gì?”
Dung Trí biểu cảm lạnh dần theo tiếng cười ngày một nhỏ đi của y, anh nhìn chằm chằm Ôn Duệ Quân, âm thầm nhíu mày.
Ôn Duệ Quân cười đủ, đuôi mắt vẫn lưu lại một nếp nhăn tinh tế khi cười, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vào nhau: “Phấn khích, thật sự là phấn khích.

Quả nhiên tôi luôn có thể tìm thấy kinh hỉ ở chỗ cậu.”
Y nhìn chăm chú vào mắt Thương Hành, ánh mắt tỏa ra tia sáng hiếm thấy, rạng rỡ sáng ngời dưới ánh mặt trời: “Cậu thắng, tôi thua cậu.”
Những lời này khiến cho Thương Hành càng hưng phấn.
Sự sung sướng giống như tiếng trống phấn khích đánh theo nhịp, không kém gì lúc bắt được cơ hội hợp tác với “Mạc Tang hải”.
Hắn khom người cúi xuống cửa sổ xe mở rộng, mỉm cười nói: “Vậy, phần thưởng đâu?”
Ôn Duệ Quân chuyên chú ngóng nhìn hắn một lúc lâu, bỗng híp mắt mỉm cười, vươn tay kéo lấy caravat của đối phương.
Thương Hành bị kéo tới gần trong bất ngờ không kịp đề phòng, khuôn mặt tuấn tú của Ôn Duệ Quân phóng đại trước mắt, môi mỏng kề sát vào tai hắn, khóe môi như có như không sượt qua vành tai.
Ánh mắt Dung Trí chợt trầm xuống.
“Thương Hành” Ôn Duệ Quân trầm thấp mở miệng, rõ ràng một âm thanh nghiêm túc, nhưng ý cười bị kìm nén một chút, tự nhiên toát ra một sự cuốn hút gợi cảm đến đoạt mệnh.
“Hình như tôi, có chút mê muội vì cậu.”
Thương Hành ngạc nhiên mở to hai mắt, lực kéo chặt caravat lại nhẹ nhàng lỏng ra.
Ôn Duệ Quân lần nữa ngồi dựa lưng vào ghế, cười khẽ: “Tiền cược đặt ở chỗ tôi, tùy thời chờ cậu tới lấy.”
Nói xong, cửa sổ xe chậm rãi khép lại, chỉ còn Thương Hành và Dung Trí đứng tại chỗ, nhìn theo Bentley tuyệt trần rời đi.
Thương Hành khóe miệng giật giật, tên này, ngược lại đúng là sẽ cho thưởng thật.
Trong lòng hắn đang tính toán tiền đánh cược, bỗng nhiên cổ áo bị siết căng, caravat bị Ôn Duệ Quân kéo xuống không biết từ khi nào đã nằm trong tay Dung Trí.
Anh rũ mắt, cẩn thận vuốt lên nếp thắt caravat, xử lý lại một lần nữa, ánh mắt dừng ở một bên vành tai Thương Hành.
Dung Trí nhíu mày, ngón cái dùng sức lau qua vành tai của hắn một lúc mới vừa lòng.
Thương Hành cúi đầu nhìn caravat, lại sờ sờ lỗ tai: “Anh làm gì thế?”
Dung Trí làm như không có việc gì nói: “Trên tai em có vết bẩn, anh giúp em lau đi.”
Thương Hành: “…”
※※※
Lần này không có đối thủ cạnh tranh quấy rối, phòng làm việc Chúng Sinh và đoàn phim “Mạc Tang hải” kí kết hợp đồng thuận lợi kì lạ.
Thương Hành chủ động đề xuất ứng trước 10% phí quảng cáo, cùng gánh vác rủi ro với đối phương, rốt cuộc đả động được đạo diễn Lý Vận.
Có tài chính, công ty Thương Hành một lần nữa tiến hành mở rộng, nhân số công nhân rốt cuộc không còn chỉ là hai ba con mèo nhỏ nữa.
Ngoại trừ trợ lý A Mạc vẫn như cũ bị phái đi theo Thương Hành và đoàn phim “Ta: kẻ cấm kị”, những thành viên khác trong công ty đều vùi đầu vào dự án mới.
Có bộ phim “Mạc Tang hải” cùng một đội ngũ sản xuất thực lực, Thương Hành căn bản không lo lắng vấn đề phòng bán vé, dù vậy, hắn vẫn phải đặt một khoản bảo hiểm kép cho bộ phim khoa học viễn tưởng này, dồn hết sức lực tạo thế.
Diễn viên chính của bộ phim điện ảnh này cũng không tính là nổi danh, Thương Hành mạnh dạn bỏ tuyên truyền từ góc độ diễn viên, đặt trọng điểm vào phần “hardcore” và “hiệu ứng đặc biệt”.
Đặc biệt bỏ ra nhiều tiền, mời đoàn đội kĩ xảo hạng nhất trong nước, làm một đoạn trailer riêng cho bộ phim để hâm nóng trước, mỗi một frame hình đều đốt một lượng kinh phí nhiều đến trông thấy, mỗi một thành phố hạng nhất đều thấy biển quảng cáo chuyển động ngoài trời tuyên truyền cho phim.
Từ phim quảng cáo, họp báo, cho đến rohow*, mỗi một giai đoạn đều được lên ngân sách dự toán chi tiết rõ ràng, đúng giờ gửi tới nhà làm phim, kinh phí quảng cáo từ 10 triệu dần tăng lên 30 triệu, dưới sự cuồng oanh loạn nổ mà lan rộng, độ nóng tăng lên cả ở trên mạng và dưới mạng.
(Rohow xuất phát từ điện ảnh.

Rohow còn được reserved seat engagement là việc chiếu phim sắp phát hành cho một nhóm khán giả được chọn lựa kỹ càng ở một vài thành phố lớn xem trước khi phát hành rộng rãi)
Cho đến ngày “Mạc Tang hải” chính thức công chiếu, nhờ cốt truyện logic chặt chẽ và hiệu ứng hình ảnh cháy nổ đặc biệt, phim đã hoàn toàn đáp ứng được sự thèm khát của khán giả, những người trước đó đã được kích thích nâng cao khẩu vị bởi những thước phim nhá hàng.
Thậm chí không cần Thương Hành tốn sức mua “thủy quân” tạo danh tiếng, rating cao chỉ trong một đêm đã cho thấy sắp có một lượng nước lớn sẽ chủ động giúp hắn quảng cáo, khiến người xem phải kích động trước sự vẫy gọi của phòng bán vé.
※※※
Để xứng với giá trị con người hiện giờ, Thương Hành đã đổi một cái phương tiện đi ra ngoài nói chuyện làm ăn mới, là một chiếc xe BMW màu xám bạc, xe Đại Bộ ngày trước nay đã công thành lui thân, cáo lão hồi hương.
Dự án “Mạc Tang hải” tạm thời coi như kết thúc, hắn chở Dung Trí chạy vững vàng trên cao tốc đi tới thành phố Điện ảnh và truyền hình.
Đèn hai bên đường như hai hàng binh sĩ đang duyệt binh, đứng chỉnh tề đúng nhịp, nghiêm túc lui dần khỏi tầm nhìn của hai người.
“ ‘Mạc Tang hải’ vé bán chạy, số lượng ngày càng tăng lên, phía nhà làm phim kiếm bộn tiền là việc ván đã đóng thuyền, sau khi quyết toán, lợi nhuận của công ty lần này có thể lên tới 3 cho đến 5 triệu, nhưng nếu là bên Giai Đằng không chừng có thể kiếm được nhiều hơn gấp đôi.”
Dung Trí nhìn về phía Thương Hành đang lái xe, ánh mắt mang theo vài phần trêu tức: “Thế nào? Có hối hận hay không?”
Thương Hành cười mà không nói, một tay tiếp tục tay lái, một tay nhấc di động đưa cho anh nhìn tin nhắn của nhà sản xuất Uông Lỗi gửi đến.
Dung Trí kinh ngạc nhíu mày: “Ông ấy hẹn em lần sau tiếp tục hợp tác? Xem ra ông ấy rất hài lòng với em.”
“Em đồng ý nhường lợi ích chịu lỗ trước, ông ấy đương nhiên vừa lòng.” Thương Hành cười nhạt nói.
“Đơn hàng đầu tiên được nhiều tiền hay ít tiền không phải là vấn đề, quan trọng nhất là phải tạo dựng được danh tiếng, lúc đó khách hàng sẽ cuồn cuộn không ngừng tìm tới cửa, huống chi, đoàn đội sản xuất có thực lực chất lượng cao như Uông tiên sinh và đạo diễn Lý càng là khả ngộ bất khả cầu.”
Dung Trí gật gật đầu, đột nhiên hỏi: “Ôn Duệ Quân đề cập đến tiền cược, là có ý gì?”
Thương Hành nhẹ nhàng nói: “Anh ta từng hứa hẹn, chỉ cần em thắng một trận, về sau tất cả tài nguyên trong tay anh ta sẽ ưu tiên hợp tác với công ty chúng ta trước.”
Dung Trí a một tiếng thật dài, giữa đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng mờ nhạt: “Anh cũng không có suy đoán ác ý với anh ta, nhưng anh luôn cảm thấy, đề xuất đánh cược này của Ôn tông không mang ý tốt.”
Thương Hành sửng sốt: “Vì sao lại nói thế?”
Dung Trí khẽ đẩy đẩy kính mắt, quay đầu nhìn phong cảnh mờ ảo phía ngoài cửa sổ, sau thấu kính mỏng manh, con ngươi lạnh lẽo: “Em không biết là anh ta đang có ý định khống chế em sao? Em sẽ nhờ vào tài nguyên mà anh ta cho, ỷ lại vào anh ta, dần dần, không cho em rời khỏi anh ta nữa.”
Lúc nói chuyện, giọng Dung Trí rất nhẹ nhàng như chẳng hề để ý gì, nhưng so với bất kì lời cảnh cáo nào lại khiến người nghe phải kinh hãi.
Thương Hành không nói gì mà mím miệng, một lúc lâu, bất đắc dĩ nói: “Có phải anh thích âm mưu luận hay không?”
Hắn thầm nghĩ, nếu có một con dê béo giúp hắn kiếm tiền, dù có đuổi hắn rời đi, hắn cũng không muốn đi.
Dung Trí nói xong thì ngừng, lập tức chuyển biến thái độ: “Có lẽ.

Anh chỉ lo lắng cho em, và tiền đồ công ty chúng ta thôi, em đừng để ở trong lòng.”
Thương Hành đi xuống đường cao tốc, hình dáng thành phố điện ảnh và truyền hình đang từ từ hiện lên rõ ràng phía trước.
Hắn thả chậm tốc độ xe, gió mạnh vùng ngoại ô điên cuồng chảy ngược vào qua cửa xe, một nửa mái tóc đen dài tung bay hỗn loạn, tùy ý quét qua gương mặt.
Thương Hành tiện tay gạt tóc ra, ý cười dạt dào: “Từ hôm nay trở đi, chính là khởi điểm cất cánh cho Chúng Sinh của chúng ta.”
Hắn dừng một chút, vui đùa nói: “Về sau mong được chiếu cố nhiều hơn, Dung công tử, anh đừng giữa đường đổi nghề bị người khác cướp mất nhé.”
Dung Trí nhìn chăm chú góc nghiêng bừng bừng dã tâm của hắn, khóe miệng chậm rãi giương lên nụ cười nhẹ: “Yên tâm, anh sẽ luôn đi theo em.”
Luôn luôn.
Chia sẻ:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui