Phủ đệ của tử tước Bác Á bị chủ tế đại nhân cướp sạch!
Chiều hôm đó, tin tức khó tin này được đồn khắp thành đường lớn ngõ nhỏ, đề tài câu chuyện trong giờ uống trà sau cơm của mọi người đều không ngoài cái này, miêu tả lại sinh động như thật việc Trầm Khinh Trạch làm thế nào mà chỉnh đốn đám quý tộc thường ngày kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Không giống với Nhan Ân vương xem trọng danh vọng, đánh giá về tử tước Bác Á trong thành từ trước đến nay đều không được tốt, tham lam ngạo mạn chính là đại danh của hắn.
Nô bộc, thợ công, còn có tá điền mà nhà hắn nuôi chẳng ai là không cầm số tiền công ít ỏi nhất nhưng lại làm công việc nặng nhọc nhất cả.
Việc hắn lần này đe dọa mấy thợ công của xưởng rèn, sớm đã động đến sự oán giận của mọi người bên dưới.
Chẳng qua là ngại thân phận quý tộc, lại có Nhan Ân vương chống lưng nên chẳng ai dám chống lại hắn.
Ai cũng biết xưởng rèn sắt ngoại thành là do chủ tế đại nhân xây dựng nên, tử tước Bác Á đến cả chủ tế đại nhân cũng dám ban ngày ban mặt mà ngáng chân chọi đá, nhóm công nhân hèn mọn không quyền không thế thì lại nào dám làm càn?
Thế nhưng nào ngờ, chủ tế đại nhân vừa ra tay là đã xuất hiện mưa to gió lớn!
Đích thân dẫn người đến chắn cửa lớn nhà tử tước Bác Á thì thôi đi, dọn hết đồ đạc trong phủ đi, thậm chí còn lấy danh nghĩa dĩ hạ phạm thượng mà bắt hết đám thị vệ ỷ lại vào chức tước tử tước của Bác Á mà làm mưa làm gió đó!
"Ồ? Ông hỏi chủ tế đại nhân đây là đang lợi dụng thân phận để công khai báo thù tử tước Bác Á á?"
Trong quán rượu nhỏ, nhóm khách rượu nghị luận đến mặt mày hớn hở.
Người hiểu rõ sự tình cười thần bí:
"Không không không, đại nhân vốn là chưởng quản nông sự, lần này đến tận cửa để thu thuế, mấy đồ gia dụng mà bị dọn đi ấy đều được bán đi, sung công để bù vào số tiền thuế lương thực mà tử tước Bác Á khất nợ mấy năm nay, bán ra được rất nhiều đồng vàng luôn!"
"Không phải chứ? Chủ tế đại nhân chẳng phải cũng là quý tộc sao? Mấy người bọn họ không phải cũng giống nhau cả à?"
"Chủ tế đại nhân đương nhiên không giống rồi!"
“Đại nhân chính là anh hùng của thành Uyên Lưu chúng ta!"
※ ※ ※
Lúc mọi người đang ba hoa khoác lác náo nhiệt bàn tán đại sự toàn thành này thì phủ đệ của Nhan Ân vương cũng náo nhiệt chưa từng có.
Mấy quý tộc nghe tin đến hỏi thăm gần như muốn giẫm nát thềm cửa, bọn họ đương nhiên chẳng phải là quan tâm gì đến cái chữ tử tước mà chỉ vì một chuyện mà đến --- thuế lương thực.
Trời đã về khuya, phòng tiếp khách của phủ Nhan Ân vương giờ này vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.
Nhan Ân vương ngồi trên thủ tọa nhắm mắt dưỡng thần, phu nhân hắn đứng phía sau, đôi tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng xoa bóp vai hắn.
Vị trí ngồi đầu tiên bên trái hắn là quan quản sự muối và sắt Bá Cách đang yên lặng châm trà cho mình, nam nhân bên phải thì đầy bụng oán khí, mặt mũi bầm dập chính là nhân vật chính của câu chuyện lần này, tử tước Bác Á.
Trên trán và cánh tay hắn đều quấn băng gạt, một con mắt tím đen, dường như bị ai đó đánh.
Vết thương trên người của hắn cũng chẳng phải do Trầm Khinh Trạch phái người gây nên, mà là ban ngày, chẳng biết trong lúc nào, khi giành giật số đồ vật trong nhà mình với đội hộ vệ giúp chuyển đồ đó mà bị va chạm ngã xuống đất.
Phối hợp với cái mặt sầu như trái khổ qua đó, trông qua hết sức khôi hài.
Trên bàn ăn không giấu được âm thanh nén cười truyền đến, tử tước Bác Á càng tức giận, đập mạnh lên bàn:
"Các ngươi cười cái gì? Có cái gì đáng cười à! Các ngươi cho rằng tên khốn đó gây ra chuyện là chỉ có mình ta xui xẻo thôi sao! Hôm nay hắn có thể đem theo một đám người xông vào cửa nhà ta, dọn hết đại sảnh của ta, ngày mai cũng có thể dùng cái cớ nợ thuế để đến gõ cửa nhà các ngươi đấy! Đến lúc đó, nói không chừng các ngươi còn thảm hơn cả ta nữa! Số lương thực còn dư lại trong kho của cácngươi, của cải gia tộc tích lũy trăm năm, nói không chừng đều bị hắn cướp mất!"
Câu nói này của tử tước Bác Á đã trực tiếp nói đúng vào nơi lo lắng nhất trong lòng mọi người, tiếng cười biến mất, thay vào đó là tiếng bàn tán ồn ào, còn có ánh mắt lo sợ bất an và lông mày nhíu chặt.
"Tôi thấy cũng không cần phải dọa nhau to đến vậy."
Một quý tộc ngờ vực nói:
"Nếu chẳng phải là do ngài ở sau lưng gây hấn trước thì sao lại sẽ rước lấy phẫn nộ của tên đó, làm ra loại chuyện hoang đường này chứ! Chẳng phải chỉ là mấy thợ công thôi sao? Ngài nhường cho hắn chẳng phải được rồi sao?"
Quý tộc vừa nói trong nhà có trăm mảnh ruộng nhưng lại không có bất cứ loại sản nghiệp quặng mỏ nào, trái ngược với tử tước Bác Á vạch lá tìm sâu thì hắn rất có chính kiến.
Tử tước Bác Á nổi trận lôi đình, lại nghe có người nói:
"Nói đúng đấy.
Mọi người nghĩ thử xem, hôm nay trong phủ đệ của tử tước vẫn còn một vài tiểu quý tộc đúng không, tôi thấy bọn họ ai cũng bình yên, trong nhà cũng không có chuyện gì xảy ra, thế nên chủ tế rõ ràng là chỉ đang chĩa mũi dùi vào một mình ngài chứ chẳng muốn chỉnh đốn lại chuyện thuế lương thực."
Còn có người phụ họa nói:
"Tôi nghe nói trong phủ của tử tước lại có thị vệ dám động thủ với chủ tế, còn làm hắn bị thương, bấy giờ mới bị bắt lại, đây chẳng phải là đáng đời sao! Còn thế nào nữa thì cũng nên có giới hạn chứ."
Tử tước Bác Á cực kỳ tủi thân, huyệt thái dương tức đến đập thình thịch, không nhịn được mà lớn tiếng giải thích:
"Ta vốn không muốn động thủ với hắn, là tự hắn nhào tới đấy chứ!"
Trả lời hắn là âm thanh hừ lạnh, tỏ rõ mọi người đều không tin.
"Cho dù là thế nào đi nữa thì vị chủ tế đó cũng để lại cho ngài đường lui, nếu không thì bây giờ không chỉ có đám thị vệ của ngài là bị bắt đi thôi đâu, e là ngài cũng phải vào nhà lao của phủ thành chủ một chuyến rồi đấy, nào còn có thể bình yên ngồi đây chứ?"
Một đám ngu như lợn tự lừa mình dối người tầm nhìn hạn hẹp!
Tử tước Bác Á tức giận đến run cả người, xoay qua Nhan Ân vương đang nhắm mắt không nói tiếng nào:
"Đại nhân, ngài thấy sao?"
Nhan Ân vương niết niết lấy mi tâm đang ẩn ẩn đau, nhàn nhạt nói:
"Lần này ngươi quá mạo phạm rồi, làm việc cũng chẳng khôn khéo gì, nhưng ai mà ngờ được tiểu tử đó thế mà lại dám mạo hiểm với cả thiên hạ chứ? Ta thấy thôi thì như vầy đi, chúng ta trước yên lặng quan sát những động tĩnh sau này, xem xem tiểu tử đó cuối cùng là muốn tiếp tục lấy việc lương thuế này để làm khó mấy quý tộc cũ chúng ta hay là chỉ là đang đơn thuần trả thù oán hận riêng lên tử tước Bác Á.
Nếu là vế trước thì chúng ta chỉ đành đoàn kết nhất trí, chống đối đến cùng!"
Tử tước Bác Á trong lòng tức giận Nhan Ân đang dần nhát gan, nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Động đến tên chủ tế còn vô lại hơn cả mình, hắn tìm ai để nói lý đây?!
※ ※ ※
Xưởng rèn ngoại thành.
"Chủ tế đại nhân! Chủ tế đại nhân! Có tin tốt!"
Kim Đại đầy mặt vui mừng chạy vào phòng làm việc treo tấm bảng "Tổng Tài Chấp Hành" trên lầu hai, vừa vào cửa đã thấy Trầm Khinh Trạch đang băng bó cho "vết thương" trên ngón trỏ tay phải của mình.
Băng gạc mềm mại bọc mấy tầng lấy ngón tay, ngay chỗ khoản giữa ngón cái và ngón trỏ thắt thành cái nơ buớm đối xứng.
Chỉ còn thiếu việc là viết lên đó mấy chữ lớn "tui bị thương rồi" nữa thôi.
Kim Đại nghi hoặc gãi gãi ót:
"Đại nhân, vết thương của ngài không sao chứ? Có cần tôi lại mời bác sĩ của phủ thành chủ đến không?"
Trầm Khinh Trạch phất phất tay.
"Đã đẹp lắm rồi."
"Có chuyện gì tốt?"
Trầm Khinh Trạch ngồi phía sau cái bàn sách gỗ lớn màu đỏ thẫm, trước mặt là một quyển "sách kế hoạch lò sứ" được để mở.
"Mấy công nhân lúc trước rời đi đã quay lại rồi, còn có không ít người nghe danh mà đến nữa, lần này ngài lộ mặt trước toàn thành, từ sau khi người chỉnh đốn lại tử tước Bác Á, mấy người bị hắn ức hiếp hận hắn không sợ hắn nữa, bọn họ cảm thấy có ngài là chỗ dựa vững chắc cho bọn họ rồi!"
Trầm Khinh Trạch liếc một cái lên bảng giao diện chính, cột hệ thống danh vọng đó, danh vọng của chính mình từ giai đoạn bắt đầu có danh tiếng đã lên được một tiến độ rất dài.
Danh vọng đến một trình độ nhất định thì có thể có cơ hội được vào phòng rút thăm trúng thưởng, hoặc là nhận được mấy vật dụng hiếm có khác.
Nhớ đến mình đáng thương chỉ có một cơ hội để rút thăm, chẳng biết đến ngày tháng năm nào mới có thể gom được đủ mười lần liên tiếp.
Kim Đại mặt mày hớn hở, thô lỗ nói:
"Tôi đã đến gian tinh luyện kim loại xem thử, số bảo đao và bảo kiếm không gỉ mà ngài phân phó chế tác lúc trước đã gần hoàn thành xong rồi.
Việc chúng ta dựng lò gốm có phải cũng có thể trình lên nhật trình rồi không?"
Dứt lời, Kim Đại cung kính hai tay dâng lên một hộp đựng kiếm, mở nắp hộp, một thanh bảo kiếm bằng thép tinh luyện với hào quang tỏa ra bốn phía được khảm lên trên giá kiếm.
Trầm Khinh Trạch cầm trong tay, ngón tay khẽ vuốt thân kiếm, lưỡi kiếm được mài đến cực kỳ mỏng, hai mặt đều được mở rãnh máu (để giảm áp suất, dễ rút ra hơn khi đâm vào da thịt) tựa như đói khát máu tươi.
Tuy vẫn không thể so sánh được với Khuất Thế thương mà mình tự tay chế tạo cho Nhan Túy, nhưng là bảo kiếm thép không gỉ với phương pháp phủ thép, sản xuất số lượng lớn, hàm lượng carbon được kiểm soát trong một khu vực tương đối thuận lợi.
Trước mắt, đao kiếm bằng sắt trên thị trường cho dù là chất lượng, giá cả hay là cấp độ mỹ quan cũng hoàn toàn không thể sánh được với nó.
"Việc dựng lò nung vẫn chưa gấp."
Đốt ngón tay của Trầm Khinh Trạch gảy lên thân kiếm, phát ra một âm thanh trong trẻo hơn cả tiếng chim.
"Tại sao?"
Trầm Khinh Trạch bất đắc dĩ ấn ấn thái dương:
"Tôi hết tiền rồi!"
Kim Đại giật giật mắt:
"Chẳng phải số đồ lúc nãy của tử tước Bác Á mà mình cướp...à không, thu được đã bán được một khoản tiền sao?"
Trầm Khinh Trạch:
"Đấy là tiền bồi thường thuế xung công, sẽ chẳng vào được túi của tôi.
Sau này, tôi dự tính sẽ tự mình hộ tống số bảo đao bảo kiếm này qua thành Minh Châu bán với giá tốt."
Kim Đại xung phong nhận việc:
"Loại việc nhỏ như thế này sao lại làm phiền ngài đích thân chạy tới chạy lui được chứ? Giao cho tôi đi!"
"Cậu?"
Trầm Khinh Trạch lắc lắc đầu.
"Cậu không hiểu việc kinh doanh, nói không chừng còn bị ép giá, hơn nữa, chuyến này tôi còn có chuyện quan trọng."
"Chuyện gì?"
Trầm Khinh Trạch nhẹ nhàng thổi thổi bọt nước trà nóng hổi:
"Nhân tài đó, chúng ta thiếu thốn nhân tài."
Cạnh tranh khoa học kỹ thuật chung quy thì cũng là cạnh tranh giữa các nhân tài với nhau!
"Cậu xem đi, chỉ có một tử tước trong thành thôi cũng có thể lũng đoạn thợ công mà gây khó dễ cho chúng ta, sau này chúng ta dựng lên lò gốm, xưởng dệt, còn có vườn cây thì ắt sẽ còn có thể tiếp tục mâu thuẫn quyền lợi với mấy quý tộc cũ đó.
Lẽ nào còn muốn giẫm lên vết xe đổ à?"
Kim Đại nghi hoặc nói:
"Ngài có thể đến cửa đòi nợ mà."
Trầm Khinh Trạch dằn chén trà xuống, lông mày hơi nhíu lại:
"Chuyện tra thuế chỉ có thể làm một lần, không thể có lần thứ hai, bây giờ thực lực của chúng ta còn yếu, không phải là lúc để khai chiến toàn diện với đám quý tộc cũ đó."
Trầm Khinh Trạch có hơi mất tập trung, nghĩ ngợi, kế hoạch phát triển căn bản vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng lắm.
"Thành Minh Châu là thành phố lớn phía bắc, chắc hẳn sẽ có nhân tài mà chúng ta cần chiêu mộ.
Nhóm người trong thành Uyên Lưu không có căn bản, chỉ có thể dựa dẫm vào tôi, đám quý tộc cũ cũng chẳng có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với bọn họ."
Kim Đại hỏi:
"Vậy khi nào thì chúng ta lên đường?"
Trầm Khinh Trạch nghĩ ngợi:
"Càng sớm càng tốt, tốt nhất là ngày mai đi luôn."
"Vậy có cần phải báo cáo lại cho thành chủ đại nhân không ạ?"
Trầm Khinh Trạch hơi ngừng một lát, bất giác mò vào con vịt bị gãy đầu trong tay áo kia ---- đã dùng vải sợi nhỏ tạm thời cột đầu với thân của nó lại rồi, nhìn lại thì cũng giống một con vịt mái.
"...Cậu đi nói với Phạm Di Châu một tiếng, để hắn chuyển lời thay là được rồi."
"Vâng!"
※ ※ ※
Hiệu suất sắp xếp lộ trình của Trầm Khinh Trạch cực cao.
Sáng ngày hôm sau, xưởng rèn đã phái một nhóm công nhân đem toàn bộ những hộp đựng đao kiếm không gỉ đã hoàn thành xong đó chất đầy lên năm xe ngựa vận chuyển hàng hóa, được đội hộ vệ của Trầm Khinh Trạch áp tải.
Một hàng đội ngũ hành thương mười người, Trầm Khinh Trạch ngồi trên chiếc xe ngựa được bảo hộ ở giữa, chậm rãi ra khỏi cửa thành, hướng về phía thành Minh Châu xuất phát.
Thành Minh Châu nằm ở thượng nguồn của sông Xích Uyên, cũng là được xây dựng dựa trên nguyên lý xây thành gần nguồn nước.
Thành Uyên Lưu tuy có bến tàu nhưng lại không có phường đóng tàu, càng không có thợ công có thể đóng được thuyền lớn.
Tàu thuyền tới lui trên sông hầu như là của thành Minh Châu cả.
Di chuyển bằng đường thủy thì ổn định, an toàn và tiện lợi hơn, số lượng hàng cũng lớn hơn, còn đi trên đất liền thì chậm không nói, nói không chừng nửa đường còn gặp phải cướp, yêu thú và tộc thú nhân cướp bóc lẻ tẻ.
Trầm Khinh Trạch ngồi trên xe ngựa xóc nảy cả một ngày, nửa tựa vào cái đệm mềm mại mà Kim Đại chuẩn bị cho, im lặng lật mở quyển sách nhật trình kế hoạch của mình, tiếp sau xưởng dệt may, lò gốm thì lại trịnh trọng thêm vào hai chữ "đóng thuyền".
Chớp mắt sắc trời đã tối, không thích hợp để tiếp tục đi nữa.
Trầm Khinh Trạch phân phó cho Kim Đại hạ trại nấu cơm, lại phái người khác tuần tra bốn phía, bận bịu xong xuôi, y ôm lấy Áp Áp vào lòng, nằm lên tấm nệm thiu thiu ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, a Bạch đang nằm trên trục xe ngựa đột nhiên sủa một tiếng.
Trầm Khinh Trạch đột nhiên bị đánh thức, sao xui dữ vậy, gặp cướp ư?!
Y híp mắt đẩy cửa xe mở ra, ánh mắt nhìn thấy một hộ vệ trong đoàn hộ tống, cúi đầu, cả người được bao bởi bộ giáp màu bạc.
Trầm Khinh Trạch bất động thanh sắc đánh giá hắn, mở miệng điềm tĩnh hỏi:
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hộ vệ không giống như những người khác hoảng sợ trả lời ngay mà là chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt dần dần kinh ngạc của Trầm Khinh Trạch, lộ ra dưới mũ sắt là khuôn mặt cực kỳ tuấn tú.
"Nghe nói anh bị thương rồi?".