Bất ngờ với hành động này, Trầm Khinh Trạch bị tập kích bất ngờ, cứng cả lưng, hai tay cứng đờ, không đẩy ra được mà cứ để thế cũng không ổn.
Nụ hôn của Nhan Túy càng lúc càng càn rỡ, đầu lưỡi cạy mở hàm răng ra, muốn luồn vào trong, tựa như cạy mở vỏ của một con trai vậy.
Trầm Khinh Trạch cuối cùng cũng nắm chặt lấy hai vai của đối phương, đẩy cậu ra khỏi người mình, nhịp thở hỗn loạn, giọng nói khàn đi:
"Đừng phá, đang ở trên đầu thành, thuộc hạ của cậu đều đang nhìn cậu đấy, thành chủ đại nhân!"
"Hử?"
Giọng mũi của Nhan Túy trầm nặng, đuôi mắt tựa như mang theo một màu sắc đỏ ửng, tựa như lưỡi đao cắt qua một vòng bốn phía, không vui mà nhăn mũi lại.
Theo sau Tiêu Mông dẫn đầu, mấy thân vệ đồng loạt xoay người soàn soạt đi, ngoan ngoãn làm tường chắn nền, một bộ dáng tôi không có ở đây, tôi không thấy gì, không nghe gì hết.
"Làm gì có ai nhìn thấy?"
Nhan Túy chậm rì rì thu hồi ánh mắt, híp mắt lại, liếm liếm bờ môi bị nước thuốc làm ẩm ướt, tựa như đang nhớ lại gì đó.
Trầm Khinh Trạch nhất thời không nói gì, hồi sau mới túm cậu đứng dậy, tiện tay lướt qua vết máu trên đầu vai cậu, nhíu mày:
"Còn vết thương nào khác trên người không?"
Nghe thấy câu hỏi của chủ tế đại nhân, một quân y bên cạnh há miệng muốn cáo trạng ngay, vết thương trên thắt lưng của thành chủ đại nhân được xử lý quá sơ sài, cần phải được đưa về trị thương ngay lập tức.
"Đều là máu của kẻ địch cả."
Ánh mắt của Nhan Túy xuyên qua đầu vai của Trầm Khinh Trạch, trừng mắt với hắn một cái, lão quân y run cầm cập, miệng ông mở ra rồi lại đóng lại, cuối cùng chỉ đành rụt cổ lại.
"Thế thì tốt."
Trầm Khinh Trạch đánh giá cậu trên dưới một lần, thấy Nhan Túy cũng không có gì khác thường thì mới từ từ yên tâm,
"Việc khắc phục hậu quả tiếp theo thì cứ giao cho tôi đi, đội trưởng Tiêu, để đại nhân nhà cậu nghỉ ngơi sớm một chút."
"Vâng ạ!"
Tiêu Mông quỳ một gối xuống đất,
"Có cần phái người ra khỏi thành đuổi theo tiêu diệt tận cùng không ạ?"
Nhan Túy trầm ngâm nói:
"Bỏ đi, địch cùng đường chớ truy, tối nay chết mất hai phù thủy, nguyên khí của nô thú tổn thương lớn, chắc chắn sẽ không còn ý định tấn công chúng ta nữa đâu."
"Thương vong của vệ đội không nhỏ, trước mắt, chuyện quan trọng nhất là kiểm soát thương binh, triển khai việc cứu trợ và chữa trị.
Tiêu Mông phái người dọn dẹp chiến trận, chắc sẽ có không ít thi thể của dã thú vừa chết, vì là mùa đông nên không dễ bị hư thối, trữ lại để dự phòng.
Đằng Trường Thanh phụ trách cứu trợ và chữa trị cho thương binh và trợ cấp cho thân nhân những thương binh đó, không được chậm trễ."
"Còn những nô thú chưa chết kia thì xử lý thế nào ạ?"
Tiêu Mông ôm lấy cánh tay gần như không cử động nổi của mình, oán hận nói:
"Có cần bổ thêm một đao rồi hỏa thiêu chúng không!"
Trầm Khinh Trạch cau mày nghĩ ngợi:
"Chúng đã mất đi lực chiến đấu rồi, không cần phải chém thêm đâu, chi bằng hỏi thử chúng xem có muốn ở lại, dùng sức lao động mà đổi lấy cơm ăn hay không, những kẻ không muốn thì cũng đừng ép buộc, thả cho chúng đi, tự sinh tự diệt."
Tiêu Mông kinh ngạc trừng to hai mắt, thất thanh nói:
"Chủ tế đại nhân! Chúng giết chết nhiều huynh đệ trong vệ đội của chúng ta như vậy mà cứ thả chúng đi như thế sao? Còn cho chúng cơm ăn nữa?"
"Những kẻ bại trận như thế này, nếu không muốn chết thì chỉ có thể trở thành thân phận nô lệ mà thôi! Nếu trành trì của chúng ta bị công phá thì cũng sẽ có vô số bách tính bị bắt đi làm nô lệ của chúng đấy!"
Trầm Khinh Trạch nhàn nhạt nói:
"Thành Uyên Lưu của chúng ta không có nô lệ, hơn nữa cũng có không ít thợ thủ công nhân thú địa tinh, cậu làm như thế sẽ khiến họ nghĩ như thế nào?"
"Chiến trận nếu đã phân thành thắng bại rồi thì những nhân thú này tương đương với tù binh, không nhất thiết phải làm ra những hành vi báo thù vô nghĩa với tù binh.
Hiện giờ đang là mùa đông, chúng cũng bị thương nặng, thả chúng ra rồi cũng chưa chắc sẽ sống sót được lâu đâu.”
Trầm Khinh Trạch duỗi hai ngón tay ra:
"Hoặc là ở lại, ở trong thành lao động mưu sinh, hoặc là thả đi, thực hiện nỗ lực cuối cùng, truyền bá cho sự cường đại và sự tận tình tận nghĩa của thành Uyên Lưu."
Tiêu Mông há há miệng, không còn lời nào phản bác.
Trầm Khinh Trạch vỗ nhẹ lên vai hắn, ngữ điệu nghiêm túc, nói ẩn ý:
"Là một ngôi thành tao nhã văn minh, chỉ toàn giết chóc thì cũng không thể giải quyết được toàn bộ vấn đề, chúng ra nên kiên cường thuyết phục kẻ địch bằng chân lý chứ."
Tiêu Mông: "..."
Mọi người nhận nhiệm vụ rồi vội vàng rời đi.
Cửa thành mở rộng, một đội đơn vị dự bị của vệ đội trang bị toàn thân dọn dẹp chiến trường, mặc dù là mùa đông, thế nhưng chiến trường với xác chết nằm ngổn ngang khắp nơi cũng hôi thối đến không thể ngửi nổi, mùi máu tươi xông thẳng vào mũi, khiến người khác buồn nôn ngay lập tức.
Quả nhiên là có không ít nhân thú bị thương không thể chạy nổi, yếu ớt nằm trên đất.
Chúng dường như đã rõ số mệnh của bản thân, sắp trở thành nô lệ của con người, đối với những kẻ bại trận mà nói thì đây là chuyện đương nhiên, chúng cũng không chống cự, cũng không có quan niệm thà chết chứ không khuất phục gì, tiếp tục sống sót mới là đại sự cần được ưu tiên hàng đầu.
Những nô thú này im lặng, bị vệ đội trói lại, đưa vào phòng giam.
Số lượng thi thể của nhân thú đã chết được chất đống ngoài thành, nếu không mai táng hoặc hỏa táng thì chúng sẽ trở thành dịch bệnh rất nhanh.
Căn cứ theo nguyên tắc tận dụng mọi thứ cho đến tận cùng, Trầm Khinh Trạch hạ lệnh thu gom những thi thể tương đối hoàn chỉnh lại, đưa lại cho y quán để dùng trong việc luyện tập giải phẩu trong y học, còn lại thì cứ hỏa thiêu hết.
Liệt Hỏa bị thú nhân bỏ qua kia thì cứ co người lại, nằm trong ổ dưới chân tường thành, vờ như bản thân là một cỗ thi thể, vừa trông thấy cổng thành mở ra là lập tức vẫy đuôi tháo chạy vào trong ngay.
Nhan Túy vừa mới xuống tới từ trên tường thành, trông thấy ngựa yêu bình yên vô hại, trong mắt khó tránh mà hiện lên sự vui mừng, liên tục vuốt ve vỗ về bộ lông bờm của nó không buông tay.
※ ※ ※
Buổi tối hôm đó cực kỳ dài, chiến trận một ngày một đêm, mỗi một viên đá trên dưới đầu thành đều bị nhuốm máu tươi, các bác sĩ và hộ lý vừa mới hoàn thành đợt huấn luyện của y quán nâng băng ca cấp cứu người bị thương, bận đến mức chân không chạm đất.
Lượng lớn rượu cồn và băng gạc được chuẩn bị đầy đủ trước khi sự việc xảy ra đã phát huy tác dụng, phát huy được thành tựu lớn trong việc cấp cứu cho những vết thương ngoài da.
Đằng Trường Thanh cho người đem nước thuốc đã pha loãng của Trầm Khinh Trạch đi pha loãng thêm lần nữa thì mới miễn cưỡng đủ để cho mỗi thương binh bị trọng thương mỗi người được một ngụm thuốc, thương thế dần dần hồi phục, vượt qua thời khắc nguy hiểm, người sắp chết cũng có thể miễn cưỡng kéo dài được tính mạng thêm vài ngày, đủ để duy trì đến lúc bác sĩ ra tay chữa trị.
Còn những người đã chết trận thì, ai cũng không thể thay đổi được.
Phủ thành chủ cho thông qua một khoản tiền lớn để trợ cấp cho những thân nhân của người chết, đồng thời xây lên một khu mộ liệt sĩ ở ngoại thành phía nam.
※ ※ ※
Về đến phủ thành chủ, Phạm Di Châu cùng với các vị quan viên khác đang gánh trên vai áp lực cực lớn ấy, vành mắt đỏ ngầu thành con thỏ, Trầm Khinh Trạch cho bọn họ nghỉ nửa ngày phép.
Dưới ánh mắt cảnh cáo của y, Nhan Túy đành ngoan ngoãn mà về phòng nghỉ ngơi, theo sau lưng là lão quân y đang than vắn thở dài.
Bản thân Trầm Khinh Trạch thì về phòng tắm nước nóng.
Căn phòng tắm này nhỏ hơn nhiều so với phòng tắm của Nhan Túy, những người hầu đun xong nước nóng thì nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng.
Trầm Khinh Trạch thả lỏng cơ thể, tựa vào trong bồn tắm, thư giãn cả người, dòng nước ấm áp vẫn chưa quá bả vai, mỗi một đầu khớp xương đều thoải mái đến mức muốn rên lên luôn, sương mờ ẩm thấp ấm áp xông lên khiến y hơi hơi buồn ngủ.
Thần kinh căng thẳng cả tháng đã có thể nghỉ ngơi rồi, y bấy giờ mới có sức để kiểm tra giao diện trong hệ thống, kiểm kê phần thưởng.
"Hệ thống: chúc mừng người chơi dẫn dắt quân đội và nhân dân của thành Uyên Lưu, đồng thời đạt được thắng lợi trong chiến dịch của trận chiến bảo vệ thành Uyên Lưu! Bảo vệ thành trì không mất, ngăn chặn bất kỳ nhân thú nào đột nhập vào thành, không có dân thường vì chuyện này mà thương vong, hoàn hảo không có bất kỳ tổn hại nào mà bảo vệ được thương khố và những công trình quan trọng khác, lấy tổn thất ít nhất để đổi lấy kết quả lớn nhất từ cuộc chiến, thành tích của bạn được vĩnh viễn khắc ghi trong lòng mọi người!"
"Do sự lãnh đạo xuất sắc của bạn, quân đội và nhân dân trong thành Uyên Lưu trên dưới đồng lòng.
Bạn nhân được danh hiệu "Đồng Châu Cộng Tể", lúc trang bị danh hiệu này thì người chơi thi triển được toàn bộ những kỹ năng aoe (area of effect hay còn được gọi tên là skill aoe là tên gọi chung dành cho những kỹ năng có tầm ảnh hưởng, hiệu ứng hoặc có chức năng xác định vào phạm vi tấn công theo vùng.
Nói qua một cách khác là một đòn tấn công hay chức năng nhân vật của bạn sẽ có thể ảnh hưởng đến cả một khu vực chứ không chỉ ảnh hưởng đến một hay nhiều mục tiêu cụ thể, cũng có thể là ngẫu nhiên.
- cre:https://muathe24h.vn/tin-tuc/aoe-la-gi.html), hiệu quả tăng mạnh 10%."
"Chúc mừng người chơi hoàn thành vượt mức yêu cầu của nhiệm vụ cốt truyện chính, toàn bộ phần thưởng được nhân đôi."
"Trong nhiệm vụ cốt truyện chính của người chơi, tổng nhận được 80 vạn giá trị kinh nghiệm, thăng cấp lên Lv50, toàn bộ các thuộc tính được nâng cao, năm thuộc tính trước mắt: sức mạnh 699, nhanh nhẹn 600, phòng ngự 530, ngộ tính 608, mị lực 299."
Sau khi trải qua sự khổ cực trăm cay nghìn đắng thì cái tốc độ tăng như rùa của giá trị mị lực cuối cùng cũng ngang hàng được với Bác Á, vị mỹ nhân thiếu thành chủ yếu ớt bệnh tật đó của thành Minh Châu rồi.
Trầm Khinh Trạch tỏ vẻ hờ hững với việc này: haha.
Sự thay đổi của thuộc tính mị lực cũng sẽ không giống với việc phẩu thuật thẩm mỹ để thay đổi ngũ quan, mà sẽ là vô tri vô giác mà tân trang lại sự sắc sảo và khí tức của y, và cũng không ngừng thay đổi sự nhận thức về thẩm mỹ cùng với lòng hảo cảm đối với y trong nội tâm của mọi người.
Đây chính là "điểm đặc biệt" tương đối của người chơi, khác với những người khác trong đại lục Thư Quang, đến lúc giá trị mị lực cộng lại đủ cao thì sẽ thực hiện được một loại ý nghĩa "khuynh đảo chúng sinh" khác.
"Người chơi nhận được phần thưởng tiền tệ: tiền vàng x20000, tử tinh x1000, mở khóa được cửa hàng cấp ba, tử tinh có thể dùng để mua những đạo cụ đặc biệt hiếm có."
Âm thanh phần thưởng của hệ thống vẫn đang tiếp tục:
"Người chơi mở khóa được kỹ thuật trồng cây cấp hai, một số bản vẽ chế tác đã được làm mới, vây trồng mới trong cửa hàng, một số vật phẩm cao cấp được mở khóa."
Chuyện quan trọng đến rồi đây!
Kỹ thuật in ấn, luyện thép nấu chảy, phân bón cao cấp, súng ống...
Đều là đồ tốt cả! Hai mắt Trầm Khinh Trạch phát sáng, vượt qua mùa đông rét buốt, đợi đến khi xuân về là lại có thể trồng ruộng nữa rồi.
"Người chơi nhận được một phần sự tăng thêm trong danh vọng, độ hảo cảm của toàn thể quân đội và nhân dân trong thành Uyên Lưu tăng lên.
Danh vọng trước mắt của bạn --- tiếng lành đồn xa."
"Người chơi nhận được hai lần cơ hội vào phòng bí mật để rút thăm trúng thưởng, trước mắt có tổng cộng tám lần."
"Người chơi nhận được phần thưởng hai phần kỹ năng bất kỳ: Liệt Diễm Trảm, kỹ năng tấn công một lần trên một người, gia tăng thuộc tính uy lực chịu được sức mạnh, mục tiêu trong chớp mắt sẽ nhận được tổn thương lớn từ hệ lửa và lâm vào trạng thái bị đốt cháy, kỹ năng mất đi sau mười phút."
"Lôi Đình Vạn Quân, kỹ năng tấn công cho toàn quân, gia tăng thuộc tính uy lực chịu được sức mạnh, toàn bộ mục tiêu kẻ địch trong vòng phạm vi một trăm mét của bản thân, trong chớp mắt sẽ nhận được tổn thương lớn từ sấm sét, kỹ năng cần mười phút để phóng thích, trong thời gian đó, người chơi không thể di chuyển được, mất đi sau mười phút."
Trầm Khinh Trạch lật qua lật lại, nghiên cứu hai cái kỹ năng này mấy lần, hệ thống bủn xỉn thế nhưng lại trở nên lương thiện mà một phát tặng liền cho hai cái kỹ năng tấn công ngầu đét này.
Hào phóng đến lạ!
Cuộc đời của tuyển thủ dựa vào sự phụ trợ của đạo cụ có thuộc tính sử dụng một lần cuối cùng cũng kết thúc rồi!
Còn chưa kịp vui mừng thì một hàng chữ nhỏ ghi chú phía sau khiến Trầm Khinh Trạch hơi híp mắt lại: hai kỹ năng này cần vũ khí phù hợp mới có thể thi triển, nếu không sẽ nhận được nhắc nhở -- binh khí không tiện tay, mời người chơi đổi vũ khí.
Trầm Khinh Trạch: "..."
Má! Thế tại sao dao găm của lính mới không thể thi triển pháp thuật được!
Trầm Khinh Trạch tức giận bất bình mà vuốt mày, nửa khuôn mặt chìm vào trong nước, tức giận mà thổi ra một hơi bong bóng khí.
Tạm thời không quan tâm đến chuyện vũ khí, lực chú ý của y bất ngờ rơi xuống danh sách độ hảo cảm, trong lúc mà y không chú ý thì độ hảo cảm thần bí đã im lặng mà tăng lên 78 điểm, sắp bước vào đại quan 80 rồi.
Vốn chỉ là một thanh tiến trình màu đen, không biết từ lúc nào đã càng lúc càng trở nên nhạt đi, càng lúc càng đỏ, hiện tại đã từ màu hồng nhạt chuyển sang màu hồng, rồi dần chuyển thành màu đỏ thuần.
Trầm Khinh Trạch nhìn chằm chằm vào thanh tiến trình, vô thức vuốt lên bờ môi ẩm ướt, không hiểu sao lại có một loại cảm giác vô cùng hồi hộp, luôn cảm thấy bản thân đã bỏ qua cái gì đó.
Y cau mày, ấn ấn lên thái dương, vừa nghĩ đến Nhan Túy là bắt đầu đau đầu.
※ ※ ※
Trận chiến đã kết thúc, việc phục hồi cuộc sống sản xuất và công tác khắc phục hậu quả rất nhiều, Trầm Khinh Trạch hoàn toàn không thể tiếp tục rảnh rỗi được nữa mà ngược lại, y còn bận rộn hơn so với trong khoảng thời gian chiến trận xảy ra nhiều.
Trong ba ngày liền y đều không gặp mặt được Nhan Túy, lúc nhận ra được điều này thì y đã đứng trước cửa phòng ngủ của thành chủ đại nhân rồi.
Lão quân y đang ôm cái hòm thuốc vừa bước ra từ trong phòng, vừa trông thấy chủ tế đại nhân thì ông trước tiên là bất ngờ, lúng túng mà hành một lễ, sau đó thì vội vàng bỏ chạy trối chết.
Trầm Khinh Trạch: "...".