Mưa đông vừa dứt, ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng sương mù chiếu xuống, phủ thành chủ chìm trong ánh nắng ban mai dần thức dậy.
Sáng sớm, Trầm Khinh Trạch ngồi bên bàn ăn sáng dài làm bằng gỗ lim, trước mặt bày một chén cháo thịt, một miếng bánh khoai nướng phủ tiêu và một ly sữa bò.
Y cầm cái ly lên thổi thổi hơi nóng, vừa dùng bữa sáng vừa nghe Kim Đại báo cáo lại tiến triển của các hạng mục.
Mấy ngày trước, Kim Đại dùng muối ăn, khoai tây và một chút đồ dùng hằng ngày bằng sắt đổi với nhân thú Mục Dương được một đàn cừu lớn, đi đường thủy quay về thành, chuồng cừu lập tức bắt đầu trở nên bận rộn.
Khu đồng cỏ tự nhiên đó đủ để cung cấp miệng ăn cho đám cừu.
Sau này, đàn cừu sinh sản, mở rộng quy mô ra lớn hơn thì dùng loại đồ ăn xanh khác như củ cải trắng và cỏ khô để bổ sung, nuôi dưỡng đám cừu cũng còn dư dả.
Thịt cừu, sữa cừu do chuồng cừu sản xuất ra thì dùng để cung cấp làm thực phẩm cho khu bản địa, còn lông cừu thì đưa đến xưởng dệt may thành áo lông, thảm lông, mùa đông đưa lên chợ để bán, gần như ngày nào cũng là cung không đủ cầu.
Từ khi có guồng quay tơ lớn chạy bằng nước thì giá cả của áo vải bố bán trên chợ rớt xuống điểm thấp nhất trong lịch sử, những người dân nghèo không mua nổi áo lông cừu thì có thể mua được nhiều áo quần bằng vải bố hơn, cũng có thể qua được mùa đông.
Thế nhưng những tiểu thương tới lui từ những thành gần đây thì biểu thị phản đối.
Vải vóc mà bọn họ chuyển đến từ thành thị và thị trấn kề cận vốn muốn kiếm một khoản tiền lớn từ thành Uyên Lưu lạnh giá, nhưng chẳng ngờ rằng lại bị cái giá cả khó bề tưởng tượng ở đây ép đến ai cũng ế hàng, một manh vải cũng không bán được.
Mà càng khiến bọn họ cảm thấy kỳ lạ chính là đám quý tộc trước kia cái gì cũng muốn thò tay moi một mớ lần này tên nào tên nấy im như thóc, trơ mắt nhìn số lợi nhuận lớn này chui vào túi của xưởng dệt.
Đối với chuyện phản đối của những tiểu thương đến từ bên ngoài, xưởng dệt đưa ra câu trả lời rất nhanh.
Họ đem số vải tồn trong xưởng ra, lấy giá bán sỉ ưu đãi mà bán cho những thương nhân này, để cho họ làm người đại lý tiêu thụ, đem đi bán ở những thành phố khác.
Xưởng dệt kiếm được tiền mà tiết kiệm được phí vận chuyển và nguy hiểm trên đường đi, quan trọng nhất là còn có thể dựa vào những con đường là những thương nhân bên ngoài này mà khai hỏa tên tuổi của vải vóc thành Uyên Lưu, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Nói đến đây, Kim Đại không kiềm được mà ha ha cười mấy tiếng:
"Đại nhân, ngài nói xem về sau những ngôi thành nhỏ chung quanh chúng ta có đỏ mắt thèm thuồng xưởng dệt của chúng ta không? Những xưởng may vải bố đó e là phải hận chết chúng ta, có lẽ sẽ bắt chước làm guồng quay tơ của chúng ta đó."
Trầm Khinh Trạch để cái ly xuống, múc một thìa cháo nhỏ, lắc lắc đầu nói:
"Từ năm sau, những mảnh đất ngoại thành sẽ được trồng cây bông và cây dâu trên diện lớn.
Đến lúc đó, chúng ta đã đổi sang dệt tơ tằm rồi, vải bố chẳng bao lâu nữa sẽ bị thay thế thôi."
"Chỉ cần chúng ta vĩnh viễn đi trước người khác thì không sợ bị bắt chước."
Trầm Khinh Trạch buông thìa xuống, hỏi:
"Tất Lạp trong phòng thí nghiệm luyện kim sao rồi?"
Kim Đại gãi gãi đầu:
"Không rõ lắm, hắn dường như mang theo mấy đệ tử đưa thẳng vào trong phòng thí nghiệm, có người xung quanh nghe thấy bên trong đó có động tĩnh rất lớn, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa."
Do xưởng tạo giấy còn chưa nghiên cứu ra được kết quả nên việc mở trường học chỉ có thể kéo dài thời hạn ra sau.
Nhưng Trầm Khinh Trạch đã đọc qua một lần mấy quyển sách giáo khoa của các môn cơ bản.
Quả nhiên là chỉ có trình độ văn hóa của tiểu học.
Muốn có được môn vật lý, hóa học và sinh học với trình độ trung cấp cơ bản tiến thêm một bước thì e là còn phải thăng cấp thành chủ lên cấp ba, rồi lại tốn thêm một khoản tiền vàng lớn nữa để thăng cấp trường học.
Ít nhất ở giai đoạn này, bảng tuần hoàn các nguyên tố là vô vọng rồi.
Nghĩ đến đây, Trầm Khinh Trạch nhướng nhướng mày:
"Đi chuẩn bị đi, hôm nay chúng ta đến phòng thí nghiệm."
"Tôi cũng đi cùng anh."
Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói lười nhác.
Trầm Khinh Trạch quay đầu lại, quả nhiên là Nhan Túy.
Cậu mặc một cái áo khoác lông cáo màu đen, bên trong mặc một cái áo lông cừu màu xám thoải mái, trên cổ còn quấn một cái khăn quàng cổ lông thỏ màu trắng tinh.
Cổng phủ thành chủ, Kim Đại dắt một đôi ngựa đen và đỏ.
Nhan Túy xoay người ngồi lên lưng Liệt Hỏa, khuôn mặt tuấn tú bị gió lạnh thổi đến cứng ngắc, làn da lộ ra ngoài trắng như tuyết, chỉ có thể rụt cổ lại, đáng thương cực kỳ mà nhìn về phía Trầm Khinh Trạch.
Trầm Khinh Trạch nén cười:
"Thành chủ đại nhân sợ lạnh như vậy chắc là không nên đi cùng đâu?"
Nhan Túy chậm rì rì nói:
"Thân là thành chủ, tôi có nghĩa vụ phải hiểu rõ tiến độ công việc của anh."
Trầm Khinh Trạch làm một thủ thế xin cứ tự nhiên, xoay người muốn đi qua dắt con ngựa kia nhưng đột nhiên thắt lưng bị siết chặt.
Không cần phải cúi đầu cũng biết là cái sợi roi ngựa kia lại quấn lên rồi.
Y bất đắc dĩ quay đầu:
"Thành chủ đại nhân lại có chuyện gì phân phó?"
Nhan Túy chớp chớp hai hàng mi cong, bộ dáng làm nũng lộ liễu:
"Tôi lạnh."
Trầm Khinh Trạch: "..."
Tiến độ mới của độ hảo cảm thần bí...quả thật khiến người ta khó đỡ.
Nhan Túy hệt như đang làm tổ trong cái ghế lưng cao nhà mình, tự nhiên mà tựa vào ngực y, lông của áo quần trên người cuộn thành một cục, Trầm Khinh Trạch ôm lấy cậu mà cứ như là đang ôm lấy một con búp bê bằng lông cực lớn.
Hơn nữa là còn rất ấm áp.
"Giá."
Trầm Khinh Trạch nhận lấy cương ngựa từ tay của đối phương, không nghĩ đến chuyện này chuyện kia nữa.
Liệt Hỏa chở hai người chạy bước nhỏ về phía trước, trong chốc lát đã bỏ xa Kim Đại và Phạm Di Châu lại phía sau.
※ ※ ※
Phòng thí nghiệm luyện kim được xây tại một khu đất hoang ngoại thành gần xưởng dệt, nếu nhỡ như những thí nghiệm nguy hiểm xảy ra sự cố thì cũng sẽ không gây nên những tổn thất quá lớn.
Lúc mấy người đến nơi thì Tất Lạp nghe được tin, đi ra nghênh đón với quần áo tóc tai lộn xộn rối bù, bọng mắt đen thùi hệt như đã bị ai đó đấm cho vậy.
Trên người tản ra một cái mùi kỳ lạ như trộn lẫn giữa than bụi và lưu huỳnh, hệt như mấy ngày đêm rồi không có tắm.
Thế nhưng ngược lại, đôi mắt nhìn về phía Trầm Khinh Trạch lại sáng đến khiến người khác kinh ngạc.
Sau khi khánh thành phòng thí nghiệm luyện kim thì Trầm Khinh Trạch cho người chép lại quyển sách giáo khoa tự nhiên và khoa học cấp tiểu học đó thêm một bản, viết thêm một số kiến thức hóa học và vật lý cơ bản lên phía sau rồi mới giao lại cho Tất Lạp.
Từ lúc đó, Tất Lạp liền nhốt mình trong phòng thí nghiệm luôn cho đến hôm nay.
"Chủ tế đại nhân!"
Tất Lạp ngay cả việc hành lễ cũng quên mất, xông đến túm lấy tay áo của Trầm Khinh Trạch.
"Quyển sách đó của ngài là do ai viết vậy? Thật sự không thể tưởng tượng được! Đặc biệt là phần phụ lục sau cùng, bên trên nói rằng vạn vật trên thế giới đều bảo toàn, nhưng có lúc lại biến thành những hình thái mà chúng ta không thể nhìn thấy được, chuyện này là thật sao?"
"Ngay cả bầu không khí mà chúng ta hít thở đều chứa đựng rất nhiều loại khí không giống nhau...!Tôi đã thí nghiệm thử rồi! Có cái có khả năng khiến cho đèn cầy cháy, có cái sẽ khiến cho đèn cầy tắt! Chuyện này quá thần kỳ!"
Tất Lạp vừa mở được một cánh cửa lớn về thế giới mới lúc nói chuyện lời nói rối loạn, cực kỳ kích động, mở to đôi mắt khát cầu tri thức, suýt thì dí sát mũi lên mặt của Trầm Khinh Trạch luôn.
"Đại nhân! Quyển sách này rõ ràng là chưa được viết hết, phần sau đâu? Ngài giấu phần sau đi đâu rồi?"
Tôi cũng muốn biết phần sau nè...!
Trầm Khinh Trạch trưng ra bộ mặt thâm sâu khó lường mà nói:
"Chuyện này à, kiến thức là phải học theo từng bước, đợi đến khi cậu nghiên cứu được hết phần này rồi thì tôi sẽ cho cậu xem tiếp nội dung của phần tiếp theo."
Tất Lạp không có nghi ngờ gì khác, dùng một loại ánh mắt sùng bái cuồng nhiệt mà nhìn Trầm Khinh Trạch:
"Đại nhân, dựa theo ý tưởng mà ngài cung cấp cho tôi, tôi đã chiết xuất ra được kali nitrat mà ngài đã đề cập từ quặng ni-trát ka-li rồi, và chúng có màu trắng như tuyết.
"
"Tôi chỉ dùng một chút thôi, hòa cùng với than củi, lưu huỳnh, chỉ cần một đốm lửa nhỏ là có thể cháy lên dữ dội.
Lấy nó đốt trong một cái bình sứ nhỏ thì quả nhiên sẽ phát nổ!"
"Song chỉ là uy lực hiện tại chưa lớn lắm, nhiều nhất cũng chỉ có thể nổ chết thỏ thôi."
Trầm Khinh Trạch hé hé miệng, không nói gì.
Trong cái thời đại của binh khí lạnh này thì cho dù binh khí gang thép mà hắn chế tạo ra có sắc bén đến thế nào thì cũng chênh lệch so với đồ sắt nhưng cũng không cách nhau quá xa, thế nhưng có thuốc súng rồi thì mọi chuyện sẽ không còn giống nhau nữa.
Trước mắt chẳng qua chỉ là bước được một bước nhỏ, nhưng chúng cũng là những bước tiến mà trước nay chưa từng có, là bước chân quan trọng nhất.
Ít nhất thì Trầm Khinh Trạch tuyệt đối sẽ không lấy thuốc súng để đem đi đốt pháo hoa.
Nhan Túy giống như vô tình mà ho khan một tiếng, hai tay ôm lấy cánh tay, nhịp gót chân phải.
Đôi giày quân đội màu đen không nhanh không chậm gõ gõ lên mặt đất.
Tất Lạp bị ánh mắt đầy ẩn ý của thành chủ đại nhân dọa cho giật mình, nhanh chóng thả tay ra, lùi về sau đúng một tấc rồi mới cười cười mời hai người vào phòng..