Xây Xưởng Đóng Tàu Thông Cổ Kim Kiều Dưỡng Vương Gia Đăng Cơ


"Tạ Giao Liễn, nhị công tử của Hoàn Tượng?" Tô Tô hỏi.

"Đúng rồi, là cậu ta! Sao, cô cũng biết?"

"Tôi không quen, chỉ là từng thấy hình ảnh trên mạng."

Thật ra, Tô Tô chẳng biết gì về người này, chỉ vì hôm trước nghe Lý Duyệt nói Tạ Giao Liễn là vị hôn phu của cô ta nên mới có chút ấn tượng.

"Đúng vậy, chính là cậu ta, Tạ Giao Liễn.

Lần trước chúng tôi cùng đấu giá một món đồ sứ thời Nam Bắc triều, cậu ta thắng đấu giá.

Đáng nói là, đã thắng còn chế nhạo tôi, nói tôi làm nghề đồ cổ bao năm mà chẳng có nổi một món đồ sứ xứng tầm, bảo là mắt tôi có vấn đề.


Còn bảo tôi, đến lần đấu giá sắp tới cũng đừng làm mất mặt mình.

Cô nói xem, có đáng tức không chứ?" Ông chủ Vương vừa nói vừa uống một ngụm nước khoáng, vẻ mặt tức tối.

"Đáng giận hơn nữa là bạn gái của cậu ta cũng lên tiếng châm chọc, nói tôi là hạng nhà giàu mới nổi, còn bảo tôi không có văn hóa.

Tôi thì có học hành đàng hoàng chứ, ngày thường vẫn đọc sách mà! Cô gái kia cũng họ Tô, thật là tức chết tôi."

"Đúng là đáng giận thật, không đáng phải làm vậy.

Nhưng mà ông chủ Vương, ông nói đấu giá từ thiện là thế nào?" Tô Tô tiếp tục dựa theo cảm xúc của ông chủ Vương mà hỏi.

"Thật ra đó là một sự kiện lớn của giới đồ cổ, nơi các gia chủ mang đồ sứ của mình ra đấu giá.

Ban đầu đúng là có ý nghĩa từ thiện, nhưng sau đó không hiểu vì sao lại biến chất, thành nơi để khoe khoang bộ sưu tập của mình.


Ai bán được giá cao thì được coi là có mặt mũi, có uy tín trong nghề.

Đôi khi trong ngành có món gì đặc biệt, sẽ ưu tiên cho người có uy tín."

Tô Tô hỏi thêm: "Vậy những món đồ tốt, nếu tiếc không nỡ bán thì sao?"

"Cái đó đơn giản, cứ nhờ người nhà mua lại."

"Thế còn tiền từ thiện?"

"Ban đầu là 100% tiền bán sẽ quyên góp hết, nhưng bây giờ chỉ còn lại 10% được quyên góp, trừ các chi phí đấu giá, số tiền còn lại đều trả cho người bán."

Tô Tô gật đầu: "Tôi hiểu rồi, vậy ông chủ Vương muốn nói gì với tôi?"

Ông chủ Vương có vẻ rất hào hứng, nói đến mức nước miếng văng cả ra: "Tô Tô à, không nói thì thôi, cô thật là phúc tinh của tôi! Con thuyền cổ kia của cô đúng là bảo vật trấn quán của tôi, đến nỗi lượng khách của tôi còn nhiều hơn cả bảo tàng cấp tỉnh.

Đã vậy, tôi muốn mang đi đấu giá cái bình gốm men trắng hoa văn ngọc đen này để cho Tạ Giao Liễn kia biết tay, món này đấu giá được bao nhiêu, tôi sẽ gửi toàn bộ cho cô, một xu cũng không lấy, chỉ vì muốn nở mày nở mặt thôi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận