Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng FULL


Liếc nhìn phương hướng mà Thương Hành rời đi, khóe mắt Phương Dương hơi kích động run rẩy, thanh âm nhạt nhòa: “Hai người không phát hiện cậu ta đang hẹn hò với Ôn Duệ Quân sao? Hà tất quấy nhiễu chuyện tốt của người ta.”
Phương phu nhân nhíu mày: “Tiểu Dương, giữa con và Tiểu Cố đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Năm ngoái không phải là vẫn còn tốt đẹp.

Vì sao ban nãy con nói lần đầu tiên nhìn thấy vị Thương tiên sinh này bên cạnh Tiểu Cố, mà bây giờ cậu ấy lại đi cùng Ôn tổng…”
Phương Dương nhẹ nhàng vuốt ve lông ngựa đen, giễu cợt: “Đúng vậy, hai ngài có chuyện không biết, vị Thương tổng này thủ đoạn rất lợi hại, dựa vào khuôn mặt kia, đùa giỡn Cố Lẫm và Ôn Duệ Quân xoay quanh, hiện tại đến cả ba mẹ cũng không buông tha, còn muốn mời hắn đến ăn cơm nữa.”
“Này…” Vợ chồng Phương thị do dự liếc nhau, đành phải bỏ cái suy nghĩ kia.
Phương Dương thu hồi ánh mắt đang nhìn đôi vợ chồng, vô thức siết chặt lông bờm ngựa trong tay, hắc mã bị đau mà kêu một tiếng, Phương Dương từ trong trầm tư lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng vuốt ve da lông mượt mà của nó.
“Ngoan ngoãn nghe lời…”
※※※
Văn phòng tổng giám đốc công ty Chúng Sinh, ánh chiều tà chiếu sáng một góc bàn.
Thương Hành nằm trước bàn làm việc rộng lớn, vùi đầu xử lý văn kiện, một ly cà phê đen ấm áp được người đặt lên mặt bàn, sứ trắng va chạm tạo ra tiếng vang lanh canh.
“Còn đang bận?”
Thương Hành ngẩng đầu nhìn thấy Dung Trí một thân tây trang giày da, cười cười: “Đang bận đầu tư xoay vòng vốn đợt hai.

Luật sư Dung sao lại làm công việc của thư kí?”
Dung Trí kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện với hắn, thản nhiên nói: “Ai bảo mấy ngày nay chỉ có thư ký mới có thể nhìn thấy em.

Anh còn tưởng rằng em đang trốn anh.”
Anh nói chuyện với vẻ mặt bình thản, chỉ có mí dưới hiện ra một vết ngấn mệt mỏi cực nhạt, như đã phủ qua phấn, nhìn cũng không rõ ràng.
Thương Hành nhìn kỹ người kia, buông bút trong tay xuống, lưng dựa vào trong ghế, xóa đi khóe mắt mỏi mệt, cười nói: “Sao có thể như thế? Mấy ngày nay không phải là bận rộn chuyện dự án đầu tư với Cố Lẫm sao, sắp ký hợp đồng rồi, còn rất nhiều chi tiết phải xem xét.”
Dung Trí đột nhiên hỏi: “Về dự án “Linh Sơn” này, em biết được bao nhiêu?”
Thương Hành nhíu mày: “Còn trong giai đoạn giữ bí mật, hẳn là không có nhiều.

Sao lại hỏi chuyện này?”
Dung Trí lắc đầu, lấy trong cặp ra một tập ảnh chụp, đặt trước mặt đối phương:
“Hôm nay anh đến đây chính là nói cho em biết, tiếng gió bị lộ, giải trí Hoài Mộng phái người tới bàn bạc với đạo diễn và nhà sản xuất, ra giá rất cao, bây giờ thái độ của đạo diễn mập mờ, dự án có khả năng bị Phương Dương chặn đường.”
Thương Hành lật xem từng tấm ảnh chụp, trên hình chính là đạo diễn và người bên Hoài Mộng đang kề vai sát cánh đi vào hội quán cao cấp, còn có mấy tấm là nhà sản xuất nịnh nọt lôi kéo người phụ trách ngồi đối diện, không khí song phương hòa hợp.
Dung Trí nói: “Nhà sản xuất của ‘Linh Sơn’ hiện giờ được Hoài Mộng coi trọng, thái độ đối với chúng ta đã lập tức thay đổi, yêu cầu sửa lại điều khoản hợp đồng phân chia, giở công phu sư tử ngoạm, tỏ rõ ý nghĩ rời bỏ chúng ta, đạt thành hiệp nghị với Hoài Mộng.”
Thương Hành trầm mặc một khắc, chân mày dướn lên một chút: “Việc đầu tư ‘Linh Sơn’, chỉ có chúng ta cùng mấy người phụ trách dự án cao tầng bên Cố Lẫm biết, chẳng lẽ là bọn họ để lộ?”
Hắn nói xong, lại tự lắc đầu: “Không thể, sau khi Cố Lẫm ngừng đầu tư cho Hoài Mộng, hiện giờ trong tay chỉ còn một công ty giải trí không nóng không lạnh, chỉ chờ đánh một trận ‘Linh Sơn’ nhằm xoay chuyển tình hình, không có khả năng không coi trọng dự án này, tạo ra sai lầm cấp thấp như thế.”
Dung Trí: “Chẳng lẽ, em hoài nghi bên chúng ta có người không giữ mồm giữ miệng?”
Thương Hành đan mười ngón tay để dưới cằm, trầm tư không nói.
Dung Trí nhìn ánh mắt của hắn, do dự: “Anh ngược lại có nghe nói, gần đây tập đoàn Thiên Hà đấu với tập đoàn Cố thị rất lợi hại, nghe đồn Cố Lẫm đoạt mất một miếng đất trọng yếu của Ôn Duệ Quân, khiến tập đoàn Thiên Hà chịu tổn thất lớn.”
Thương Hành giương mắt đảo qua, ánh nhìn sắc bén: “Chuyện này em biết.

Hay anh cảm thấy… là Ôn tiên sinh muốn trả thù Cố Lẫm, từ giữa làm khó dễ?”
Dung Trí nhìn hắn một khắc, bỗng nhiên rũ mắt, đầu lưỡi liếm môi dưới, nhấm nuốt cách Thương Hành gọi Ôn Duệ Quân, cười cười:
“Cũng không hẳn vậy, anh chỉ xem từ một loạt động tác của Thiên Hà mà đưa ra phỏng đoán thôi.

Dù sao nghiệp điện ảnh trong tay Cố thị cũng chỉ có một lá bài này, nếu anh là Ôn Duệ Quân, sẽ ra tay tàn nhẫn đánh rụng lá bài ấy khiến đối thủ phải hoàn toàn rời khỏi thị trường phim, rất có lời.”
“Thứ nhất chèn ép đối thủ cạnh tranh, thứ hai báo thù cướp đất, thứ ba…” Dung Trí cười nhìn Thương Hành, có ý riêng: “Anh đoán, hẳn là y vô cùng không vui khi nhìn em và Cố Lẫm hợp tác làm ăn.”
Thương Hành nhớ tới những lời tương tự Ôn Duệ Quân đã từng đề cập, ánh mắt không đổi: “Nhưng làm sao anh ấy có thể biết được? Thịnh Tề tuy rằng đơn thuần, nhưng cơ mật thương nghiệp cậu ấy sẽ không nhầm lẫn.”
Dung Trí chậm rãi dựa vào lưng ghế, đẩy kính mắt:
“Có lẽ là người nói vô tâm, người nghe hữu ý, lấy năng lực của Ôn Duệ Quân, cho dù chỉ nói đôi câu chuyện phiếm với Ôn Thịnh Tề, cũng có thể đoán được một chút, huống chi, y cũng là cổ đông lớn nhất của chúng ta, muốn biết tin tình báo này, cũng không quá khó.”
Thương Hành nhíu chặt mày: “Nhưng vì sao anh ấy có thể tiết lộ cho Phương Dương…”
Dung Trí chậm rãi nói: “Vợ chồng chủ tịch tập đoàn Phương thị về nước, rất nhiều chuyện không do Phương Dương chủ đạo, thà có thêm một đối tác tiềm năng còn hơn là đẩy bọn họ về phía Cố thị.

Đó cũng là thủ đoạn thường thấy của Ôn Duệ Quân, không phải sao?”
Thương Hành giương mắt nhìn anh: “Nói đến nói đi, trong lòng anh đã nhận định là anh ấy làm? Chuyện này cũng chỉ là suy đoán cá nhân của anh mà thôi.”
Dung Trí bình tĩnh nhìn lại hắn: “Nói đến nói đi, em chính là không chịu tin anh, chỉ tin tưởng y.”
Thương Hành thả lỏng thân thể, lần nữa dựa vào ghế, cười nói: “Không phải là em không tin anh, chuyện này em sẽ điều tra lại, chỉ là việc quá cấp bách khó mà tra ra ngay, nếu dự án ‘Linh Sơn’ này không làm được thì chúng ta không làm nữa.”
Dung Trí khe khẽ nhướng đuôi lông mày: “Cứ nhận thua như vậy? Không giống tác phong của em.”
“A.” Thương Hành chuyển bút trong tay, ngòi bút đâm vào ảnh chụp mấy cái lỗ, lười biếng nói: “Đời này em ghét nhất có kẻ đoạt miếng ăn từ miệng mình, trước kia Phương Dương đã nhiều lần chèn ép, khi đó em không có khả năng đối phó cậu ta, bây giờ còn dám giở trò cũ, vậy thì đừng trách tôi ác độc.”
Cơ thể Dung Trí hơi hơi nghiêng về trước, khóe miệng giương lên ý cười, ánh mắt ấm áp tập trung nhìn Thương Hành: “Em định động thủ thế nào? Em muốn làm gì?”
Thương Hành đứng dậy từ trong ghế ông chủ, chậm rãi đi đến trước cửa sổ toàn cảnh, kính cửa sổ trong sáng như gương, phản chiếu một cái cằm thon gọn mượt mà và một nụ cười ấm áp: “Em muốn giúp Phương Dương, nâng cao cổ phiếu Hoài Mộng.”
Dung Trí sửng sốt, mày nhăn vào lại giãn ra: “Em muốn bán khống Hoài Mộng? Bằng vào thực lực chúng ta mà muốn thao túng cổ phiếu, việc này gần như không có khả năng làm được, trừ phi… em chắc chắn cậu ta sẽ phải chịu tổn thất nặng.”
(Bán khống trong tài chính có nghĩa là một cách kiếm lợi nhuận từ sự tụt giảm giá của một loại chứng khoán như cổ phần hay trái phiếu)
Thương Hành cười cười, không có nhiều lời, chuyển đầu đề câu chuyện: “Có một việc, em rất nghi ngờ, hy vọng anh có thể giúp em thăm dò.”
“Việc gì?”
“Phương Dương lúc trước hận em, là bởi vì cậu ta hiểu lầm em ở bên Cố Lẫm, nhưng mà hiện tại cậu ta còn vẫn nhằm vào em, thậm chí không tiếc lấy phương thức nhường lợi ích cho nhà sản xuất ‘Linh Sơn’ để loại bỏ em và Cố Lẫm, hại người hại cả mình, anh không thấy là rất không logic sao?”
Dung Trí: “Em hoài nghi cậu ta việc gì?”
Thương Hành buông tay: “Em cũng không biết, mới hy vọng anh giúp em thăm dò.

Đúng rồi, cha mẹ nuôi của em có còn liên hệ anh đòi tiền không?”
Dung Trí lắc đầu: “Không có.”
Thương Hành vuốt cằm, thế mới là lạ, cả nhà kia không đi làm chỉ ăn chơi cờ bạc, còn có thằng con được nuông chiều từ bé, mình bây giờ đã phát đạt mà bọn họ lại kiềm chế không đến vòi tiền, chẳng lẽ thật sự đã bị Ôn Duệ Quân dọa sợ?
Đúng vào lúc này, có người gõ cửa văn phòng.
“Mời vào.”
Ôn Thịnh Tề tươi cười dào dạt đẩy cửa ra: “Anh Thương, anh trai em mời anh tối nay tới ăn cơm.”
Thương Hành ngẩn ra, thấy Dung Trí mím môi, nhìn hắn bằng ánh mắt sâu kín, hắn chần chờ một khắc, dời ánh mắt, thản nhiên nói: “Trở về nói với anh trai em là anh xin lỗi, tối nay anh có việc bận, không đi được.”
“A.” Ôn Thịnh Tề thất vọng gật gật đầu, yên lặng đóng cửa phòng.
Dung Trí cười như không cười mà nhìn hắn: “Buổi tối có việc?”
Thương Hành cúi đầu nhìn liếc đồng hồ một cái, nói: “Là có việc thật, Lâm Dư Tình đã phẫu thuật chỉnh hình xong, buổi tối em muốn đi thăm anh ta.”
Dung Trí a một tiếng, lập tức nói: “Anh đi cùng với em.

Bất luận như thế nào, anh ta là vì bảo hộ em nên mới bị thương, lại nói tiếp, anh cũng muốn cảm ơn anh ấy.”
Thương Hành nhìn anh, ánh mắt phức tạp, nếu đổi lại là người khác sau khi bị từ chối sẽ trốn tránh không gặp hoặc là biết khó mà lui, nhưng Dung Trí lại như chẳng làm sao cả, cứ như thể đêm hôm đó không xảy ra chuyện gì, ngay cả cảm giác xấu hổ cũng không tồn tại.
Dung Trí thần sắc tự nhiên bưng cà phê lên nhấp một hơi: “Làm sao vậy? Nếu em không hy vọng anh đi, anh cũng không đi nữa.”
Thương Hành: “Em không có ý này.”
“Thương Hành.” Dung Trí nhẹ nhàng ngắt lời hắn, giọng nói mềm nhẹ, như phiến lá phiêu đãng bay theo gió: “Em hy vọng anh lui một bước, anh sẽ lui một bước, hy vọng anh lui hai bước, anh sẽ lui hai bước, vô luận là bạn bè, đồng nghiệp, hay là hàng xóm cũng được.”
Mắt kính của anh bị hơi cà phê bốc lên bịt kín một tầng sương trắng, thấu kính sau đồng tử càng có vẻ thâm sâu.
“Ngay cả, anh có phải đứng bên mép vực.”
Nói xong, Dung Trí liền đứng dậy rời khỏi văn phòng, lưu lại Thương Hành kinh hoàng đứng tại chỗ.
Hắn vắt óc nhớ lại chuyện tấm ảnh chụp rơi ra từ trong túi của Dung Trí lúc trước, người trên ảnh chính là mình hồi cấp ba, nhưng mà mình không hề có chút ấn tượng nào với đối phương, coi như bọn họ có quen biết lúc học cấp ba đi, thì tại sao Dung Trí có thể mang ảnh chụp xuyên vào trong sách?
Không nghĩ ra.
Thương Hành xoa huyệt thái dương, màn hình di động sáng lên tin nhắn Lâm Dư Tình gửi tới, hắn nhìn liếc qua, xách áo khoác đi đến chỗ hẹn.
※※※
Chạng vạng tối, vẫn là phòng ăn lúc trước trong nhà hàng Hoa Kì.

Nơi này không khí thanh u, hoa tươi bốn mùa nở rộ, tường vi mùa hè đã đổi thành sơn trà ngày đông, rực rỡ dưới ánh tà dương vàng ấm áp.
Ngồi bên cửa sổ, Lâm Dư Tình quấy cà phê, rìa gương mặt đắm chìm trong ánh chiều tà, ánh mắt dịch chuyển từ Dung Trí đến Thương Hành, cười cười: “Có phải hay không nếu tôi không gửi tin nhắn cho cậu, cậu cũng quên luôn?”
Còn dẫn theo cái bóng đèn.
Mái tóc vốn đã dài của anh nay lại dài hơn, tóc mai vừa lúc che khuất dấu vết sau phẫu thuật trên má, khuếch trương tạo hình côn đồ ngỗ ngược.
Thương Hành buồn cười nói: “Tôi phải bỏ hết công việc trên tay, lập tức chạy tới đấy.”
Mấy người nói cười một chút, tầm mắt Dung Trí bất ngờ đảo qua phía ngoài cửa sổ, mỉm một nụ cười mờ nhạt khó thấy.
※※※
Lúc đó, một chiếc Bentley màu đen vừa bỏ neo tại cổng nhà hàng Hoa Kỳ.
Qua cửa kính bán trong suốt, Ôn Duệ Quân tây trang đen đang ngồi ngay ngắn ở ghế sau, lẳng lặng nhìn về hướng nhà ăn, trên mặt không có một biểu cảm dư thừa.
Trên màn hình di động lóe lên tin nhắn Ôn Thịnh Tề gửi tới, y nhìn tới nhìn lui mấy chữ “”Có việc bận” vài lần, sương giá đáy mắt dày đặc khó tan.
Có một cảm giác khiến người nóng rát lạ thường, đốt trên mặt ngưng kết thành băng.
Không phải là Thương Hành chưa từng từ chối y, nhưng giờ phút này lại khiến cho y khó có thể chịu đựng.
Mãi đến khi cửa kính xe bị người nhẹ nhàng gõ vang, kính thủy tinh đen mới hạ xuống, Ôn Duệ Quân nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Dung Trí, híp mắt lại.
“Ôn tổng, sao anh lại đến đây? Có cần tôi gọi Thương Hành ra không?” Dung Trí cười ôn hòa: “Chỉ là cậu ấy đang ngồi cùng với Lâm lão sư ở bên trong, nhất thời sợ là không thể phân thân ra gặp anh.”
Ôn Duệ Quân không nói gì, tầm mắt như lợi kiếm đâm thẳng xuyên thấu qua đầu đối phương.
Trầm mặc là công kích không mang tiếng động, y chỉ cười, khóe mắt nheo lại một nếp nhăn cong cong, con ngươi đen đặc phiếm một tia đỏ sậm: “Là cậu thông qua Thịnh Tề cố ý tiết lộ hành tung của Thương Hành cho tôi, sau đó ở chỗ này chờ tôi? Tôi xem thường cậu.”
Dung Trí đứng thẳng dậy, hai người một đứng ngoài cửa xe, một ngồi trong xe.
Anh rũ mắt nhìn xuống Ôn Duệ Quân: “Thế nhưng tôi chưa từng coi thường anh, Ôn tổng.”
Ôn Duệ Quân nhếch môi cười lạnh, không nói một lời, giơ tay chỉ lên mũi Dung Trí từ xa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui