Đương là thời tiết mùa xuân ấm áp hoa nở, vạn vật khôi phục lại sức sống, nhánh cây lác đác hai bên đường nhú ra chồi non, cỏ dại mọc lên thành từng bụi.
Đội xe ngựa của hiệu buôn Lục Thị chầm chậm đi trên con đường lớn từ thành Bắc Tế đến thành Uyên Lưu, đội xe khởi hành cực kỳ ngột ngạt, tất cả mọi người chỉ chăm chăm cúi đầu mà đi, hoàn toàn không có thời gian để thưởng thức phong cảnh hai bên đường.
Đội xe lần này vô cùng rườm ra, phần chính giữa vốn thường dùng để chất hàng hóa trên xe thì lại không được dùng để chất hàng bán, mà là gia sản gom góp được trong nhiều năm của Lục Thị, một nhà già trẻ lớn bé phân biệt với nhau mà ngoan ngoãn ngồi trên mấy chiếc xe, bọn họ cũng chẳng phải là đang đi bán hàng, mà là đang di dời.
Tiểu thiếu gia của Lục Gia là Lục Hâm đang ghé vào cửa sổ trên xe mà trông về phía tây, những bụi cỏ và cụm cây cao lớn mọc lên chắn mất tầm nhìn của hắn, hắn thở dài một hơi, lại chui đầu vào trong xe.
"Chú ba, lúc nào thì chúng ta mới có thể đến được thành Uyên Lưu vậy?"
Chú ba Lục ôn hòa xoa xoa lên đầu của hắn:
"Ngủ một giấc đi, còn mấy ngày đường nữa lận.
"
Sau lưng, tại nơi mà Lục Hâm không thể trông thấy được, nếp nhăn trên mặt của chú ba Lục bị sự sầu muộn khắc lên thành nhiều nếp gấp hơn nữa.
Mấy tháng nay, sau khi thành Uyên Lưu cắt đứt con đường buôn bán qua lại với thành Minh Châu, một miếng khoáng sản cũng không thèm bán cho thành phố bên cạnh nữa, bao gồm cả loại nhiêu liệu căn bản như than đá luôn.
Sau khi mùa đông qua đi, nhu cầu giữ ấm của người dân giảm dần, xưởng than tổ ong của thành Uyên Lưu, than tổ ong được sản xuất ra được trực tiếp dùng vào việc làm nhiên liệu cung cấp cho các khu công nghiệp trong nội thành, đồng thời ngưng việc vận chuyển chúng ra ngoài bán.
Mấy thành phố láng giềng bên cạnh, bao gồm cả thành Minh Châu nhất thời thiếu mất một nguồn nguyên liệu lớn nên giá cả của than củi, than đá trong thành tăng nhanh như gió, trực tiếp dẫn đến việc chi tiêu trong cuộc sống của người dân như nấu cơm sưởi ấm tăng lên cao.
Đồng thời, các loại sản nghiệp như xưởng rèn, lò gốm, lò gạch với nhu cầu dùng nguyên liệu với số lượng lớn, toàn bộ đều bị ảnh hưởng.
Dần dần, chẳng biết lúc nào mà vùng đất bắc này bắt đầu phổ biến hàng hóa "made in Uyên Lưu", đặc biệt là vải vóc, so với vải vóc thông thường trên thị trường khác thì giá cả của nó thấp hơn đến khoảng hai lần.
Đừng tưởng chênh lệch giá chỉ có hai lần, đối với người dân thường với cuộc sống tính toán chi li mà nói thì đây hoàn toàn đủ để họ từ bỏ việc mua các loại vải vóc thông thường khác mà đầu tư vào hàng hóa của thành Uyên Lưu rồi.
Giá thành để sản xuất diêm đối với thành Uyên Lưu mà nói thì chúng thấp đến không thể tưởng tượng được, giá bán trong thành chỉ có vài đồng một hộp, còn bán ra ngoại thành thì cho dù giá cả có tăng lên đến năm lần hay lên đến mười lần đi chăng nữa thì cũng là cung không đủ cầu.
Nếu như nói ngành dệt may là một ngành nghề có từ lâu đời, thương nhân buôn bán vải vóc nhiều như kiến, mọi người cạnh tranh với nhau thì đến cuối cùng, ai cũng có thể được phân cho một ít chỗ đứng trên thị trường, thế nhưng còn cái thứ diêm đốt này thì chỉ có ở duy nhất trong thành Uyên Lưu thôi chứ không hề tồn tại ở bất cứ tên hiệu nào khác.
Nếu như không có được hóa học sơ cấp mà Trầm Khinh Trạch cung cấp cho, không có phòng thí nghiệm luyện kim hóa học chuyên sâu, không có lối tư duy cơ giới và giảm giá sắt thép thì trong nhiều năm tới, cho dù là trông chúng có đơn giản hơn đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai có thể làm giả được chúng với số lượng lớn được.
Sự giàu có bắt đầu chảy từ những ngôi thành nhỏ xung quanh về thành Uyên Lưu, quá trình này lúc đầu vô cùng bí mật khó thấy, thế nhưng lại tăng dần lên chậm rãi và rất kiên định.
Dần dần, một số thương nhân nhỏ và công xưởng nhỏ trong ngành mà có hình thành mối quan hệ cạnh tranh với thành Uyên Lưu bắt đầu không chịu được nữa, đầu tiên, bọn họ giảm giá xuống, cắn răng mà chiến đấu trong cuộc chiến giá thành, thế nhưng rất nhanh, thành Uyên Lưu lại có thể ép họ càng ác, càng nhanh hơn nữa, thế nên những thương nhân nhỏ này hoặc là phá sản, hoặc chỉ có thể là chuyển ngành mà thôi.
Trong số những người làm nghề thì có một bộ phận tương đối là sản nghiệp do quý tộc đứng tên, áp lực lỗ vốn rất nhanh chuyển từ các thương nhân lên đầu của các quý tộc, họ bắt đầu bắt tay với nhau mà bày tỏ sự không hài lòng đối với sự tấn công từ giá cả của mớ hàng hóa đến từ bên ngoài này.
Trong ngành dệt may, mối buôn bán tơ lụa từ trước đến nay chỉ có các thương hiệu lớn mới có tư cách để thâm nhập vào thị trường, cái loại vải vóc được quý tộc vô cùng ưu ái này vô cùng có lời.
Thương hiệu Lục Thị lấy vải vóc để khởi nghiệp tại thành Bắc Tế là một trong những thương hiệu lớn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thế nhưng từ sau khi tơ lụa của thành Uyên Lưu thâm nhập vào thị trường rồi thì trong lòng của chú ba Lục lập tức sinh ra một loại cảm giác căng thẳng mãnh liệt.
Tơ sống mà thành Uyên Lưu làm ra được mềm mại và trơn nhẵn, độ mịn, độ trật tự và tính co dãn tốt, chất lượng hàng rất tốt, hoàn toàn không cùng đẳng cấp so với số tơ lụa thông thường mà chú ba Lục thu mua được từ các nông hộ kia.
Chú ba Lục vào nam ra bắc, buôn bán nhiều năm, đối với các loại hàng hóa, đặc biệt là vải vóc thì vô cùng nhạy, người bình thường chưa chắc hiểu rõ được hậu quả mà những ý niệm này mang đến phía sau, thế nhưng là một người chuyên thu mua, ngược lại, bọn họ đã cảm thấy bản thân đã chiếm được một khoản hời.
Còn chú ba Lục đã hơi phát hiện được ra tất cả, rằng có một khuynh hướng ngầm không thể nhìn thấy được đang chảy đi khắp bốn phương tám hướng từ thành Uyên Lưu, tất cả những thứ có thể trông thấy được hiện tại chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng mà thôi.
Dựa theo kiến thức của hắn, cũng không thể giải thích được bản chất và quy luật đứng phía sau của thứ ý niệm này, thế nhưng điều này cũng không thể ngăn hắn nhận thấy được sự nguy hiểm.
Nếu của tiếp tục mù quáng như thế này thì phản ứng dây chuyền mà cái khuynh hướng ngầm này gây ra cuối cùng sẽ khiến cho các ngôi thành nhỏ xung quang thành Uyên Lưu sẽ phải rơi vào tình trạng bị khoắng sạch mất.
Cứ tưởng tượng đến tính khả năng đáng sợ nào đó của tương lai là chú ba Lục vừa suy tư vừa cảm thấy sợ hãi, ban ngày thì lo lắng tiều tụy, cả đêm mất ngủ, cuối cùng đành bàn bạc hết ba ngày ba đêm với những lão trưởng bối trong nhà.
Sau khi suy xét các loại phương án, rồi lại dựa vào tình hình trước và sau của làn sóng nô thú, so sánh thực lực hai bên, cuối cùng, Lục Gia ra quyết định, trở thành thương hiệu đầu tiên đầu cơ trục lợi của thành Bắc Tế, không chút lưu tình mà vứt bỏ lại thành Bắc Tế bên vách núi đen đang tràn ngập nguy cơ này, chuyển nhà đến nhờ cậy thành Uyên Lưu.
Lúc này bọn họ vẫn chưa biết rằng, thành Minh Châu đang dưới sự xúi giục của Lạc Đặc và thành Nam Tế và Bắc Tế, đã quyết định xuất binh để "dạy dỗ" thành Uyên Lưu.
Nếu như chú ba Lục biết được chuyện này thì e là sẽ còn sốt ruột hơn so với các vị cao tầng của thành Uyên Lưu nữa.
Đương sau khi Lục Gia chân chính bước lên phạm vi lãnh thổ của thành Uyên Lưu thì chú ba Lục mới biết được, lãnh địa thực tế mà ngôi thành này kiểm soát hiện nay còn lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn.
Đoàn xe đi trên một con đường cạnh một luống hoa màu, hắn vén mành che của xe ngựa lên rồi nhìn ra ngoài.
Mảnh ruộng này từng là một thôn trấn nhỏ không đáng để nhắc đến của thành Bắc Tế, đất đai cằn cỗi, thôn dân thưa thớt, cả thôn chẳng có lấy được một người biết chữ, chính lệnh do phủ thành chủ truyền ra đến khi thực sự được thi hành tại cái trấn này thậm chí cũng phải mất đến một năm rưỡi.
Thế còn hiện tại thì sao?
Phía xa kia là con kênh thẳng tắp, guồng nước cao lớn, dưới chân là đất phù sa màu mỡ, từng mảnh ruộng lúa mạch lớn đang trổ bông dao động trong gió, lúc nào cũng có thể trông thấy những con trâu đang cày trên ruộng.
Chú ba Lục đưa mắt nhìn về phía cánh đồng lúa mạch trải dài ngút mắt và chỉnh tề này mà không nói được nên lời, sau đó không lâu thì hắn lại trông thấy một tòa "Đình Trị An" trước cổng thôn, tường đỏ ngói đen hiếm thấy, rất có phong thái, rõ ràng là gạch dùng để xây dựng nhà cửa rất đẹp chỉ có ở trong thành.
Có một người trông rất giống thôn trưởng đang đứng trước đình để phát biểu, trên biển cáo thị trước cổng của Đình Trị An được treo lên một tấm biển rất nổi bật, viết lên một câu với nội dung rất dễ hiểu --- ai có việc, đến tìm tôi.
Thương đội của Lục Gia trên đường từ thành Bắc Tế đến đây, phát hiện ra rằng toàn bộ những thôn trang làng mạc trong lãnh thổ của thành Uyên Lưu đều có một loại Đình Trị An, mỗi đình sẽ có một đình trưởng và từ ba đến năm nhân viên.
Không những quản lý việc giữ trật tự mà còn quản lý luôn cả những việc linh tinh khác như việc thu thuế, truyền lại sắc lệnh đến từ phủ thành chủ!
Từ việc lớn như giết người phóng hỏa đến việc nhỏ như trong làng có cãi lộn tranh giành đánh nhau cũng đều có bóng dáng của Đình Trị An, chú ba Lục thậm chí còn phát hiện ra gần cái Đình Trị An của một ngôi làng nào đó còn có người cầm theo sách mà dạy cho đám trẻ học chữ trong làng.
Quả thực là kỳ lạ!
Suốt trên đường đi, chú ba Lục suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng không thể giải thích được rằng thành Uyên Lưu thế mà lại trực tiếp từ bỏ các thôn trang tự trị mà lại lựa chọn cái phương thức quản lý phiền phức tốn sức và khó chịu như thế này.
Rốt cuộc thì bọn họ đã đầu tư vào đấy bao nhiêu nhân lực, tài lực và tài nguyên thì mới có thể khiến cho từng thôn trang thị trấn hỗn loạn trở nên đoàn kết với nhau như thế này, rồi lại có thể thu được cái gì tốt cơ chứ?
Tựa như việc hắn vĩnh viễn không thể hiểu được rằng tại sao mấy mảnh ruộng này vào thời điểm thuộc về thành Bắc Tế và thành Nam Tế thì vẫn là đất hoang nghèo túng, còn khi đã được thành Uyên Lưu khai phá rồi thì lại trở nên màu mỡ như vậy!
Nhẽ nào vị chủ tế đó của thành Uyên Lưu thật sự có sức mạnh ma quỷ khó lường hệt như trong lời đồn kia sao?
Có lẽ đợi đến khi bọn họ đến được thành Uyên Lưu rồi thì mới có thể tìm thấy được đáp án mất.
Đợi cho đến khi thương đội của Lục Thị khó khăn lắm mới tiến vào được thành Uyên Lưu, thỉnh cầu bái kiến chủ tế, thế nhưng lại được cho hay rằng Trầm Khinh Trạch đã đi đến thành Nam Tế để tiếp nhận sự quy hàng rồi.
※ ※ ※
Chuyến đi này, Trầm Khinh Trạch không lựa chọn tuyến đường bộ dễ đi hơn mà lại lựa chọn đi một đường vòng, đi bằng đường thủy, đi từ một nhánh sông của sông Xích Uyên, rồi mới tiến vào thành Nam Tế.
Các vị cao tầng nhận được tin tình báo này của thành Nam Tế hoàn toàn cười không thành tiếng.
Đương nhiên, cái gọi là "quy hàng" hoàn toàn là giả, mục đích từ ban đầu chính là dụ hổ rời khỏi hang, cầm chân Trầm Khinh Trạch - cái bông hoa lạ lùng này, tạo điều kiện để cho thành Minh Châu dễ dàng xuất binh mà dạy dỗ thành Uyên Lưu một trận.
Vì để đạt được mục đích kéo dài thời gian này nên tất nhiên, họ sẽ hy vọng khoảng thời gian mà Trầm Khinh Trạch bị muộn trên đường càng dài thì càng tốt.
Ngày thứ hai sau khi biết được rằng Trầm Khinh Trạch xuất phát theo đội thuyền, thành Minh Châu bắt đầu có hành động.
Một đội xe lớn khoảng tám nghìn người đang chờ xuất phát trước cổng thành, bọn họ áo giáp sáng choang, tinh kỳ san sát, trên mặt mỗi người đều viết đầy mấy chữ thoải mái và tự tin.
Đội ngũ này tuy chẳng phải là được thành Minh Châu dùng hết toàn bộ lực lượng vũ trang của mình mà có, thế nhưng đã là nhóm tinh nhuệ nhất rồi.
Bọn họ mà xuất phát thì trong thành Minh Châu chỉ còn lại lực lượng miễn cưỡng để thủ thành mà thôi.
Tại vùng đất rộng lớn này, hàng trăm nơi sau khi bị làn sóng nô thú càn quét qua trở nên tàn phế, chờ đợi ngày phục hưng, chỉ dựa vào đội kỵ binh tám nghìn binh lính tinh nhuệ hoàn hảo không tổn hại gì này thôi thì Lạc Đặc cũng đã có thể quét ngang luôn cả vùng đất bắc rồi!
Tại nơi này, không có một thành phố của loài người nào mà có thể chống lại được sự giẫm đạp của thành Minh Châu cả!
Lạc Đặc cưỡi trên lưng một con ngựa đen mặc giáp, áo giáp và đao kiếm trên người hắn đều được chọn lựa kỹ càng, toàn thân võ trang đến tận răng, ngoài việc có hơi cồng kềnh một tí thì gần như là không tìm ra được sơ hở nào.
Hắn không hạ lệnh mang theo quá nhiều quân nhu, trong kế hoạch của Lạc Đặc, chuyện này nên là một trận tiến quân thần tốc, bẻ cây đạp gãy nhánh khô một cách nhanh chóng.
Tám nghìn kỵ binh băng đường dài tập kích đến dưới chân thành Uyên Lưu, khiến cho đối phương trở tay không kịp, một trận đánh công phá được thành, lấy thương khố đầy tràn của thành Uyên Lưu làm phần thưởng cho đám binh lính!
Còn bản thân thì dựa vào danh tiếng trong trận chiến này, cùng với binh lực trong tay mà từ đây, trở thành người cầm quyền đích thực của thành Minh Châu!
Còn chuyện bản thân có khả năng thua trận dưới tay của thành Uyên Lưu hay không thì hắn hoàn toàn chưa từng suy nghĩ đến, trong mắt của Lạc Đặc, thành Uyên Lưu luôn là một ngôi thành nhỏ quê mùa, bán rẻ khoáng sản để đổi lấy lương thực mà thôi.
Ôm trong lòng sự tự tin tràn đầy cùng danh vọng, Lạc Đặc giơ cao trường đao trong tay lên, cất cao giọng:
"Xuất phát!"
Lạc Đặc lúc này vẫn còn chưa biết rằng, cùng lúc khi Trầm Khinh Trạch rời khỏi bến cảng của thành Uyên Lưu thì còn có một đội thuyền khác do Ai Nhĩ Tư dẫn đầu.
Hai đội thuyền tách nhau khỏi bến cảng, một đội hướng về phía tây, hướng về phía của thành Minh Châu, một đội thì chở Trầm Khinh Trạch, chạy về hướng của thành Nam Tế, biến mất cùng lúc trên bờ sông Xích Uyên mờ mịt.
※ ※ ※
Thành Nam Tế.
Binh lính canh gác bên bến cảng nghiêm ngặt, bảo vệ lấy Trầm Khinh Trạch thành một vòng kín kẽ, đến con ruồi cũng không chạy thoát được khỏi vòng vây, đối với việc này thì nói là bảo hộ, thế nhưng ngược lại, chẳng bằng nói là phòng ngừa y thì còn chính xác hơn.
Vì nghênh đón Trầm Khinh Trạch, phủ thành chủ của thành Nam Tế đặc biệt sắp xếp một nghi thức chào mừng vô cùng lớn, thảm đỏ trải từ bến cảng vào thẳng phủ thành chủ.
Trầm Khinh Trạch ngồi trên xe ngựa cùng với mấy tùy tùng bảo vệ đi qua thảm trải màu đỏ, y thậm chí còn nghi ngờ rằng, chỉ mỗi tấm thảm đỏ này thôi thì cũng đã có thể khiến cho thành Nam Tế phải phá sản luôn ấy chứ.
Hai bên đường, một số người dân mặt mày vàng vọt miễn cưỡng mà bày ra tư thế hoan hô, thế nhưng cuối cùng lại ỉu xìu mà ngáp dài hai cái.
Suốt đường đi, Trầm Khinh Trạch không biểu hiện bất cứ sắc thái nào, đi theo hai sứ giả của thành Nam Tế tiến vào phủ thành chủ.
Có thể nhận ra được rõ ràng rằng, vị thành chủ này chưa học được cách làm đẹp cv của từ thế giới trước của y, cho dù là người chơi chính, cái tình trạng sau khi bị nhân thú càn quét qua rồi thì cho đến nay vẫn chưa hề có thể hoàn toàn hồi phục lại được.
Tiến vào phủ thành chủ, đại sảnh xa hoa, bày trí hào nhoáng, người hầu vô số, chớp mắt khiến cho trong và ngoài phủ đệ bị chia ra thành hai thế giới.
Sứ giả ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn đường phía trước, không ngừng giới thiệu về lịch sử lâu đời của phủ thành chủ cho Trầm Khinh Trạch nghe, những vật sưu tầm đắt đỏ cùng với những kỳ trân hiếm thấy trên thế giới, Trầm Khinh Trạch tham quan vô cùng hăng hái, rất vui vẻ ------
Dù sao thì những thứ bảo vật này cũng sắp thành của y rồi, đương nhiên là càng đáng tiền thì càng tốt mà!
Sứ giả cười thầm trong lòng rằng đối phương chẳng có kiến thức, quả nhiên chỉ là tên thợ rèn của thành Uyên Lưu, nhiều bảo vật như thế này, chắc nhìn đến hoa cả mắt rồi phải không!
Trầm Khinh Trạch tiện tay cầm lên một cây thương bằng thép được bày trên giá vũ khí, cây thương của Nhan Túy mất rồi, cứ luôn không có thời gian để làm một cây mới cho cậu, chẳng biết cây này có chịu được hay không nữa.
Y ước lượng cây thương trong tay, chậm rãi mở lời:
"Thành chủ nhà các người lúc nào thì mới chịu ra mặt để gặp tôi?"
Sứ giả bất ngờ, mỉm cười rộ lên, nói:
"Đừng gấp, thành chủ đại nhân của chúng tôi gần đây sức khỏe hơi yếu, phân phó cho tôi nhất định phải để ngài ở lại đây để được tiếp đãi ngài tốt hơn.
"
Không đợi cho Trầm Khinh Trạch kịp trả lời, sứ giả nhẹ vỗ tay hai cái.
Sau bức mành, bốn nam thanh nữ tú dáng người nổi bật khoác hờ một bộ quần áo bằng lụa mỏng chậm rãi bước tới.
Sứ giả sâu xa cười cười:
"Chủ tế đại nhân, khoảng thời gian này có bọn họ ở cùng với ngài, ngài có vừa lòng không?"
Sau một khoảng trầm mặc kéo dài, khóe miệng của Trầm Khinh Trạch hơi co rúm lại:
"! suy nghĩ của thành chủ nhà mấy người đúng là chu đáo thật.
".