Trong quảng trường ẩm thực của khu thương mại thành Uyên Lưu được tạm thời chia thành bốn khu triển lãm lớn với những gian hàng đan xen chật ních với nhau.
Đầu tây là khu khai vị và thức ăn vặt, phía đông là khu cho món chính, phía nam là khu hải sản, phía bắc là khu đồ nướng.
Đối với mỗi một quầy hàng trong bốn khu triển lãm lớn của quảng trường ẩm thực, phủ thành chủ đều đã chuẩn bị sẵn các loại nguyên liệu và gia vị tương ứng, thậm chí còn có thực đơn.
Trước buổi hội chợ ẩm thực một tháng, các đầu bếp của thành Uyên Lưu đã phải trải qua các cuộc tranh đấu kịch liệt, những ai bộc lộ được tài năng cho đến cuối cùng mới có tư cách để giữ được cán muôi tại hội chợ ẩm thực, để giới thiệu với các du khách của các thành phố khác tại đất bắc văn hóa ẩm thực của thành Uyên Lưu.
Đầu bếp, cũng từng là một nhóm nghề không nhận được sự coi trọng tại thành Uyên Lưu, họ luôn làm việc cho các đại quý tộc, chế biến ra những loại sơn hào hải vị trong các khu nhà bếp của quý tộc, thế nhưng tiền công thì ít ỏi, thậm chí còn không đủ để họ cho người nhà của mình ăn được mấy bữa ăn mặn.
Sau khi đám quý tộc bị Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy trừ khử, thì những vị đầu bếp này mới không còn là người hầu thuộc về quý tộc nữa, mà họ đồng loạt gia nhập vào các công xưởng hoặc là làm việc cho các khách sạn nhà hàng tại phố tường đỏ.
Đãi ngộ tuy là đã được cải thiện, thế nhưng những người thợ cùng với những du khách đến rồi đi cũng chẳng có nhu cầu gì mấy đối với ẩm thực.
Không có đám quý tộc chuyên xoi mói đối với ẩm thực ấy nữa, khách ghé ăn cơm cũng chỉ để no bụng, con đường làm việc của những vị đầu bếp này khó tránh khỏi có chút tẻ nhạt buồn chán.
Cho đến khi tin tức về lễ vụ thu tổ chức hội ẩm thực được truyền đi khắp thành, phủ thành chủ còn sẽ cung cấp cho đủ các loại nguyên liệu nấu ăn mới, cùng với các loại gia vị mới thu hoạch được từ ruộng thí điểm, thậm chí còn có sách dạy nấu ăn chuyên môn của chủ tế đại nhân trong lời đồn nữa --- các vị đầu bếp trong thành đều sục sôi lên cả!
Còn có cả sân khấu nữa, còn có cái gì thích hợp để các đầu bếp phát huy tại hội ẩm thực của lễ vụ thu hơn nữa?
Là một đầu bếp có lý tưởng, sách dạy nấu ăn mới, nguyên liệu nấu mới, mỹ vị cao cấp nhất, là truy cầu vĩnh viễn không đổi.
Càng đừng nói đến việc có thể nấu ăn cho chủ tế đại nhân và thành chủ đại nhân, đây là vinh dự to lớn đến mức nào kia chứ!
Các đầu bếp của thành Uyên Lưu lén lút xắn tay áo lên, họ đang đợi để biểu diễn một màn tại hội ẩm thực, để khiến cho các thành phố tại đất bắc mở mang tầm mắt, cái gì gọi là không nói thì thôi chứ một khi lên tiếng thì ai cũng phải kinh ngạc!
※ ※ ※
Thời điểm ánh đèn vừa lên rực rỡ, hội ẩm thực của lễ vụ thu chính thức mở màn.
Mùi hương ngào ngạt đã tràn ngập khắp quảng trường trước một bước, nhóm người vô góp vui chen chúc nhau, tựa như dòng nước tràn vào bốn khu triển lãm lớn.
Người dân của thành Uyên Lưu, nhu cầu của họ đối với ẩm thực chỉ dừng lại ở mức độ no bụng, mỗi tuần có thể ăn được hai ba bữa thịt, so với những tháng ngày ăn không no mặc không ấm trước kia thì đã là hạnh phúc vô cùng rồi, họ vốn không dám yêu cầu đến những món vừa trông là thấy được sự cao lương mỹ vị đắt đỏ đó.
Còn về các thương nhân và du khách nơi khác, mọi người lớn nhỏ xa xôi đi đến, thế nhưng họ cũng chẳng phải là chỉ vì để ăn no một bữa mà đến.
Ai mà chẳng biết, hiện nay, nông sản với danh tiếng nổi tiếng nhất của thành Uyên Lưu là số khoai tây lớn vừa nhanh vừa to đó.
Giá cả rẻ, chắc bụng, dễ nấu, thành Nguyệt Lượng từng nói đùa rằng, thành Uyên Lưu có thể nhờ vào loại khoai tây này để thu hút toàn bộ những người nghèo của đất bắc.
Thế nhưng chúng quý tộc thân phận cao quý, sao có thể ăn cái loại thực phẩm thô bỉ này chứ? Chỉ có thịt đùi dê, rượu nho, hào rưới chanh tươi ngon, mới là mỹ vị mà quý tộc nên thưởng thức.
Mục đích thật sự của các thương nhân chính là hội triển lãm sản phẩm mới, được triển khai sau hội ẩm thực, đã tròn một quý trôi qua kể từ lúc chiếc xe đạp trong hội triển lãm lần trước rồi.
Loại công cụ giao thông di chuyển bằng sức người vừa thần kỳ lại vừa tiên tiến này từng khiến cho những thương nhân lớn mắt tròn mắt dẹt một phen, thậm chí còn có một vị thương nhân của thành Nguyệt Lượng từ sau ngày đó, dứt khoát không rời khỏi thành Uyên Lưu nữa, cứ trừng mắt trông ngóng đến ngày xuất hàng mãi thôi.
Những thương nhân khác cũng chẳng phải là không bị dao động, ý muốn đạo nhái xe đạp, quay về tự mình nghiên cứu để sản xuất, thế nhưng nguyên lý của xe đạp trông thì có vẻ dễ dàng, mà việc gia công và lắp ráp các linh kiện lại với nhau thì lại là một vấn đề lớn.
Khỏi nói đến cao su để tạo nên lốp xe, cả đất bắc duy chỉ có thành Uyên Lưu là có trồng cây cao su, riêng về dây xích để liên kết bánh trước và bánh sau thôi thì bọn họ cũng đã chẳng thể chế ra nổi.
Trơ mắt canh chừng ngọc trong núi thế nhưng lại không thể đi đào, khỏi phải nói là sốt ruột đến mức nào.
Nghe nói hội triển lãm sản phẩm mới sắp được mở lại lần nữa, các thương nhân lớn tựa như mèo nghe mùi thịt sống, vui vẻ mà chạy đến ngay.
"Đến thì cũng đến rồi, hội triễn lãm còn chưa khai mạc, mọi người cũng đang rãnh rỗi, thế chẳng bằng dạo thử một chuyến quanh quảng trường, có lẽ thành Uyên Lưu lại có cách ăn khoai tây mới thì sao?"
Mấy thương nhân lớn đến từ thành Minh Châu cười lớn, bọn họ cùng có xuất thân là quý tộc như nhau, chuyện thành Uyên Lưu đánh bại Lạc Đặc, bọn họ cũng có nghe đến, và ngay cả thành chủ Đế Á hiện nay cũng đã đích thân chạy đến thành Uyên Lưu để bày tỏ tấm lòng, thế chẳng phải là biểu hiện của sự yếu đuối ư.
Sự nổi dậy đầy mạnh mẽ của thành Uyên Lưu, cảm giác khủng hoảng trong lòng của những thương nhân này càng lúc càng lớn, nếu họ không có năng lực để phản kháng trên diện quân sự thì trên các phương diện khác, có thể tìm lại được chút mặt mũi thôi cũng tính là hả được cơn tức rồi.
Nhà giàu mới nổi đúng là nhà giàu mới nổi, làm gì có "yến tiệc" nào mà lại được tổ chức ngoài trời tại quảng trường? Chỉ có kẻ nghèo mới dùng bữa bên đường một cách bẩn thỉu mà thôi.
Chỉ có những căn thính phòng xa hoa, những chiếc ghế cao bằng gỗ cây lê, những bộ dao nĩa chén bát tinh xảo, mới xứng với thân phận của họ.
"Khai vị, món chính, hải sản, món nướng?
Mấy vị thương nhân bốn mắt nhìn nhau, giễu cợt cười một tiếng,
"Tôi thấy cũng chẳng cần thiết để lãng phí thời gian đâu, hòa cùng một chỗ với dân chúng nghèo hèn, chẳng thà mọi người chia nhau ra đi nghe ngóng một chút, coi như xong cũng được."
Mấy vị thương nhân lớn nhất trí, đồng thời chia nhau ra mà chọn lấy cho mình một khu triễn lãm mà mình cảm thấy thú vị, rồi tự mình rời đi.
※ ※ ※
Người nhà Tần gia dọn nhà từ thành Bắc Tế chạy nạn đến, tối nay hiếm thấy mà được cả nhà cùng nhau hành động, tham gia vào hội ẩm thực của lễ vụ thu.
Tần gia vốn muốn dựng lại nghiệp cũ, mua một mảnh đất tiếp tục trồng thảo dược để mở tiệm thuốc, nào ngờ việc trồng thảo dược và tiền công nhận được từ khu gia công cũng đã đủ để nuôi sống một nhà bốn người bọn họ rồi.
Cũng chẳng cần chính mình phải đảm đương việc trồng trọt và sự mạo hiểm trong buôn bán, vợ chồng hai người họ cùng lên kế hoạch, dứt khoát vứt bỏ luôn cả kế hoạch ban đầu.
Hiện tại, hai vợ chồng họ trong khoảng thời gian làm việc tại khu phơi khô dược liệu và gia công chế biến, người chồng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm nghiên cứu thảo dược nên trở thành một nhân viên trong tổ y bác sĩ nghiên cứu thuốc.
Một nhà bốn người từ cái chòi tạm thời rồi được dời đến một căn chung cư nhỏ với mái ngói xinh xắn, cuộc sống trở nên thay đổi đến chóng mặt.
Vì là lễ vụ thu nên toàn thành được nghỉ một ngày.
Người chồng bèn đưa theo vợ con ra ngoài dạo chơi một chuyến.
Khi bốn người vừa mới bước chân tiến vào khu triễn lãm ẩm thực trên quảng trường thì đã bị mùi thơm tứ phía khiến cho đói sôi cả bụng, tối nay, họ cố tình để bụng rỗng, lúc này đang đói đến bụng sôi sùng sục, mong chờ một bữa tối thịnh soạn.
"Con muốn ăn đồ ăn vặt."
Bé gái kéo tay áo mẹ, chỉ vào khu ăn vặt, gấp gáp muốn thử những thức ăn ngọt đang được bày ra trên sạp bán hàng.
Bên đó có những cái lồng chứa bánh bông lan, bột mì lên men vừa đủ hiện lên màu vàng sữa, được thợ làm bánh nặn thành hình một con thỏ tròn tròn đáng yêu, vỏ bánh vô cùng đàn hồi, tỏa ra hơi nóng nhè nhẹ.
Mỗi một món ăn của các sạp đều được đặt bảng giá, người vợ thấy giá không đắt, không thuyết phục được con gái nên bèn mua cho một lồng.
Bé gái lập tức cầm lấy một cái bánh bao kim sa sữa vàng bằng hai tay, không nhịn được mà hít nhẹ vào một hơi, mùi hương đặc trưng của sữa xông vào mũi.
Cô bé cắn một miếng nhỏ, nhân bánh màu vàng chậm rãi tràn ra tựa như sóng cát, vị thơm ngọt của trứng và sữa và vỏ bánh bao xung quanh, hòa vào nhau tạo nên một mùi vị vừa tới, tràn đầy hương vị của hạnh phúc!
Sao bánh bao cũng có thể ngon đến thế cơ chứ?
Cậu con trai nhỏ mở to mắt ngóng chờ, không ngừng nuốt nước miếng:
"Con ngửi thấy mùi thịt, nhà chúng ta đã lâu không ăn cá rồi, con muốn..."
Cậu bé sợ sệt nhìn cha mẹ của mình, bé biết nhà mình cũng chẳng giàu có gì, thế nhưng mùi thơm bay tới từ khu hải sản thật sự quá thơm, từ khi tài chính của thành Bắc Tế sụp đổ, cả nhà bọn họ ngày nào cũng ăn khoai tây, đã sắp quên mất mùi vị của thức ăn mặn luôn rồi.
Người chồng âm thầm thở dài, vỗ vỗ lên đầu đứa bé trai:
"Đi nào, chúng ta đi ăn cá!"
Khách khứa trong khu hải sản rất đông, bốn người xếp hàng rất lâu mới chen lên được hàng đầu, mấy cái bồn bằng thủy tinh được bày thành hàng trên quầy bán phía sau, trong bồn chứa đầy nước sạch với rất nhiều loại cá, tôm cua đang bơi tới bơi lui trong làn nước, vì để bảo đảm được sự tươi sống của nguyên liệu nấu ăn, tất cả đều được giết mổ chế biến tại chỗ.
Cạnh họ có người chua chát nói:
"Thế mà lại dùng thủy tinh trân quý như thế để đựng mấy con tôm cá thông thường này, đúng là phí của giời mà..."
Người nhà Tần gia cảm thấy kỳ lạ nhìn hắn một cái, sau đó so sánh giá cả, họ gọi một phần cá chưng cách thủy nồi đá, một con cá lớn mập mạp được chia thành bốn phần ăn cho bốn người cũng có thể ăn uống no say.
Trên bàn ăn là một cái nồi bằng đá, dưới đáy nồi có một cái lỗ, được nối liền với lò than tổ ong và nồi nước, thịt cá tươi được sơ chế sẵn cùng với các loại gia vị để bỏ vào nồi như khổ qua, tỏi, hành thái, muối...được đựng trong một cái rổ bằng rơm đậy lên trên nồi.
Lợi dụng hơi nước sôi bốc lên hầm chín thịt cá, hơi nước đọng lại lại chảy trở về tụ lại thành canh cá trắng đục, không cho thêm mọt giọt nước nào, khóa lấy toàn bộ vị tươi của cá.
Từ khoảng trống của cái rổ bằng rơm để lộ ra, mùi thơm canh cá nồng đậm gần như bao phủ lấy phạm vi mấy mét xung quanh.
Cậu nhóc con bất chấp bỏng miệng, thổi thổi mấy hơi liền không chờ được mà gắp lấy một miếng thịt cá cho luôn vào miệng, cảm giác trơn mềm và nước canh tươi thơm, ngon đến mức suýt thì nuốt luôn cả lưỡi.
"Trời ơi, đây là cá gì vậy? Từ trước tới giờ con chưa từng ăn con cá nào ngon đến thế!"
Mấy người bọn họ đương ăn uống ngấu nhiến thì người thương nhân lúc nãy mà khinh thường chẳng thèm quan tâm đến lúc này vậy mà lại không nhịn được rướn cổ sang, ngửi một hơi mùi thơm của cá, hầu kết không ngừng trượt lên xuống.
"Ờm...cho tôi một phần luôn nhé! À thôi, hai phần đi!"
Người thương nhân cuối cùng cũng ăn vào được đến miệng, bị mùi vị tươi ngon mà trước nay chưa từng được nếm qua khiến cho tham lam ngấu nghiến đến mức quên hết tất cả, nước mắt cảm động tràn xuống khóe môi.
Hắn đã hoàn toàn quên mất thân phận của bản thân, cũng quên mất nơi này hoàn toàn chẳng phải là yến tiệc xa hoa dành cho quý tộc, mà xung quanh, người qua người lại đều là dân thường.
Náo nhiệt, thoải mái, tràn ngập khói lửa nhân gian.
Một màn như thế dường như cũng đang đồng thời diễn ra tại bốn khu triển lãm lớn khác.
Chưng, rán, chiên, hầm, cái gì cũng có, và cũng có rất nhiều loại gia vị với nhiều loại mùi vị phong phú càng khiến cho các món ăn tuyệt vời hơn nữa.
Trên quầy hàng phía trước, họ dùng đồ gốm sứ để đựng củ cải muối, chua ngọt giòn rụm, mùi hương độc đáo thu hút sự thưởng thức cuồng nhiệt từ các vị khách.
Chẳng đến nửa tiếng đồng hồ, toàn bộ hàng hóa hiện có đều bán sạch sành sanh, chủ sạp ôm một hũ củ cải muối chua cuối cùng trên tay sống chết không buông, suýt thì khóc thành tiếng:
"Chừa lại cho tôi một bình đi, bình này không bán đâu!"
Vị thương nhân vốn chỉ tính tùy tiện mua sắm dạo chơi, hoàn toàn quên mất mục đích đến đây của mình, lưu luyến tại quảng trường ẩm thực quên cả lối về, cái này ăn ngon, cái kia cũng thơm quá.
Cuối cùng cũng kiềm nén được, thống hận tại sao con người chỉ có một cái dạ dày thôi chứ? Vô lý quá đi mất!
Một nhà bốn người Tần gia dắt díu nhau mà rời khỏi quảng trường, đã rất lâu rồi họ đã không được giống như tối hôm nay, thoải mái bao tử mà hưởng thụ một bữa cơm tối đoàn viên gia đình thật ngon.
Người chồng một tay nắm lấy tay vợ, một tay ôm lấy cô con gái, cả nhà vừa nói vừa cười quay về.
Cô bé con ôm lấy cổ cha mình, lén lút lấy một bọc giấy dầu từ trong túi áo ra đưa sang, bên trong còn một cái bánh bao kim sa.
Người đàn ông ngạc nhiên:
"Sao con vẫn chưa ăn?"
Bé nuốt nước miếng, chớp đôi mắt lấp lánh:
"Hôm nay là lễ vụ thu, là ngày chúc mừng mùa thu hoạch, thầy giáo trong trường nói, ba và má làm việc vất vả bên ngoài mới có được mùa thu hoạch, cái bánh bao này cho ba má ăn đó..."
Vợ chồng hai người hơi mở to mắt, nháy mắt, một luồng hơi nóng nghẹn lại nơi cổ họng, nhất thời nói không nên lời.
Thành Uyên Lưu yêu cầu mỗi trẻ em đến tuổi đều phải nhập học, hai vợ chồng họ vốn chỉ đồng ý cho bé trai đi học thôi, cho đến khi vị viên chức nhấn mạnh lần nữa rằng học phí là miễn phí, còn bao luôn cả cơm trưa thì mới thuyết phục được họ.
Nhìn thấy đứa con gái hiểu chuyện, vợ chồng hai người họ cảm xúc đan xen chua xót trong lòng:
"Con ăn đi, ba má không đói, con ngoan..."
Đứa bé trai kéo kéo tay áo nó, đôi mắt tràn đầy mong đợi:
"Chúng ta ở đây luôn, không chạy nữa được không ạ? Sau này, ngày nào cũng có thể giống như hôm nay không?"
Người đàn ông ôm hai đứa bé vào lòng, vị trụ cột gia đình lúc Tần gia chạy nạn, bữa sớm lo bữa tối cũng có thể cắn răng kiên trì ấy, giọng nói lúc này thế nhưng lại run rẩy, không nhịn được mà rưng rưng nước mắt:
"Không chạy nữa, không bao giờ chạy nữa, gia đình chúng ta sẽ càng lúc càng tốt hơn..."
※ ※ ※
Cùng lúc mọi người lưu luyến không muốn rời khỏi quảng trường ẩm thực đó thì trong yến tiệc của khu khách quý, những người hầu nối đuôi nhau đi vào, bưng lên cho mỗi một bàn khách một cái lẩu uyên ương, một bịch cốt lẩu ngọt và một bịch cốt lẩu cay.
Mùi thơm nồng đậm của nước lẩu sôi sùng sục, thịt bò chín tái, phối hợp với nước chấm bí truyền, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người bị món ăn mới mẻ này cướp đi sự chú ý, suýt thì quên mất bọn họ vốn đang đến đây để thăm dò tin tình báo của thành Uyên Lưu.
Tộc tiên vốn không thích thức ăn mặn, thế nhưng mùi vị độc đâó này quả thực thơm ngon không gì sánh bằng, Tuyết Lai cũng không khỏi ăn nhiều hơn một ít.
Cô gái thắt tóc đi cùng hắn thì suýt cũng vùi đầu vào đó luôn.
Tuyết Lai buông muỗng đũa, cầm khăn lụa lên lau lau khóe miệng:
"Tôi nghe nói buổi trong triễn lãm sản phẩm của quý thành, những sản phẩm được trưng bày đều hiếm thấy trên thế giới, không biết tối nay có được phúc phần diện kiến chúng một lần không? Lần này đến đây, trông thấy quý thành có rất nhiều thứ thú vị, nghe nói chúng đều là những ý tưởng tuyệt vời của chủ tế các hạ?"
Trầm Khinh Trạch hơi nhướng mày:
"Chẳng qua chỉ là đúc kết lại được từ kiến thức của tổ tiên mà thôi."
Ánh mắt của Tuyết Lai dừng lại, nghe đồn rằng kẻ này là hậu duệ của quốc sư Đại Hạ, chẳng nhẽ là sự thật?
Đế Á ngồi bên trái Trầm Khinh Trạch, nghe vậy, hắn nhỏ nhẹ chen vào:
"Trầm chủ tế, tôi cũng thấy được rất nhiều thứ thú vị, đúng lúc muốn hỏi ngài một số chuyện, không biết tối nay Trầm chủ tế có rảnh rỗi không?"
"Y không rảnh."
Một giọng nói lạnh nhạt trầm thấp vang lên từ phía sau ba người.
Mọi người quay đầu lại, chỉ trông thấy Nhan thành chủ với một thân trường bào màu vàng đen, dưới dự hộ vệ của các tùy tùng, cơ thể được bao lấy bởi ánh trăng, đương chậm rãi bước đến.
Khuôn mặt tuấn tú dần lộ ra dưới ánh đèn, khóe miệng mỉm cười, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng ảm đạm, ánh mắt mà cậu đảo qua khiến cho mọi người đều âm thầm rùng mình.
"Nhị vị có chuyện gì, hỏi bổn thành chủ tôi thì cũng giống thế mà."
Khách khứa xung quanh chú ý đến bầu không khí khó xử tế nhị bên này, mọi người trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý cho nhau, yên lặng đợi chờ kịch hay.
Không ít người chẳng hiểu gì mà nhìn về phía Trầm Khinh Trạch, từ ngữ xắt xéo như thế, đổi lại thành người khác chắc chắc không khỏi nổi giận.
Trầm Khinh Trạch ngoài việc nhấc mắt lườm Nhan Túy một cái thì trên mặt y cũng chẳng có biểu cảm dư thừa nào khác.
Đế Á trông thấy thế, không khỏi tự tin hơn đối với mục đích của chuyến đi lần này, Nhan Túy quả nhiên đang chèn ép Trầm Khinh Trạch, thọc gậy bánh xe, hắn có cơ hội rồi.
Tuyết Lai mỉm cười, nội bộ thành Uyên Lưu quả nhiên có xảy ra mâu thuẫn, đục nước béo cò, hắn có cơ hội.
Một đám quý tộc cũ đương âm thầm quan sát trong góc tối thì đang mừng như điên trong lòng, châm ngòi ly gián, chúng cũng có cơ hội rồi!.