Đêm, trăng sáng sao thưa.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện trong chợ đêm cho đến khi hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa mới chậm rãi quay về phủ thành chủ.
Trầm Khinh Trạch đưa Nhan Túy quay về phòng ngủ thì đêm đã về khuya.
Nhan Túy tựa vào bên cửa phòng, một tay chống lên khung cửa, mái tóc dài như mực như gấm xõa tung lên bờ vai.
Cậu nghiêng đầu, nhìn Trầm Khinh Trạch mà cười haha, ánh mắt chứa đầy màu sắc đưa tình của ánh trăng:
"Chủ tế đại nhân tối nay có muốn ở lại..."
Trầm Khinh Trạch che miệng ho nhẹ một tiếng, hơi lùi về sau nửa bước:
"Với phong thái của thành chủ đại nhân đây chắc không thiếu người làm ấm giường cho đâu nhỉ."
Nhan Túy tròn xoe hai mắt, khoa trương mà chớp chớp:
"Tôi đây là đang mời chủ tế đại nhân đốt đèn tâm sự đêm khuya, kề đầu gối nói chuyện đêm dài, cùng thảo luận đại nghiệp xây dựng tương lai của thành Uyên Lưu.
Anh đã nghĩ tới đâu luôn rồi?"
Trầm Khinh Trạch: "..."
Chủ tế đại nhân bị trêu chọc hé hé miệng, mặt vô biểu tình nói một câu ngủ ngon rồi quay đầu bước đi.
Âm thanh nén cười của Nhan Túy truyền đến từ sau lưng, Trầm Khinh Trạch không tự chủ được mà bước nhanh hơn, thế nhưng lại nghe thấy tiếng cười sau lưng lại càng càn rỡ hơn nữa.
Thằng nhóc khốn nạn này...!
Trầm Khinh Trạch tức đến ngứa răng, ổ chăn nhà mình không thơm hay sao mà tại sao bản thân còn lãng phí thời gian lên Nhan Túy vậy!
※ ※ ※
Về đến trong phòng, a Bạch và Áp Áp cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành.
Trầm Khinh Trạch vùi mình vào trong cái giường lớn mềm mại, mắt nhìn lên đóa hoa chỉ điệp được thêu trên bức màn, không buồn ngủ.
Chỉ luôn cảm thấy...dường như có chỗ nào đó không đúng lắm, dường như là thiếu đi một chút gì đó...!
Sắc mặt Trầm Khinh Trạch có chút cứng lại, não bộ ngay lập tức tự động không thèm để ý đến vấn đề này và đồng thời từ chối thừa nhận rằng nguyên nhân là vì quá tập trung vào việc đi dạo phố tám chuyện với Nhan Túy.
"Hệ thống: người chơi nhận được độ hảo cảm thần bí +25, độ hảo cảm thần bí tiến vào giai đoạn mới."
Trầm Khinh Trạch: "..."
Y thở dài một hơi, hai tay duỗi ra khỏi ổ chăn che lên mặt lau mạnh một cái, tim lại thần kỳ mà sản sinh ra một loại cảm xúc ngoài dự đoán, nhưng lại cũng chẳng phải là loại cảm xúc vi diệu phức tại ngoài dự đoán gì.
Cái "độ hảo cảm thần bí" này đúng thật là chẳng thần bí chút nào.
Là một nhân viên nghiên cứu độc thân luyện tốc độ tay siêu phàm hơn hai mươi mấy năm, việc ở cùng với Nhan Túy so với việc phải chơi lại game từ đầu quả thực còn khiến y cảm thấy khó giải quyết hơn.
Hai mắt Trầm Khinh Trạch vô thần nhìn lên trần nhà mà ngây ra một hồi, không nhịn được mà nghĩ ngợi, nếu Nhan Túy là con gái thì chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân phong tình vạn chủng...!
Trầm Khinh Trạch bị cái ý nghĩ kinh dị đột nhiên nảy ra của mình dọa cho giật mình phát khiếp, nhảy dựng khỏi ổ chăn ----- cảm giác tối nay chẳng có cách nào ngủ được rồi!
Y gãi gãi cái đầu tóc rối bù của mình rồi bò xuống giường, tiện tay cởi áo khoác ra, đi đến ngồi xuống trước bàn sách.
Ngọn đèn dầu cháy sáng chiếu sáng một góc phòng ngủ.
Trầm Khinh Trạch lục ra một quyển sổ ghi chép kế hoạch bằng giấy da cừu trong hộc tủ, bút lông chim chấm vào lọ mực, bắt đầu vùi đầu làm việc.
Cưỡng chế đuổi khuôn mặt tuấn tú ấy của Nhan Túy ra khỏi đầu, dòng suy nghĩ bị đình trệ lập tức trở nên rõ ràng hơn.
Quả nhiên là làm việc có thể khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ mà!
Sổ kế hoạch tỉ mỉ đặt ra một hệ thống kế hoạch tiếp theo, từ hạng mục, quy mô cho đến nhân viên, tài chính, thậm chí còn có deadline đều đã được cẩn thận sắp xếp cho từng thứ một:
Đầu tiên là lập ra và thống nhất cách đo lường.
Trước mắt, các công xưởng đều là chế tác bằng thủ công, đo lường cẩu thả nên sự khác biệt trong trọng lượng và độ dài của các công xưởng khác nhau chênh lệch rất lớn.
Trầm Khinh Trạch lệnh cho thợ thủ công chế tạo ra những loại đồ dùng đo lường tiêu chuẩn như thước cặp với số lượng lớn, được phủ thành chủ phát đến cho các công xưởng và cửa hàng.
Toàn thành thống nhất sẽ làm sản xuất chuẩn bị cho sự tiêu chuẩn hóa trong tương lai.
Trầm Khinh Trạch đem về rất nhiều thợ thủ công từ thành Minh Châu.
Anh trai địa tinh Lan Tư phụ trách đặt kế hoạch xây dựng lò gốm.
Em trai Ai Nhĩ Tư thì phụ trách chuẩn bị thành lập xưởng đóng tàu, chọn ra một số nhân tài đáng tin trong đám thủy thủ đó và chiêu mộ người mới trong thành rồi tiến hành huấn luyện.
Tiếp theo là xưởng chế tạo giấy.
Trên đại lục của Thư Quang Thế Kỷ vào lúc này, đế quốc Đại Hạ phía đông đã có thuật chế tạo giấy tương đối thành thạo, thế nhưng do các loại nguyên do như đường xá xa xôi, lại thêm việc những kẻ thống trị giữ bí mật chặt chẽ...nên không thể truyền đến đất bắc được.
Các ngôi thành lớn nhỏ trên đất bắc chỉ có nhóm quý tộc mới sử dụng nổi giấy làm từ da cừu, da bò sang quý.
Dân thường nhiều nhất là chỉ dùng giấy cỏ, còn sách vở thì lại càng là đồ xa xỉ, là vật bày trí quý giá được cất giấu trong phòng sách của quý tộc.
Tri thức không được phổ biến, phần lớn lý do là vì dân thường đều mù chữ.
Trầm Khinh Trạch dùng cái kiến thức lịch sử mỏng manh của y mà miễn cưỡng nhớ lại được nguyên liệu thô là vỏ cây, sợi gai và các loại nguyên liệu khác như vải, lưới đánh cá..., sau khi giã nát ra, trải qua một loạt các công trình như việc lấy đi lớp màng, để ráo nước, hong khô...!Cuối cùng tạo thành giấy.
Đợi cho đến khi xưởng chế tạo giấy có thể sản xuất được giấy với số lượng lớn, phối hợp với công nghệ in sẽ được mở khóa trong giai đoạn hai của hệ thống trồng cây công nghiệp thì các trường công lập có thể được mở rồi.
Nghĩ đến đây, Trầm Khinh Trạch triệu hồi hệ thống ra.
Sau khi có được 20 nghìn đồng vàng tiền vốn thì những hạng mục căn bản nhất đã được thắp sáng, biểu thị rằng có thể thăng cấp:
Phòng thủ của tòa thành thăng đến cấp hai, lực phòng ngự của toàn thể thành chủ tăng lên 10%, đồng thời được cấp thêm cho rất nhiều tài liệu điều chế tương quan của vôi, xi măng...dùng cho việc củng cố tường thành.
Thương khố và bến tàu có thể xây dựng thêm.
Là mục tiêu tấn công đầu tiên của kẻ địch, lực phòng ngự cũng được tăng lên 10%, sau này nếu như có kẻ thù đến xâm phạm thì có thể chống đỡ được lâu hơn.
Trường tiểu học công lập và y quán sơ cấp có thể mở, hệ thống cung cấp cho sách giáo khoa tiêu chuẩn sơ cấp như bản vẽ xây dựng, ngôn ngữ, toán học, khoa học tự nhiên..., những điều kiện cần thiết như sách chữa trị và vệ sinh sơ cấp, nhưng vẫn cần Trầm Khinh Trạch tự mình chiêu dụ các giáo viên và bác sĩ về.
Sau khi thăng cấp, các hạng mục năng lực cơ bản của các học sinh tốt nghiệp từ trường học tăng lên 5%, tỉ lệ bệnh nhân được chữa khỏi trong y quán tăng thêm 5%.
Cửa hàng trong hệ thống có thể mua được một số thiết bị y tế như cồn, băng gạc...!Còn có thể dùng tiền vàng để tiến hành huấn luyện nâng cao năng lực chuyên môn của giáo viên và bác sĩ.
Ngoài ra, chuyện quan trọng nhất là đất hoang, núi khoáng sản quanh thành Uyên Lưu trong hệ thống đều đã hiện lên những ký hiệu các loại hình cây công nghiệp thích hợp trồng được và các loại khoáng sản có thể khai thác được.
Đợi đến mùa xuân năm sau, Trầm Khinh Trạch đã có thể tổ chức nhân công mà rào đất khai khẩn, gieo trồng cây lương thực, cây công nghiệp với quy mô lớn, khai thác tài nguyên cơ bản với mức độ lớn nhất.
Mắt thấy tiền vàng tiêu pha như nước, Trầm Khinh Trạch đau đớn một phen.
Đừng thấy hai mươi nghìn đồng vàng có thể chất thành một ngọn núi nhỏ, vỏn vẹn vài phút trong hệ thống đã có thể tiêu không còn đồng nào.
Đừng nhắc đến việc còn phải chi ra một khoản tiền phí lớn cho việc xây dựng công xưởng mới và tiền lương cho các thợ thủ công và nông dân.
Phòng thí nghiệm luyện kim đã hứa với luyện kim thuật sư Tất Lạp cũng phải khởi công ngay lập tức.
Sau khi thuật luyện kim của Tất Lạp kết hợp với khoa học của mình thì sẽ trở thành một phần quan trọng không thể thiếu trong đại nghiệp xây dựng của Trầm Khinh Trạch.
Trầm Khinh Trạch giao nhiệm vụ đầu tiên cho Tất Lạp là dùng nitrat, lưu huỳnh và than để sản xuất thuốc súng.
Tiền ơi, người làm công ơi, cái gì cũng thiếu cả, bần cùng khiến người ta phát sầu.
Nhan Túy không thể hiểu được việc y dùng lại bao tay của người chết, nhưng cậu nào có biết y rất vất vả, hận không thể chẻ tiền ra làm hai mà xài!
Một tay Trầm Khinh Trạch chống lên sườn mặt, ngẩng đầu lên từ trong quyển sổ kế hoạch, nhìn ra ánh trăng lạnh lùng ngoài cửa sổ.
Chủ tế khổ cực, online thở dài.
※ ※ ※
Sáng sớm hôm sau, gió bắc thổi lá cây cuộn lên thành từng cơn luồn qua vai của dòng người vội vã bước đi trên đường.
Trầm Khinh Trạch mang theo hai con mắt gấu trúc mà đi quan sát kiểm tra chuồng nuôi cừu và xưởng may dệt cùng với những người trong bộ khác là Phạm Di Châu, Lạc Tân.
Chuồng nuôi cừu và xưởng dệt may đã được chọn địa điểm xong, bản vẽ máy dệt mà hệ thống cấp cho được phân thành hai phần.
Một loại là guồng quay sợi lớn chạy bằng nước, loại còn lại là máy dệt bàn đạp.
Cây công nghiệp được trồng gần thành Uyên Lưu không nhiều, diện tích trồng cây bông vẫn chưa lớn, phần lớn người dân thường đều chủ yếu mặc quần áo bằng vải bố, guồng quay sợi chạy nước dùng để gia công sợi gai là thích hợp nhất.
Còn về lông cạo xuống từ cừu thì cần phải qua nhiều quá trình như làm sạch, phơi khô, chải vuốt sợi...sợi len xe bằng thủ công rồi sau đó sử dụng máy dệt dệt thành thành phẩm là áo lông, thảm lông, hiệu quả giữ ấm vượt xa vải bố.
Mấy người cưỡi ngựa trên đường đi đến chuồng cừu, nhóm thợ mộc đang đinh đinh đang đang gõ đập lên hàng rào.
Bộ khung đơn giản đã được xây lên hoàn tất.
Một bên là phòng nuôi dưỡng, bên ngoài chính là chuồng để cho đàn cừu sinh hoạt và ăn cỏ, chiếm diện tích rất lớn.
Mấy con cừu được đưa đến cùng với thuyền lương thực lúc đầu đã được đưa đến đây.
Có hai đến ba người phụ nữ mặc quần áo vải bố đang cắt lông cho con cừu vương đó.
Nó vẫn giống như cũ, không cho bất cứ con vật giống đực nào đến gần, thế nhưng lại rất dịu dàng nghe lời với giống cái.
Đoàn người Trầm Khinh Trạch cách một cái hàng rào gỗ mà nhìn vào trong.
Cừu vương thoải mái nằm trong lòng một người phụ nữ, dáng vẻ tựa như cực kỳ hưởng thụ đối với cái việc cạo lông này, thậm chí còn chủ động mở hai chân trước ra, từng túm lông cừu dày chất đống trên đất.
Có con cừu vương trấn giữ, mấy con cừu cái khác đều ngoan ngoãn mà xếp thành hàng đợi được cạo lông.
Mỗi con đều được bọc trong một cái chăn bông lông cừu hình quả cầu mà tiến vào, rồi lại từng con đều bị cạo đến trọc lốc mà đi ra, tụ lại thành một đám, lạnh đến kêu be be.
Một loạt quá trình khéo léo và buồn cười kia, Trầm Khinh Trạch nhìn mà không nói nên lời.
※ ※ ※
Xưởng dệt may tuyển về một nhóm phụ nữ tập trung làm việc trong công xưởng, sợi tơ được gia công từ guồng quay tơ sợi chỉ gai được may thành vải.
Thiết bị cho bọn họ sử dụng chính là một loại máy dệt bàn đạp hoàn toàn mới.
Khác với hình thức quay tay mà bọn họ sử dụng ở nhà của ngày trước, chân nâng và bánh răng giúp nhóm thợ dệt không cần dùng đến hai tay của họ mà tập trung vào việc đặt con thoi và đánh sợi ngang, cuối cùng là tiến hành nhuộm miếng vải đã được may xong, hoàn thành sản phẩm dệt, chuyển đến cửa tiệm.
Công việc vốn cần đến sức của hai người hiện tại một người là có thể hoàn tất, vải được may xong càng nhiều thì họ cũng có thể nhận được nhiều bạc và trợ cấp gia dụng hơn.
Càng khiến cho họ tấm tắc lấy làm kỳ lạ hơn chính là sự phân công tỉ mỉ và chính xác trong xưởng dệt.
Quy trình kéo sợi hoàn toàn không cần họ phải động tay đến mà mỗi ngày chỉ cần tập trung vào việc vải là được.
Vì guồng quay tơ chạy bằng nước đã được nhóm thợ thủ công nhân thú địa tinh của tổ nghiên cứu và phát triển chế tạo ra nên thay thế được tối đa hạn mức việc sử dụng nhân công.
※ ※ ※
Lúc trông thấy guồng quay tơ chạy bằng nước, Phạm Di Châu và Lạc Tân cho rằng mình đã chuẩn bị xong mọi chuẩn bị kia lại bị kinh ngạc dữ dội lần nữa.
Chỉ trông thấy có mười cái guồng quay tơ như thế men theo nơi dòng nước chảy xiết mà lần lượt xếp vải.
Phía trước mỗi bánh xe quay là một guồng nước lớn tương tự như guồng nước, cộng với hơn 30 trục quay, cộng với vòng xoắn và một thiết bị truyền động.
Dòng nước đẩy guồng nước cử động, dưới lực kéo của dây da, toàn bộ những cái suốt đều chuyển động rất nhanh, không cần đến sức người, tự động hoàn thành các công việc như thêm sợi, cuộn sợi hoặc là tơ thành cuộn...!
Độ dài của guồng quay tơ trong khoảng chín đến mười mét, cao gần ba mét.
Trông vào tựa như một bức tường thành biết cử động, khí thế hùng hồn mà đứng bên bờ sông.
Trong âm thanh ầm ầm của dòng nước, mười cái guồng quay tơ cực to tựa như một cánh tay cực lớn không thấy được sự điều khiển, không có gió mà tự quay ngày đêm không nghỉ.
Sự chuyển động theo quy luật của máy móc bằng gỗ mang theo một vẻ đẹp theo nhịp cực kỳ có trật tự, lực kích thích vào thị giác không gì sánh kịp!
Một màn trước mắt đã vượt qua phạm vi nhận biết, Phạm Di Châu và Lạc Tân hệt như hai kẻ nhà quê chân đất chưa được thấy cảnh đời bao giờ, ngơ ngác há hốc miệng, bị sự thần bí vô hạn và mỹ cảm của máy móc chấn động đến tột đỉnh.
Hiệu suất được nâng cao đến ba mươi lần!
Điều này có nghĩa là chi phí của việc dệt vải đã được giảm xuống đến bước mà từ trước đến nay không thể tưởng tượng được, thành Uyên Lưu sau này cho dù là ăn mày ăn xin trên đường thì cũng e là sẽ không phải sầu muộn chuyện quần áo ăn mặc.
Mỗi năm, bách tính nhân dân có thể tiết kiệm một số tiền mua y phục lớn để tiêu vào những chỗ khác, vô hình trung làm gia tăng sự giàu có.
Trong thành không bán được thì bán sang cho các thành lân cận xung quanh, lời ít bán nhiều cũng có thể thu được một khoản lớn.
Phạm Di Châu và Lạc Tân yên lặng nhìn bóng lưng sâu hiểm khó dò của Trầm Khinh Trạch, vẻ mặt từ ngơ dại đã trở thành chết lặng.
Không biết cái lò nung mà chủ tế đại nhân luôn tâm niệm lại có thể đem đến kinh hỉ gì?
Trầm Khinh Trạch không để ý đến biểu tình đặc sắc trên mặt của họ mà vào lúc này là đến khoảng thời gian vui sướng kiểm tra phần thưởng nhận được từ hệ thống:
"Chúc mừng người chơi hoàn thành việc xây dựng toàn bộ bản thiết kế cơ bản của khoa học trồng cây bậc một! Hiệu suất của tất cả các công xưởng được nâng cấp vĩnh viễn lên 5%, cây công nghiệp mới trong cửa hàng hệ thống."
"Người chơi nhận được một phần thưởng: vảy của Băng Sương Cự Long, đạo cụ có đặc tính sử dụng một lần, sau khi phát động, trong phạm vi một trăm mét chính diện của người chơi, toàn bộ mục tiêu đối địch đều bị băng sương đông đá và không ngừng bị sự tổn hại của hệ băng, liên tục ba mươi giây."
Uy lực có thể so sánh với vảy của Côn Bằng! Đáng tiếc là lại chỉ sử dụng được một lần.
Trầm Khinh Trạch nhòm số đạo cụ mà mình tích lũy được, 150 tử tinh và sáu cơ hội vào phòng bí mật rút thăm trúng thưởng, cộng thêm bốn lần nữa là có thể rút liên tiếp mười lần rồi!
Y phải kiên nhẫn!
Sau khi một loạt các hạng mục được khởi công thì số vàng dư lại của y rút lại cấp tốc, từ năm số xuống còn sáu số.
Mắt thấy sắp rớt xuống ba số luôn rồi!
Đợi đến mùa xuân năm sau thì còn phải tốn thêm một phần lớn tiền vàng nữa để thăng cấp số đất ruộng mới được khai khẩn của thành Uyên Lưu.
Sự cấp bách vô hình này như hình với bóng, Trầm Khinh Trạch lẩm bẩm tính toán.
Sau khi mở rộng quy mô của xưởng rèn thì có thể tiến thêm một bước là phân nó thành hai xưởng.
Một xưởng chuyên làm sản xuất quân trang, chế tạo áo giáp binh khí cho vệ đội, nghiên cứu chế tạo thuốc súng, vũ khí như cung và nỏ to, phòng bị tộc nhân thú đến đột kích.
Xưởng còn lại thì chuyên nghiên cứu và chế tạo hàng hóa công nghiệp sơ cấp dân dụng tỉ như xi măng và thủy tinh đang được thử nghiệm.
Đợi đến khi lò nung thành công nung ra được sứ men xanh và sứ trắng thì lại đi đến thành Minh Châu để tìm đại phú ông mà thu về một mớ tiền, thế chẳng đẹp sao!.