Ánh mặt trời sau giờ ngọ xuyên qua những tầng lá cây trùng điệp, con đường chính màu trắng xám hằn lên những vệt sáng.
Nhan Túy ngồi trên yên sau của con xe đạp, hai tay cậu ôm chặt lấy eo của Trầm Khinh Trạch, tò mò mà đánh giá trước sau.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một chân của Trầm Khinh Trạch đạp lên bàn đạp, y đưa Nhan Túy phóng đi như bay trên con đường xi măng.
Làn gió xuân ấm áp trong lành lướt qua mặt, mái tóc hơi dài của Trầm Khinh Trạch rơi lên mặt của Nhan Túy, hơi ngứa, cậu tựa đầu mình lên vai của đối phương, hàng cây hoa cỏ hai bên đường bị bỏ lại sau lưng chỉ trong chớp mắt, cái cảm giác này có hơi giống với lúc hai người cùng nhau cưỡi trên lưng ngựa, thế nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.
Nó ổn định, và cũng thân mật hơn.
"Sao anh lúc nào cũng có được rất nhiều thứ đáng ngạc nhiên như thế này vậy?"
Giọng nói của Nhan Túy ngược theo chiều gió mà truyền đến từ sau lưng.
Trầm Khinh Trạch chậm rãi nói:
"Tôi chỉ là truyền lại trí tuệ của tổ tiên mà thôi."
Nhan Túy không nói gì, chỉ là cánh tay đang vòng ngay eo của đối phương càng siết chặt lại hơn một chút.
Trầm Khinh Trạch chở theo cậu dạo một vòng, rồi lại quay đầu vòng trở lại.
Con xe đạp nghiêng trái nghiêng phải, trông thì vô cùng không chắc chắn đó, chở theo trọng lượng của hai con người, vậy mà lại có thể ngồi vô cùng vững vàng, tốc độ của nó cũng nhanh hơn mọi người nghĩ.
Tuy là không thể so sánh được với tốc độ của ngựa, thế nhưng nhanh hơn đi bộ rất nhiều, an toàn, đỡ mệt, muốn dừng là dừng, muốn đi là đi.
Trong những quan viên vây xem, Lạc Tân nhanh chóng tính toán một loạt chi phí trong đầu, một chiếc xe đạp khi được bảo quản cẩn thận thì thậm chí còn có thể sử dụng được đến bảy, tám năm, mà còn chẳng cần phải cho ăn cỏ để nuôi dưỡng giống như ngựa, chia giá thành ra thì lời hơn nhiều so với việc cưỡi ngựa.
Nếu như xây mới một xưởng xe đạp, phổ biến rộng khắp xe đạp ra thì sẽ thu được nhiều tiền lắm luôn!
Một khi nghĩ đến việc cả thành phố, mỗi người dân đều có được một chiếc xe, xe cộ trên đường chạy đặc như dệt vải, cảnh tượng hừng hực đó, Lạc Tân đã kích động đến mức cả mặt đỏ bừng lên.
Có được công cụ thay thế cho việc đi bộ này, lại cộng thêm con đường quốc lộ bằng xi măng bằng phẳng thẳng tắp, khoảng cách vốn dĩ xa xôi giữa thành Uyên Lưu và thành Nam Tế bị rút ngắn lại trong chớp mắt.
Thời gian để đi lại giữa hai ngôi thành, vốn từ mấy ngày đi bộ đã rút ngắn xuống còn trong một buổi chiều.
Việc này có nghĩa là những người dân sinh sống tại thành Nam Tế đến tìm việc làm ở thành Uyên Lưu không còn là việc khó khăn mấy nữa.
Cho dù thành Nam Tế tạm thời vẫn chưa mở xưởng, dựa vào một lượng lớn các vị trí làm việc mà thành Uyên Lưu cung cấp cho thì những lực lượng người lao động thất nghiệp của thành thành Nam Tế và tình cảnh khốn khó của việc không có nguồn vốn thu vào cũng có thể được thuyên giảm đi rất nhiều.
Tiếp theo đó là công việc hậu cần.
Có con đường quốc lộ bằng xi măng này rồi, lại có thêm sự ứng dụng và cải tiến của bánh xe được bọc vỏ cao su, thời gian phải bỏ ra trên đường để thương đội qua lại giữa hai thành rút ngắn lại rất nhiều, lượng hàng hóa có thể vận chuyển được cũng theo đó mà được nâng lên cao.
Sau khi giá thành của ngành vận chuyển hàng hóa giảm thì hàng hóa giá rẻ được sản xuất tại thành Uyên Lưu cũng dần bao phủ khắp thành Nam Tế.
Người dân của thành Nam Tế, một mặt họ có thêm nhiều thu nhập hơn, mặt còn lại là giá cả của những vật phẩm thiết yếu trong cuộc sống cũng rẻ hơn nên dĩ nhiên là mức sống của họ cũng chầm chậm được nâng cao hơn.
Quá trình này cứ như thế mà diễn ra, nó sẽ không cho ra hiệu quả tức thì, thế nhưng sự tích tiểu thành đại này, tất nhiên cuối cùng sẽ dẫn đến việc thay đổi về chất.
Hai người dạo một vòng rồi quay lại, Trầm Khinh Trạch bóp mạnh thắng xe, y cùng Nhan Túy xuống xe.
Không đợi cho Lạc Tân kịp giành lấy việc tự thuật về viễn cảnh to lớn của xưởng xe đạp, một đám người đã tranh nhau mà vây đến, nhao nhao tán thưởng món phát minh vĩ đại này.
Nhan Túy thanh thanh giọng:
"Anh nói, nếu như trang bị cho vệ đội mỗi người một chiếc thì đại quân của thành Uyên Lưu chúng ta khi tiến công đến thành Bắc Tế hẳn là sáng đi chiều đến đúng không? Giết chúng trở tay không kịp!"
Đằng Trường Thanh vỗ mạnh lên đùi một cái, hắn phấn khởi đến mức gật đầu ngay lập tức, Tiêu Mông hiển nhiên cũng chú ý đến việc này, hắn đương chăm chú quan sát cấu tạo của chiếc xe, nóng lòng muốn được thử cưỡi con "ngựa sắt" này.
"Liên quân tam thành, hiện tại chỉ còn lại thành Bắc Tế là chưa nhận được sự trừng phạt, cũng đã đến lúc đến lượt chúng ta chủ động cho chúng nếm mùi rồi."
Nhan Túy cầm lên tay lái chiếc xe, tay phải cậu xoa nhẹ lên sườn xe bằng sắt lạnh lẽo, ánh mắt sáng rực nhìn về phía của Trầm Khinh Trạch:
"Nếu anh muốn có được thành Bắc Tế, tôi sẽ xuất binh đánh chiếm nó về cho anh."
Trầm Khinh Trạch bỗng ngẩn ra, trong đầu y tự nhiên lại hiện lên hình ảnh của những vị hôn quân vì một nụ cười của mỹ nhân trong lịch sử, y bất giác không thể cười nổi.
Nhan Túy trông thấy sắc mặt kỳ lạ của y:
"Sao thế?"
Trầm Khinh Trạch tiếc nuối lắc lắc đầu:
"Chiếc xe đạp này hoàn toàn là do những người thợ thủ công chế tạo bằng tay nên, từ bản vẽ phác thảo cho đến việc làm ra được vật thật, không ngừng cải tiến, hiện tại mới miễn cưỡng có thể đưa vào sử dụng thực tế, chỉ mỗi trục xe và xích sắt thôi cũng đã là chuyện không đơn giản rồi.
"Việc làm thủ công có hiệu suất quá thấp, muốn sản xuất số lượng nhiều, quy mô lớn thì còn xa lắm."
Ít nhất là còn phải đợi đến lúc máy phay và máy tiện với độ chính xác cao được sản xuất ra, hai vật này là thứ đồ căn bản cần có trong việc sản xuất những vật căn bản của việc tiêu chuẩn hóa việc chế tạo máy móc, toàn bộ những việc gia công như mài, gọt, đẽo...các loại linh kiện đều không thể thoát khỏi chúng nó.
Trước mắt thì khu công nghiệp và nhà xưởng của thành Uyên Lưu, toàn bộ những thứ đang được sử dụng đều là máy tiện chạy bằng sức đạp chân kiểu cũ, độ chính xác có hạn, chưa nói đến hiệu suất của nó chậm, mà buộc phải do thợ thủ công giàu kinh nghiệm mới có thể làm ra được các loại linh kiện có thể dùng được.
Chính vì như thế nên cho đến hiện tại, súng ống cũng chẳng thể nào được trang bị trong phạm vi lớn được.
Cũng chính vì thế nên cái kế hoạch mà trong đó, Trầm Khinh Trạch hy vọng có thể cải tiến súng châm thành súng bắn được ngay, được gắn thêm rãnh nòng này bị chậm lại.
Máy tiện gia công máy móc lại thuộc vào điểm mù kiến thức của Trầm Khinh Trạch, đối với việc này, y hoàn toàn bó tay, chỉ có thể trông mong vào việc hệ thống tốt bụng mà phát hiện ra rồi sớm đưa cho y bản phát thảo và các thông số kỹ thuật mà thôi.
※ ※ ※
Thương hiệu Lục thị nghìn dặm xa xôi từ thành Bắc Tế tới, ngay vào lúc này, đã rơi vào tầm ngắm của Trầm Khinh Trạch.
Phủ thành chủ, phòng nghị sự.
Nhan Túy đã đi đến thao trường để quan sát lính cầm súng và pháo binh luyện tập, phòng nghị sự chỉ còn lại Phạm Di Châu và Lạc Tân và một số người khác.
Lúc chú ba Lục và Lục Hâm được người hầu đưa đến, họ chẳng ngờ rằng vị chủ tế kỳ lạ của thành Uyên Lưu lại đang ngồi trên ghế chủ vị, đích thân tiếp đãi mình.
Chú ba Lục được tiếp đãi tận tình mà căng thẳng trong lòng, mắt không dám nhìn lung tung tứ phía, hắn cung kính mà khom lưng hành lễ với đối phương, thế nhưng ngược lại, tiểu thiếu gia Lục Hâm ở sau lưng thì không chớp mắt mà nhìn Trầm Khinh Trạch, vẻ mặt hắn sáng ngời, tựa như sự kích động khi nhìn thấy được thần tượng vậy.
Từ trước đến nay, Trầm Khinh Trạch không thích hàn huyên, ánh mắt y di chuyển qua lại giữa hai người, cuối cùng, dừng lại trên mặt của chú ba Lục:
"Các hạ là người đại diện của Lục thị đúng không?"
"Vâng ạ, lão gia chủ tuổi tác cao, phần lớn các chuyện đại sự đều giao cho tôi xử lý."
Chú ba Lục rũ mắt, hắn vùi đầu xuống thật thấp.
Từ thời khắc chọn lựa việc đưa gia tộc đến ở nhờ thành Uyên Lưu đó, Lục gia đã chặt đứt mọi gốc rễ liên quan đến thành Bắc Tế, hiện tại, nếu muốn sống yên ổn được tại thành Uyên Lưu thì buộc phải cẩn thận và dè chừng.
Chỉ cần vị chủ tế này thật sự đúng như trong lời đồn đãi, bình đẳng công bằng đối với thương nhân thì Lục gia nhất định sẽ có một ngày vực dậy được cơ nghiệp của mình.
Trầm Khinh Trạch dường như nhìn thấy được sự âm thầm lo lắng của hắn, y thản nhiên nói:
"Ông yên tâm, thành Uyên Lưu đối đãi với tất cả những người thật tâm muốn hợp tác, đều là đối xử bình đẳng và công bằng, bất cứ ai muốn làm việc và định cư ở nơi này, chỉ cần tuân theo luật pháp thì chúng tôi đều hoan nghênh."
Nhận được câu trả lời chắc chắn, chú ba Lục thở phào một hơi, hắn vẫn đang thực sự sợ rằng đối phương sẽ ỷ vào vũ lực cường thế tuyệt đối mà nuốt trọn hết tài sản của Lục gia, thế thì chắc là khóc không ra nước mắt mất.
Số phận cuối cùng của đám quý tộc của thành Nam Tế kia, hắn biết rất rõ.
Trầm Khinh Trạch đi thẳng vào vấn đề:
"Nhiều thế hệ trong gia tộc của Lục tiên sinh đã sinh sôi bén rễ tại thành Bắc Tế, có lẽ là rất hiểu biết về tình hình của nơi đó nhỉ?"
Chú ba Lục nghĩ thầm trong lòng, quả nhiên là y muốn động tay với thành Bắc Tế.
Hắn cẩn thận suy nghĩ một lát rồi nói:
"Chủ tế đại nhân, thành Bắc Tế không giống với thành Nam Tế, thiệt hại trong làn sóng nô thú không đến nỗi quá lớn, một nhóm quý tộc lấy thành chủ làm đạo đã chuẩn bị vứt bỏ người dân từ lâu rồi."
"Trước đó, bọn họ trắng trợn cướp lương thực từ trong tay của bách tính trong thành để tích trữ trong kho của mình, rồi lại còn đuổi những người nghèo và người già yếu ra khỏi thành, lúc nô thú tấn công đến, chúng ăn thịt mất những con người đáng thương này xong thì cũng đã lắp đầy được cả nửa cái bụng của mình."
"Lúc này, chúng quý tộc lại đem một phần lương thực mà họ vơ vét được từ trong kho ra, vứt ra cho nô thú để đổi lại được thời cơ để sống sót."
Chú ba Lục khéo léo nói:
"Tôi không biết chủ tế đại nhân đã làm thế nào để ép thành Nam Tế đầu hàng, nhưng nếu như đại nhân muốn sử dụng cùng một biện pháp y hệt như thế để thu phục được thành Bắc Tế, thì e là sẽ rất khó ạ."
Lẽ nào thật sự phải để cho Nhan Túy xuất binh, dốc lực tiến đánh vào thành Bắc Tế ư?
Thế thì hoàn toàn không có được bao nhiêu lợi ích cả.
Trầm Khinh Trạch không tỏ rõ ý kiến:
"Nói tiếp đi."
Chú ba Lục tằng hắng giọng:
"Theo như tôi được biết, thượng tầng của thành Bắc Tế đã phân thành hai phe, một phe chủ hòa, họ hy vọng có thể đàm phán với ngài và thành chủ đại nhân, còn chuyện từng liên quân để tấn công thành thì sẽ tiến hành bồi thường cho thành Uyên Lưu, thậm chí là đồng ý nhường lại một phần lãnh thổ vùng ngoại ô."
Chú ba Lục quan sát sắc mặt của y, hắn cẩn thận nói:
"Phe còn lại chính là phe bảo thủ, lấy thành chủ làm đạo, họ hy vọng có thể duy trì tình hình hiện tại, đồng thời liên tục chiêu binh mãi mã, tăng cường sức mạnh cho thành trì và lực phòng ngự."
"Bọn họ cho rằng, việc thành Uyên Lưu liên tục trải qua hai cuộc chiến cũng chưa hẳn là sẽ có năng lực đối phó với bọn họ."
Trầm Khinh Trạch âm thầm bĩu môi, ngược lại, câu nói này cũng không sai, mỗi một người lao động của thành Uyên Lưu đều là báo vật đấy, sao có thể lãng phí công cốc cho việc tiến đánh công thành được chứ?
Đương lúc y đang suy nghĩ xem nên dùng cách gì để đối phó với thành Bắc Tế thì chú ba Lục đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:
"Chủ tế đại nhân, bách tính của thành Bắc Tế, hiện tại đang nằm trên bờ vực của sự sụp đổ."
Chú ba Lục tự giễu mà cười cười:
"Chẳng phải Lục thị chúng tôi cũng là những kẻ chạy nạn đến đây ư?"
"Chủ tế đại nhân, khoảng thời gian này, tôi luôn quan sát cuộc sống trong thành Uyên Lưu, tôi vốn cho rằng, nơi này trải qua hai lần chiến sự, dù tình trạng không bi thảm giống như thành Bắc Tế, thì ít nhất cũng là nhân dân khốn khổ, đường phố tiêu điều."
Chú ba Lục xúc động mà thở dài:
"Nào ngờ, nơi này vậy mà còn phồn vinh hơn rất nhiều so với lúc thành Bắc Tế náo nhiệt nhất nữa."
"Nếu như có thể được, tôi cầu xin ngài, nhất định phải đưa thành Bắc Tế vào sự cai trị, giải cứu những bách tính đang khổ sai trong thành kia!"
Trầm Khinh Trạch nhất thời không lên tiếng, chẳng ngờ rằng chú ba Lục, một thương nhân lớn, vậy mà lại có thể đem việc đánh chiếm quê hương của mình ra mà nói đến đường hoàng, quang minh chính đại đến thế.
Cũng chẳng biết là hắn đang thật lòng, hay là do hắn đã đoán đúng được ý đồ trong lòng của mình nên mới cố ý dâng lên một lý do chính nghĩa như vậy.
Cho dù là loại nào thì gã này cũng là một người tài.
"Hệ thống: người chơi đã dẫn dắt kích thích mở ra một nhiệm vụ chính --- lời thỉnh cầu của chú ba Lục."
Trầm Khinh Trạch sửng sốt.
"Chú ba Lục đã cho bạn biết tình cảnh bi thảm của người dân trong thành Bắc Tế, bạn không khỏi sản sinh sự đồng cảm trong lòng.
Trong thành Bắc Tế, quý tộc thượng tầng và bách tính tầng lớp thấp đối lập nghiêm trọng, mâu thuẫn với nhau hết sức căng thẳng, bạn cảm thấy việc này là một cơ hội tốt để mở rộng lãnh thổ, chú ba Lục thỉnh cầu bạn xuất quân, đưa thành Bắc Tế về dưới sự cai trị."
"Nhiệm vụ chính: xin hãy chiếm lấy thành Bắc Tế với cái giá phải trả nhỏ nhất.
Mỗi một cái chết của một binh lính hay là người dân đều sẽ làm giảm độ hoàn thành của nhiệm vụ."
Tấn công thành mà còn không được để có người chết, thế này thì đánh kiểu gì? Địa thế của thành Bắc Tế cao ráo, không giáp với sông biển hồ, cũng chẳng phái thuyền chiến ra trận được.
Trầm Khinh Trạch lạnh mặt, haha, cái đồ hệ thống khốn kiếp..