Ánh trăng mông lung chìm nổi trong căn phòng hôn ám, Ôn Duệ Quân ép Thương Hành trên tường, góc mặt hai người đối diện nhau, nửa tỏ nửa mờ dưới ánh trăng ái muội.
Hương bạch đàn đã bị vòi hoa sen hòa tan bớt, lúc này hóa thành mùi thơm vô cùng nhạt nghiêm mật vây quanh Thương Hành.
Đây là mùi vị chuyên thuộc về Ôn Duệ Quân, bình thường bất động thanh sắc an tĩnh ngủ đông, bây giờ chủ nhân không còn áp chế dục vọng nữa, nhất thời như được giải cấm rục rịch ngóc đầu dậy, mang theo một lực hấp dẫn có tính công kích rất mạnh, lượn xung quanh tìm kiếm sơ hở của con mồi.
Ôn Duệ Quân khóe mắt đầy ý cười, nhìn kỹ còn lộ ra phong tình dục cự hoàn nghênh.
Chóp mũi y cọ nhẹ lên Thương Hành, bàn tay ôm lấy mặt hắn, lòng bàn tay nóng rực vuốt ve qua cần cổ và hai má.
“Anh muốn hôn nơi này… Có được không?” Ôn Duệ Quân bướng bỉnh liên tục trưng cầu ý kiến của hắn, thanh âm mềm nhẹ, không còn cứng rắn như hai lần trước.
Môi Thương Hành giật giật, không có gật đầu, cũng không có lộ ra sắc mặt bài xích, chỉ cau mày do dự.
Nếu đối phương mạnh bạo, hắn còn có biện pháp trị y, nhưng Ôn Duệ Quân lại cẩn thận từng chút một, trân trọng nơi muốn hôn, khiến Thương Hành rơi vào hoàn cảnh bó tay không có cách.
Ôn Duệ Quân không ngừng thăm dò phòng tuyến của hắn, dùng động tác tinh tế nhất, giọng nói mềm nhẹ nhất, từng chút từng chút lo lắng đưa binh ra tiền tuyến, nhẹ nhàng kiên trì mài mòn mà công chiếm phòng tuyến.
Ôn Duệ Quân đưa ngón cái vuốt khe khẽ qua khóe miệng, ánh mắt Thương Hành nặng nề mà theo dõi y, bên tai nghe rõ tiếng hít thở trầm nặng.
Hắn chưa từng thấy qua một nam nhân nào có thể đem vẻ quân tử đoan chính và dục vọng hấp dẫn cùng biểu lộ trên gương mặt hoàn mỹ đến như thế.
Những xao động kì lạ đã thức tỉnh trong cơ thể, lan nhanh trong tế bào và máu, rất lâu rồi hắn không trải qua cảm giác xúc động như vậy.
Ôn Duệ Quân đã từng đứng trên cửa sổ đỉnh tháp song sinh quan sát hắn, mang theo khí tràng áp bức dọa người, bây giờ cúi đầu kiêu ngạo trước mặt hắn, dung túng không dấu vết, trăm phương nghìn kế dụ dỗ, đột ngột xông vào thế giới của hắn.
Cường thế không đáng sợ, dụ dỗ cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là trong cường thế có tôn trọng, trong dụ dỗ thấy chân thành.
Dù có là thần tiên tâm vững như bàn thạch, cũng phải vì thế mà nhớ tới phàm trần.
Ôn Duệ Quân dính sát vào hắn, hơi thở nóng bỏng phả trên khóe môi: “Thương Hành… Thương tổng… Thương tiên sinh…”
Gọi khẽ như nỉ non, trầm thấp lại mất tiếng, mỗi một âm tiết đều như vuốt mèo cào cào trong lòng.
Nghe thấy ba tiếng xưng hô kia, dây đàn níu giữ lí trí của Thương Hành rốt cuộc bị Ôn Duệ Quân chăm chỉ chơi không ngừng gảy đứt!
Hắn buông tay không giữ cằm nam nhân nữa.
Ánh mắt Ôn Duệ Quân khẽ biến, cảm thấy hụt hẫng, nhưng vẫn không chịu hết hy vọng mà ôm chầm lấy hắn, cho dù có là gió cũng phải phí công ôm lấy.
Lúc y gần như cho rằng mình lại bị từ chối, cái tay kia đã dùng sức giữ lấy gáy y!
Thương Hành một tay ôm thắt lưng nam nhân, không lời phân trần ép về phía mình.
Trong nháy mắt, không gian và thời gian trên thế giới ngưng trệ, sau đó bị nuốt chửng vào một vòng xoáy.
Ánh mắt Thương Hành đen kịt, hô hấp nặng nề.
Hơi thở hoàn toàn rối loạn đan cài vào nhau như răng lược, trong không gian chật hẹp mờ ám, khó phân là của ai.
Kỹ thuật hôn của Thương Hành cũng không tốt, không giống như Ôn Duệ Quân trời sinh thông minh phong độ, nụ hôn của hắn là chém giết môi lẫn răng, mang theo thú tính chiếm đoạt.
Không có cảm xúc triền miên, không có nhẹ nhàng lấy lòng.
Chỉ có chinh phục và bị chinh phục, cho đến khi một bên đầu hàng nhận thua, hoặc là đồng quy vu tận.
Hơi thở hổn hển và tiếng nước bọt trao đổi vang lên trong đêm yên tĩnh đặc biệt khiến người suy tư.
Ngón tay Thương Hành luồn vào mái tóc của nam nhân, chân tóc chưa khô còn mang hơi nước, chút lạnh này, không thể nào làm giảm bớt độ nóng trong lòng bàn tay.
“Thương Hành…”
Ôn Duệ Quân bị bắt ngửa đầu, yết hầu khô cạn phun ra một hơi thở thiêu đốt, lại bị Thương Hành đổ về miệng.
Hai người đứng bên góc tường điên cuồng hôn môi, bóng dáng giao triền bị ánh trăng chiếu hắt trên vách tường, giống như một đôi uyên ương kề cổ.
Hai tay Ôn Duệ Quân khóa chặt người vào trong ngực, một tay bám lên cổ Thương Hành, lồng ngực dán chặt vào nhau, lỗ chân lông thư thái, âm thầm kêu gào càng nhiều, hận không thể mọc rễ nảy mầm trên người đối phương.
Mỗi nơi lòng bàn tay sờ qua đều như bốc lửa, da đầu và sống lưng Ôn Duệ Quân run lên vì nhiệt hỏa, trong bóng tối không nhìn thấy gì trước mắt, chỉ có thể nhắm mắt thật sâu, khàn khàn giọng mà kêu tên Thương Hành.
Hai người ôm chặt một chỗ, thân thể buộc chặt như dây cung kéo căng kết mức, đầu dây thần kinh cuồng hoan trong môi răng ướt át, tê dại như điện giật dần dần lan tràn khắp xương sống.
Trọng tâm của bọn họ bất ổn, nghiêng ngả lảo đảo, đụng phải chiếc đèn đứng, cuối cùng cũng không biết ai trượt chân, cả hai ngã vào trong ghế sô pha mềm mại.
Thương Hành đè lên người y, cánh tay hơi kéo ra khoảng cách.
Trong ánh sáng mờ ảo, Ôn Duệ Quân nằm trong sô pha, mi mắt nhẹ nâng, khóe mắt ngậm một ánh sáng tối tăm, khẽ thở gấp nhìn hắn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, áo sơ mi trắng trên người đã hoàn toàn loạn thành một mớ, rơi rớt trên đầu vai.
Ngón tay y khẽ vuốt qua bờ môi bị cắn phá, một giọt máu chảy ra, tô lên môi càng thêm đỏ tươi.
Y rên một tiếng, lồng ngực rung động tạo ra tiếng cười trầm thấp: “Thương tổng xuống tay cũng quá độc ác, a, không, là xuống miệng.
”
Thương Hành vươn tay giữ cổ áo của y, không biết như thế nào, bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ thắt caravat cẩn thận tỉ mỉ của nam nhân vào ban ngày, ánh mắt thâm trầm, nghiêng đầu hất hàm lên, để lộ dấu hôn hỗn độn trên cần cổ cho y xem.
“Ôn tiên sinh mới là thật mặt người dạ thú, nhìn xem chuyện tốt mà anh làm đi.
”
Ôn Duệ Quân nhìn chằm chằm ánh mắt đi xuống của hắn, nhíu mày: “Có tinh thần như vậy, xem ra Thương tổng còn rất thích anh làm chuyện tốt.
”
Thương Hành cười nhẹ một tiếng, cũng không phủ nhận, lúc đối phương một lần nữa leo lên vai hắn, giữ lấy xương tay hắn, hắn nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường cong môi: “Ôn tiên sinh, sắp hai giờ sáng rồi.
”
Ôn Duệ Quân giọng nói âm trầm, đầu ngón tay xẹt qua gò má của hắn: “Anh có thể không đến công ty.
”
Thương Hành mím môi: “Nhưng em muốn đi, dưới tay anh có một đám giám đốc mặc cho anh sử dụng, em không có.
”
Ôn Duệ Quân nhìn sâu vào hắn một khắc, kéo chặt cổ tay của hắn, đứng dậy từ trong sô pha, nhẹ nhàng xô đẩy hắn: “Đi phòng tắm…”
※※※
Phòng tắm rất nhanh vang lên tiếng nước, âm thanh mơ hồ bị tiếng nước rơi tí tách loại bỏ, vọng lại trên nền gạch sứ trắng ấm áp.
Gương lớn phủ kín một tầng hơi nước mỏng, lờ mờ chiếu ra hai bóng người.
Nước ấm áp chảy qua làn da, cọ rửa dấu vết ái muội…
Thật lâu sau, tiếng nước dần nghỉ.
Thương Hành và Ôn Duệ Quân khoác áo ngủ một trước một sau đi ra khỏi phòng tắm, Thương Hành lười biếng đánh cái ngáp, đá rơi dép lê, hoàn toàn quên lời nói muốn ra sô pha ngủ của mình, chui nhanh vào ổ chăn.
Bỗng nhiên trên trời bay tới một chiếc khăn mặt, phủ lên đầu sắp ngã xuống giường, mép giường hơi lún xuống, Ôn Duệ Quân ngồi ở đầu giường, nắm lấy vai hắn, xoa xoa khăn lên trán Thương Hành.
“Đứng lên, tóc chưa lau khô đâu.
”
Thương Hành từ từ nhắm hai mắt, lỗ mũi ừm một tiếng, hỏi: “Anh định làm gì?”
“Anh thổi qua.
”
Một khắc, Thương Hành đẩy khăn mặt ra, giật nhẹ vạt áo sơ mi của Ôn Duệ Quân, dịch tới bên giường: “Mau ngủ đi.
”
Ôn Duệ Quân cúi đầu mỉm cười, bò lên giường, an an ổn ổn nằm bên cạnh Thương Hành, cách một khoảng chỉ đưa tay là có thể chạm tới.
Trước mắt là đêm khuya đen đặc, Thương Hành mới vừa rồi còn buồn ngủ, giờ phút này không hiểu sao chẳng buồn ngủ nữa, hắn chuyển chuyển đầu, nhìn Ôn Duệ Quân bên cạnh.
Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở bức rèm, chiếu xiên qua khuôn mặt Ôn Duệ Quân, ánh sáng mông lung phác họa ra sống mũi cao thẳng và đường cằm sắc nét, Thương Hành nhìn y không chuyển mắt, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.
“Em cười cái gì? Không phải mệt nhọc sao? Còn không ngủ?” Phòng ngủ yên tĩnh vang lên âm thanh trầm thấp của Ôn Duệ Quân.
Y không có mở mắt, hai tay khoát lên trên bụng, vẫn duy trì tư thế ngủ khéo léo trang trọng như mục sư.
Thương Hành gợi lên khóe miệng: “Cười anh cái đồ đứng đắn, cười anh đang phát sáng.
”
Ôn Duệ Quân nghiêng mặt qua nhìn hắn, hình như hiểu ra, rồi sau đó xê dịch sang phía hắn, ánh trăng nhất thời chiếu lệch, hai người trong bóng tối vai kề lên vai.
“Ôn Duệ Quân, em có chuyện muốn hỏi anh.
” Thương Hành bỗng nhiên lên tiếng.
“Chuyện gì?”
Thương Hành ngạc nhiên: “Em còn tưởng rằng anh sẽ nói đi ngủ không nói chuyện.
”
Ôn Duệ Quân cười trầm thấp, cánh tay tìm chăn, sờ soạng đến tay Thương Hành: “So với việc ấy, anh càng thích nói chuyện với em hơn.
”
Thương Hành yên lặng cười, ngón tay khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn y: “Anh có biết gần đây em cùng Cố Lẫm chuẩn bị đầu tư dự án ‘Linh Sơn’ không.
”
Ôn Duệ Quân khẽ ừ một tiếng: “Biết.
”
Thương Hành: “Dự án vẫn trong giai đoạn giữ bí mật, thời điểm ký hợp đồng nhà sản xuất lại lật lọng, hiện nay đã rơi vào tay Phương Dương, tất cả công sức của em và Cố Lẫm giai đoạn trước đều trôi theo nước.
”
Ôn Duệ Quân trầm mặc một khắc, hỏi: “Em muốn hỏi có phải là anh để lộ ra đúng không?”
Thương Hành im lặng biểu thị ngầm thừa nhận.
Ôn Duệ Quân xiết chặt tay hắn, thản nhiên thở dài: “Em chẳng buồn hỏi từ lúc trước, cứ nhất định phải hỏi sau khi chúng ta thân mật sao? Em chưa từng nghĩ bị em nghi ngờ sẽ khiến cho anh thương tâm sao?”
Lòng Thương Hành hơi hơi căng thẳng, ánh mắt xuyên qua bóng tối cách trở, nhìn nam nhân bên cạnh.
Tuy rằng vừa rồi ở phòng tắm không có làm đến cuối cùng, chưa tính là người yêu chân chính, nhưng hai người cũng không còn đơn thuần là đồng bọn hợp tác nữa, không nói đến trước mắt còn nằm chung trên một cái giường.
Lại chính bởi vì như thế, Thương Hành vô luận như thế nào cũng phải nhổ cái gai này.
Sau một hồi lâu im lặng không nói, Ôn Duệ Quân chậm rãi mở miệng: “Còn nhớ lúc em mới ra mắt ở giải trí Hoài Mộng không, trên internet có người phát tán tin bôi đen em.
”
Thương Hành nhíu mày: “Nhớ rõ, rồi thế nào?”
Ôn Duệ Quân: “Trên thực tế, lần đó là một giám đốc dưới quyền anh có ý định trợ giúp, mục đích đúng là để phá đối thủ cạnh tranh.
Sau đó, gã bị anh đuổi đi.
”
Thương Hành: “Vì sao? Trên thương trường ngươi lừa ta gạt cũng là bình thường, chỉ cần thu lợi đầy đủ, chút thủ đoạn ấy cũng không tính là gì.
”
“Em ngược lại là hào phóng.
” Ôn Duệ Quân hừ nhẹ một tiếng: “Ngắn hạn có lẽ có thể thu lợi, nhưng lại đi ngược với mục đích lâu dài của anh, anh muốn tạo ra sản nghiệp giải trí có hạch tâm cạnh tranh chân chính, nhìn trúng là đường dài, là tương lai.
Cho nên, anh không cần gã.
”
Thương Hành đã hiểu điều y muốn nói, hơi cân nhắc, lòng bỗng nhiên thông suốt: “Anh…”
Ôn Duệ Quân than nhẹ một tiếng: “Cố Lẫm có thể là cái gai nhất thời anh muốn nhổ đi trong mắt, nhưng…”
“Em mới là tương lai anh muốn.
”
Hai tai Thương Hành nóng lên, nhịn không được chống khuỷu tay thoáng ngồi dậy, cúi đầu nhìn y, Ôn Duệ Quân lôi kéo tay hắn, ôm người vào trong ngực: “Hiện tại, em an tâm chưa?”
Thương Hành không hề động, chậm rãi thả lỏng thân thể, thấp giọng nói: “Ôn Duệ Quân, em không nghi ngờ anh.
”
Ôn Duệ Quân từ từ nhắm hai mắt, nắm chặt cánh tay, giọng mũi ừm một tiếng: “Em biết là được.
”
Thương Hành: “Nhưng mà em sẽ không bỏ qua cho Phương Dương.
”
Ôn Duệ Quân cười một tiếng: “Nhanh nói là em làm vì anh, anh sẽ tha thứ cho thương tổn đêm nay em gây ra.
”
Thương Hành cố nén cười không có vạch trần.
Ôn Duệ Quân chạm vào mí mắt chớp động của Thương Hành: “Còn không ngủ, chẳng lẽ còn chờ anh hát bài hát ru dỗ em đi ngủ?”
Thương Hành nhắm mắt, cong khóe miệng: “Đó là dỗ em trai em gái của anh, hát bài khác đi.
”
Ôn Duệ Quân bất đắc dĩ mà thở dài, môi kề bên vành tai hắn: “Em mấy tuổi rồi? Mau ngủ đi…”
Mệt mỏi như thủy triều đánh tới, trong cơn buồn ngủ mông lung, Thương Hành mơ hồ nghe thấy có âm thanh xa xôi phiêu đãng nơi chân trời:
“Ôm cảnh xuân chốn xa xăm, núi xanh non biếc đi vào lòng ta…”
Núi đi vào lòng, người đi vào mộng của ta.
____________
Nguyên văn hai câu cuối:
“lãm tương xuân thâm xử, thanh sơn nhập ngã hoài……
sơn nhập hoài, nhĩ nhập ngã mộng lai.
”
Các bác đừng đánh em.
.