Xây Dựng Vương Tọa


"Lời chúc" khác người của Trầm Khinh Trạch khiến cho mọi người trong quảng trường chìm trong một bầu không khí thoải mái và vui mừng.

Những sứ giả tại khu vực dành cho khách quý dù có thầm hâm mộ và ganh tị đến mức nào thì vào giờ phút này, họ cũng chẳng thốt được nên bất cứ lời châm chọc nào nữa, sự thật bày ra trước mắt, họ chỉ có thể im lặng.

Sau khi thực sự cảm nhận được sự vùng lên đầy mạnh mẽ của thành Uyên Lưu, cảm giác bức bối không dứt trong lòng của Đế Á lại càng nặng nề hơn, hắn càng lúc càng nghi ngờ rằng chẳng biết bản thân có thể thuyết phục được Trầm Khinh Trạch hay không, thành Minh Châu có thể cho y được cái gì không nữa?
Thế nhưng ngược lại, trong buổi triễn lãm tối nay, Tuyết Lai lại gặt được rất nhiều lợi ích, hắn đã quyết định, rằng cho dù thế nào đi nữa thì cũng phải thuyết phục cho được Trầm Khinh Trạch đồng ý cho Thương hội Bích Không mở chi nhánh tại thành Uyên Lưu, thậm chí còn không tiếc cho phép Uyên Lưu Ngân Tọa được mở chi nhánh tại Vương Thành của Bích Không.

Nghe thế, cô gái tiên tộc cạnh hắn há hốc miệng, đầy vẻ ngạc nhiên, Vương Thành Bích Không từ trước đến nay chưa từng cho phép bất cứ hiệu buôn của quốc gia khác gia nhập vào, chứ đừng nói đến cái nơi đất bắc khỉ ho cò gáy này.

Cô ta dẩu môi:
"Tuyết Lai đại nhân, thành Uyên Lưu đất chật người thưa, dân số của Vương Thành Bích Không còn gấp năm lần nơi này, cứ trao đổi như thế thì không công bằng, thế chẳng phải là cho thành Uyên Lưu chiếm hời hay sao?"
Tuyết Lai nhẹ lắc đầu, ánh mắt hắn dừng lại tại trụ đèn dưới khán đài, thứ thú vị là trên trụ đèn không những không chỉ có ngọn đèn chiếu sáng mà hai bên còn được treo thêm một tấm áp phích quảng cáo.

Hắn im lăng quan sát những chi tiết này, mỉm cười:
"Muốn thế hệ mai sau được phồn vinh, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt thôi thì không được, mà tầm quan sát của chúng ta nên được đặt ở tương lai.

"
Tại một phía khác của khu vực dành cho khách quý, Phương Vũ đang tựa như ngồi trên đống lửa giữa tiếng hoan hô ồn ào bao vây tứ phía.

Trên khán đài là một đôi ông cháu đang tiến lên để dâng lên lễ vật, để tránh đột ngột, dẫn đến Trầm Khinh Trạch sinh nghi, Phương Vũ cố tình cho người trang trí thêm hoa tươi lên chiếc vòng tay chứa cấm thuật, phối hợp thêm một nhành hoa, bện thành một chiếc vòng hoa, cùng với rượu ngon, ngũ cốc, chúng được bày cùng nhau trước mặt Trầm Khinh Trạch.

Cặp ông cháu này là hai người ăn mày ngoài thành được Phương Vũ tìm thấy, hắn cho họ mấy miếng ăn, họ liền đội ơn Phương Vũ, tỏ ý chuyện gì cũng cam lòng làm, chứ đừng nói đến việc vinh quang là dâng cống phẩm lên cho chủ tế đại nhân này.

Chính vì sự kính nể và vô tư này mà đôi ông cháu này trong lúc thấp thỏm dâng cái khay chứa cái tráp đựng chiếc vòng tay bằng hoa lên khán đài, mọi người ở dưới khán đài chẳng ai nhận ra được có điểm gì sai trái cả.

Trầm Khinh Trạch mặc một thân trường bào trắng tinh, đứng tại nơi cao nhất trên khán đài, ánh mắt sâu thẳm, thu lấy toàn bộ cảnh quang quảng trường vào tầm mắt.

Cái khay đó cuối cùng cũng xuất hiện đến trước mặt Trầm Khinh Trạch, Phương Vũ đánh mắt trái phải, tên nội gián được sắp xếp ở dưới khán đài từ trước đó bắt đầu kích động đám đông gây ồn ào, hy vọng chủ tế đại nhân đeo lễ vật mà dân chúng dâng lên cho y, tiếp nhận tấm chân ý của mọi người.

Tiếng hô dưới khán đài càng lúc càng lớn, đám đông chẳng biết gì cũng bắt đầu ùa vào góp vui.

Trầm Khinh Trạch vờ như bị mọi người thuyết phục, chậm rãi bước xuống bục, y đi đến trước cặp hai ông cháu nọ, trước tiên là nhấp thưởng một ít rượu lễ, sau mới cầm chiếc vòng tay kết hoa trên cái khay lên, tự đeo vào cho mình.

Cấu tạo của cái vòng tay chứa cấm thuật rất khác thường, bên ngoài trông nó tựa như một đôi vòng tay bình thường, bề mặt được chạm khắc hoa văn tinh xảo.

Thế nhưng một khi đeo vào, thì buộc phải dùng chìa khóa đặc biệt mới có thể mở nó ra được.

Chính vào lúc đa số mọi người đang thả lỏng, chúc mừng này, Nhan Túy, Phương Vũ trên khán đài, Tiêu Mông dưới khán đài, cùng với tay sát thủ đang nấp ở chỗ bí mật, đều tập trung toàn lực nhìn chằm chằm vào động tác đeo vòng tay của Trầm Khinh Trạch.

Hai tay tay sát thủ nắm chặt nòng súng, lòng bàn tay hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn chẳng dám thở mạnh, không ngừng nuốt nước bọt để làm suy giảm sự bất an.


Hắn là con trong một gia đình nghèo, lúc nhỏ trong nhà không đủ sống, rơi vào đường cùng nên họ mới bán hắn cho một nhà quý tộc, sau này, vì cơ thể hắn cường tráng khỏe mạnh nên mới được đặc cách trở thành thân vệ của thành chủ thành Nam Tế.

Hắn từ khi còn nhỏ đã được dạy dỗ cho quan niệm cấp bậc tôn ti trật tự, một lòng hầu hạ thành chủ.

Sau khi không còn phải chịu đựng cái đói nữa, hắn từng lén chạy về thăm người thân trong nhà, thế nhưng gia đình nghèo khó đó đã bị sưu thuế nặng nề khiến cho sụp đổ từ lâu.

Hắn muốn cầu xin thành chủ đại nhân giúp đỡ, thế nhưng thứ mà hắn nhận lại được chỉ có một vệt roi da.

Vị thống lĩnh nói cho hắn biết, rằng hắn quá tham lam, đừng làm những việc ngoài bổn phận của mình.

Sau khi thành Nam Tế bị thôn tính, hắn mất đi đối tượng để đặt lòng trung thành, thân là một thân vệ, việc đó tựa như mất đi ý nghĩa tồn tại vậy, cho đến khi một vài người hầu của quý tộc tìm ra hắn, yêu cầu hắn dũng cảm đứng ra, đền đáp ơn đức cho thành chủ, báo thù cho thành chủ.

Tay sát thủ chẳng hề suy nghĩ liền đồng ý ngay, dù kết quả cuối cùng rất có thể sẽ phải bỏ mạng, hắn nghĩ, đây có lẽ chính là bổn phận của hắn.

Rõ ràng đang là thời khắc then chốt nên tập trung sự chú ý, thế nhưng hắn lại vô duyên vô cớ mà nhớ đến một việc khác.

Đó chính là lễ vụ thu của thành Nam Tế, những người nông dân xanh xao vàng vọt, đẩy từng xe lương thực chứa đầy những loại lương thực to lớn và ngon nhất trong ruộng vườn của mình đến dưới đài tế lễ, dân hiến chúng lên cho chúng quý tộc trong thành.

Thế nhưng chúng vốn chẳng thèm ăn những loại lương thực thô sơ này, mặc cho rất nhiều những rau của quả đó hư thối trong thương khố, chúng cũng không phân phát một phân cho những người dân nghèo sắp chết đói ngoài kia.

Hiện giờ, hắn đang nằm trong rương hàng lạnh lẽo, trong tay là khẩu súng độc quyền sản xuất của thành Uyên Lưu, bên tai tràn đầy tiếng hò reo đầy vui mừng của người dân, những gì hắn trông thấy, là một thành phố sầm uất, mọi người được an cư lập nghiệp, bóng dáng của chúng quý tộc thì ngược lại, ít đi rất nhiều.

Tay sát thủ cũng chẳng biết chữ, hắn không đọc hiểu được trên tấm biểu đồ hình trụ kia viết cái gì, thế nhưng hắn lại có thể nghe thấy được lòng cảm kích và sự vui mừng từ trong tiếng cười và tiếng vỗ tay của mọi người.

Rốt cuộc thì thế giới này có chỗ nào sai? Vị chủ tế của thành Uyên Lưu này có đúng là người xấu không?
Trên khán đài, Trầm Khinh Trạch đã đeo chiếc vòng tay chứa cấm thuật lên, toàn bộ kế hoạch đều thuận lợi đến mức vượt quá sự tưởng tượng, lúc này, y có lẽ đã mất đi sức mạnh, cho dù là tạm thời đi chăng nữa thì y cũng tựa một người bình thường, không hề có sức phản kháng, một viên đạn là đủ để giết chết đối phương.

Tay sát thủ hoang mang nhìn Trầm Khinh Trạch chằm chằm, ngón tay hắn đặt trên cò súng, run rẩy giơ lên---
※ ※ ※
Cách quảng trường khu giao dịch phía thành đông không xa, có một cửa hàng cũ, đó từng là một tiệm rèn, chủ nhân của nó truyền từ đời này sang đời khác, thế nhưng căn hầm bí mật dưới lòng đất trong sân trong luôn được giữ lại.

Từ lúc những quý tộc như Nhan Ân vương lần lượt sụp đổ, những quý tộc còn lại dưới sự đe dọa của Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy, tựa như bước đi trên băng mỏng hằng ngày.

Cuộc sống xa xỉ coi trọng sĩ diện của ngày trước không còn nữa, đặc quyền ăn vận với vẻ ngoài hào nhoáng bị tước đoạt, trở nên giống với người dân thông thường, cuộc sống càng ngày càng khó chịu.

Thành Nam Tế và thành Bắc Tế lần lượt bị đánh chiếm, Trầm Khinh Trạch theo khái niệm tận dụng triệt để những thứ còn lại, nên vẫn chưa đuổi cùng diệt tận những quý tộc còn sót lại.

Trong số chúng, một số những phần tử tiến bộ dần tiếp nhận hiện thực, chấp nhận cuộc sống của một người dân bình thường, thậm chí cuộc sống của họ còn thoải mái hơn so với người bình thường.

Một số phần tử nhỏ những kẻ ngoan cố khác thì vẫn sống trong ánh hào quang mà mình từng có, họ không thể tha thứ cho việc bị Trầm Khinh Trạch đè đầu cưỡi cổ mà làm mưa làm gió.


Họ bắt đầu lén lút bắt tay với nhau, nghĩ hết mọi cách muốn trừ khử Trầm Khinh Trạch, vùng lên từ tầng lớp thấp, tìm đường quay về với những ngày tháng vinh quang xưa.

Thế nhưng thực lực của Trầm Khinh Trạch quá mạnh đến quá đáng, huống hồ, còn có một ngọn núi lớn là Nhan Túy đương nắm giữ đội vệ binh kia.

Từ sau khi Nhan Túy hé lộ ý đồ muốn xóa sổ Trầm Khinh Trạch, những quý tộc phe phái bảo thủ quả thực mừng đến phát điên.

Chúng chớp lấy thời cơ, liều mạng mà phát động chiến dịch ám sát vào lễ mừng vụ thu lần này.

Tối nay đại khái là thời khắc tiến gần đến sự thành công nhất của chúng.

Trong mật thất âm u, mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn đá.

Quần áo mà chúng đang mặc trên người chẳng còn là những bộ áo bào làm bằng tơ lụa hoa lệ cao quý nữa, mà là những bộ y phục làm bằng vải bông của bách tính thông thường, những chén trà được bày trên bàn cũng chẳng hơn những mặt hàng thông thường là bao, so với lúc trước, còn chẳng đáng để cho vào miệng.

"Tối nay, gã họ Trầm đó chắc chắn chết!"
Một kẻ trong số đó căm hận nói,
"Chỉ là một tên xuất thân thợ rèn hèn mọn mà cũng xứng cưỡi trên đầu trên cổ chúng ta?"
"Hắn đúng là quân ăn cướp, ruộng đất mà tổ tiên chúng ta cực khổ tích lũy được, dựa vào cái gì mà nói tịch thu là tịch thu chứ? Còn muốn phân phát cho mấy tên quê mùa nữa!"
"Còn có cái cuộc thi viên chức gì nữa chứ, vậy mà lại để cho mấy đứa công nhân, nông dân, thương nhân đó tranh giành ngang hàng với chúng ta, đúng là buồn cười! Hắn không sợ việc này nếu bị đồn ra ngoài sẽ bị người ta cười nhạo sao?"
"Thực lực có mạnh hơn nữa thì làm sao, cũng chẳng phải sắp chết dưới món vũ khí do đích thân mình phát minh ra à?"
"Sau khi gã họ Trầm ấy rớt đài, toàn bộ của cải tích trữ của hắn cũng chẳng phải sẽ quay trở về trong tay chúng ta ư, nói đi nói lại, chúng ta nên cảm ơn hắn vì gánh bớt tội trạng cho chúng ta ấy!"
Chúng quý tộc tựa như vừa nghe được câu chuyện cười, cùng nhau nâng chén, lấy trà thay rượu, vui vẻ cười rộ lên với nhau.

Đột nhiên, cửa đá của mật thất bị thứ gì đó nổ tung!
Đất đá văng tung tóe hòa cùng bụi làm người ta ho sặc sụa, bao phủ dày đặc bên trong căn phòng bằng đá, chúng quý tộc tái mét cả người, nhảy dựng lên khỏi ghế, chẳng quan tâm đến gì nữa, co cẳng chạy ra ngoài!
Thế nhưng tất cả đã quá muộn, ngoài cửa mật thất đã bị một toán vệ binh bao vây kín kẽ, những nòng súng đen ngòm chỉa thẳng về phía chúng quý tộc, một khi có bất cứ hành động lạ nào, thì đạn chì ngăn nắp ngoài kia luôn có thể bắn chúng thành cái sàn ngay!
Sắc mặt chúng quý tộc trở nên trắng bệch, lắp bắp:
"Ngươi! các ngươi thế mà lại dám tự ý xông vào nhà dân! Các ngươi có biết chúng ta là ai không?"
Chúng ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng, miệng hùm gan sứa gào lên:
"Chúng ta có giao dịch với thành chủ đại nhân đấy! Nếu thành chủ đại nhân muốn qua cầu rút ván thì tối nay, âm mưu sát hại chủ tế của hắn sẽ bị mọi người biết hết!"
Vị vệ binh dẫn đầu khinh thường cười lạnh một tiếng:
"Thành chủ đại nhân và chủ tế đại nhân vẫn đang tốt lắm! Thủ phạm muốn mưu hại chủ tế đại nhân chính là các người thì có!"
Một cơn lửa giận vì bị lừa gạt xông thẳng lên đầu, chúng quý tộc thất thế gào lớn:
"Chúng ta đang yên lành ngồi đây thì mưu hại chủ tế chỗ nào được? Không có chứng cứ mà tùy tiện bắt bớ quý tộc à?"
Viên vệ binh không nhịn được mà đảo mắt:
"Chứng cứ? Chứng cứ đang trên đường bị bắt rồi.

"
※ ※ ※
Quảng trường hội chợ triển lãm.


Tiếng súng trong dự tính của Phương Vũ chẳng thấy vang lên.

Hắn sốt ruột nhìn ngó xung quanh, âm thầm mắng chửi gã sát thủ không còn gì.

Làm gì mà còn không nổ súng! Đã đeo vòng tay lên rồi, nếu còn dây dưa nữa, nhỡ đâu Trầm Khinh Trạch phát hiện ra thì sao!
Hắn liếc trộm sang hướng của Nhan Túy, đối phương vẫn bình tĩnh tự nhiên ngồi trên chiếc ghế lưng cao như cũ, chẳng hề thấy vẻ nổi nóng hay hấp tấp nào.

Vừa khéo, vào lúc đó, bên ngoài quảng trường chợt truyền đến một trận âm thanh hỗn loạn.

Có chuyện gì!? Tim Phương Vũ thắt lại, quay phắt đầu lại, chỉ trông thấy hai hàng binh lính đeo súng hai bên trái phải cửa ra vào đang chạy bước nhỏ lên khán đài, đội vệ binh đã phong tỏa toàn bộ những con đường xung quanh.

Phương Vũ hơi mông lung, lẽ nào ám sát thất bại, thành chủ đại nhân chuẩn bị sử dụng bạo lực luôn?
Đương lúc hắn thắc mắc không yên, thì một đội cầm súng trong số đó thế nhưng lại xông thẳng đến hướng của hắn!
Thấy lính cầm súng càng lúc càng đến gần, sắt mặt Phương Vũ thay đổi, hắn không kiềm nén được nữa, đứng dậy khỏi ghế ngồi, muốn lẩn trốn vào đám đông, thế nhưng một thiếu gia sống trong nhung lụa như hắn thì nào phải là đối thủ của vệ binh kia chứ?
Một hai bước đã bị vệ binh đuổi kịp bắt lại, áp giải đến trước mặt Nhan Túy và Trầm Khinh Trạch.

Buổi lễ vụ thu đang tốt lành lại xảy ra biến cố, mọi người trong ngoài quảng trường đều chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, tiếng bàn tán bắt đầu vang lên liên tục.

Tại khu vực dành cho khách quý, các sứ giả và quý tộc ngơ ngác nhìn nhau, có người thậm chí còn hiểu lầm rằng thành Uyên Lưu đây muốn một mẻ hốt gọn bọn họ, thừa cơ thống nhất đất bắc!
Dọa cho mọi người thấp thỏm lo sợ một phen.

"Mấy người điên rồi à? Dám bắt ta ư!"
Phương Vũ rướn cỗ sống chết giãy giụa, gân xanh lộ hết cả,
"Thành chủ đại nhân, ngài phải làm chủ cho tôi!"
Trầm Khinh Trạch từ trên cao nhìn xuống hắn, y thản nhiên nói:
"Còn chưa bỏ cuộc à?"
Y gật đầu với Kim Đại, đối phương lập tức gọi vệ binh đến, đưa tay sát thủ muốn ám sát chủ tế đại nhân đó đến cùng với cây súng châm ngòi bị mất kia.

Gã yên lặng quỳ trước mặt mọi người, vẻ mặt ngược lại lại rất bình tĩnh, tựa như đã tỉnh ngộ, suốt buổi, hắn không hề bắn viên đạn đó.

Cho đến giờ phút này, Phương Vũ mới thật sự cuống lên, hắn kích động quỳ phục dưới đất, giọng nói run rẩy:
"Đại nhân, tôi không biết gã này! Hắn muốn làm gì chẳng liên quan gì đến tôi.

"
"Ồ?"
Kim Đại châm biếm nhìn hắn:
"Thế cặp đôi ông cháu này thì sao? Họ thì ngược lại, chính miệng thừa nhận là do ngươi tìm đến, lễ vật dâng lên cho chủ tế đại nhân cũng là do các ngươi chuẩn bị cho.

"
Trầm Khinh Trạch chậm rãi bước đến trước mặt, rũ mắt nhìn hắn:
"Âm mưu toan tính ám sát tôi của các người đã bại lộ, nhân chứng lẫn tang vật đều đầy đủ cả, ngươi còn muốn ngụy biện à?"
Phương Vũ cắn chặt răng nhìn y từ trên xuống dưới, ánh mắt hắn sắt như dao, chỉ trông thấy trên cổ tay của đối phương vẫn còn đang đeo cặp vòng tay chứa cấm thuật đó!
Phương Vũ biết rằng vào giờ phút này, cho dù có nói những lời ngụy biện nào đi nữa thì cũng vô ích, duy chỉ có thật sự trừ khử được Trầm Khinh Trạch rồi thì mới có được một hy vọng cứu vãn!
Sau lưng hắn vẫn còn Phương gia đứng đó, và vẫn còn có rất nhiều quý tộc ủng hộ hắn trong bóng tối!
Đến bước đường cùng, Phương Vũ tìm đường chạy trốn, đột nhiên bùng phát toàn bộ sự can đảm chưa từng có của cả cuộc đời, hắn vùng thoát khỏi vệ binh trái phải, tiện tay rút luôn cả thanh đao trên thắt lưng của một trong số đó, hướng về Trầm Khinh Trạch gần trong gang tấc mà đâm ---
Trong lúc bất ngờ, Phương Vũ dường như nghe thấy một tiếng "soạt", chứa đựng sự tiếc nuối cùng thương hại.


"Vòng quang kháng cự.

"
Sau đó, hắn bay ra ngoài---
Phịch một tiếng, Phương Vũ nằm sóng soài tay chân giang ra thành hình chữ 大 trên mặt đất, xương cốt toàn thân hắn muốn rã cả ra sau cú ngã, hắn choáng váng miễn cưỡng chống người dậy, không thể tin mà trừng mắt nhìn Trầm Khinh Trạch, cả người dường như sụp đổ:
"Ngươi! sao ngươi vẫn còn năng lực?!"
"Ngươi đang nói cái này à?"
Một giọng nói trầm dày vừa khéo vang lên.

Phương Vũ khó khăn quay đầu lại, thế nhưng lại trông thấy Nhan Túy đang ung dung lấy một đôivòng tay màu vàng tối từ trong người ra, trông chúng giống hệt với cặp vòng trên cổ tay Trầm Khinh Trạch!
Mắc lừa rồi! Bọn chúng vậy mà lại cùng một giuộc!
Trời đất xoay cuồng trước mặt Phương Vũ, hắn kích động gào thét với Nhan Túy:
"Ngươi điên rồi à? Uy danh của Trầm Khinh Trạch đã cao hơn so với thành chủ ngươi rồi, thế nhưng ngươi vẫn muốn giữ hắn lại?"
"Hắn vốn chẳng phải quý tộc, sao có thể sẽ đồng lòng với chúng ta? Phương gia chúng ta, cùng với các quý tộc mới thật sự đứng về phía ngươi!"
"Ngươi chờ mà xem Nhan Túy! Sớm muộn gì thì ngươi cũng sẽ hối hận vì quyết định ngu xuẩn của ngày hôm nay thôi!"
Phương Vũ chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, hắn đem "vết rách" giữa hai người thành chủ và chủ tế phơi bày ra trước mắt mọi người.

Trên khu vực dành cho khách quý, vào giờ phút này, Đế Á và Tuyết Lai cùng những quan khách cũng đã hiểu rõ, hành động này của thành Uyên Lưu chẳng phải là đang nhắm vào bọn họ, mà là đang bắt giữ phần tử phản loạn.

"Lời thật lòng" cuối cùng của Phương Vũ khiến cho trước mắt hai người Đế Á và Tuyết Lai sáng lên, "mâu thuẫn" của Nhan Túy và Trầm Khinh Trạch cuối cùng cũng lộ ra rồi ư?
Các sứ giả của các thành phố khác đều mang tư thế mừng thầm khi được hóng hớt kịch vui, thành Uyên Lưu vốn bất khuất mà cũng có điểm yếu, hơn nữa điểm yếu này còn tương đối trí mạng.

Mọi người dưới khán đài đã bắt đầu rối loạn, tiếng bàn tán âm ỉ không thể kiềm nén bắt đầu tràn ra.

Sắc mặt Nhan Túy hơi trầm xuống, không kịp thời chặn miệng Phương Vũ lại, đúng là thất sách, lúc nãy đúng là nên tha hắn xuống ngay hoặc là chém chết luôn mới phải!
Theo như trong lòng Nhan Túy, cậu đã muốn công khai mối quan hệ là người yêu với Trầm Khinh Trạch từ trước, hận không thể để cả thiên hạ đều biết rằng y là người của cậu ấy chứ!
Thế nhưng hai người họ lại là lãnh đạo của thành Uyên Lưu, nhất cử nhất động đều phải thật cẩn thận, nếu Trầm Khinh Trạch kiêng dè việc danh tiếng, tạm thời không muốn công khai thì Nhan Túy cũng có thể kiềm chế, tiếp tục làm một đôi tình nhân bí mật.

Nhan Túy hấp hé miệng, u ám nhìn sang Trầm Khinh Trạch, nào ngờ vừa khéo bắt gặp ánh mắt của đối phương cũng nhìn sang mình.

Ánh mắt của Trầm Khinh Trạch bình tĩnh, bao dung, thậm chí còn hơi mang theo sự cỗ vũ nào đó.

Trái tim Nhan Túy hẫng một nhịp, không kìm được mà nổi lên một chút mừng thầm và chờ mong! y hiểu được chuyện đó ư?
Không đợi cho Nhan Túy kịp có bất cứ hành động nào, Trầm Khinh Trạch thế nhưng lại kéo lấy thắt lưng cậu trước một bước, cánh tay vững vàng, mạnh mẽ, động tác ôm vào trong lòng dứt khoát, lộng hành.

Trong đôi mắt trừng lớn của Nhan Túy, khuôn mặt của Trầm Khinh Trạch dần tiến đến gần ---
Một cái hôn vô cùng nhanh chóng, tựa như sợi lông vũ nhẹ nhàng rơi trên mi tâm của cậu.

Cả quảng trường được màn đêm bao phủ, chớp mắt rơi vào sự tĩnh lặng, lặng ngắt như tờ!
Cả trên và dưới khán đài, từ quý tộc đến thường dân, từ kẻ phản bội đến binh lính, mọi người tại hiện trường dường như hóa đá, đờ ra như tượng, ngoài việc trợn mắt há mồm thì chẳng biết phải phản ứng như thế nào nữa.

Tác giả có lời muốn nói:
Trầm Khinh Trạch: gâu!
Chó thì chó thôi, hứ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận