Đặc biệt là muối, giá trị không kém gì vàng.
Có khi lính nhận lương chỉ cần xin một ít muối là đủ.
Đại Thịnh Quốc vốn kiểm soát muối chặt chẽ, sản lượng muối trong nước không cao, mỗi năm Tiêu Vân Khiếu phải xin muối từ triều đình, nhưng thời gian gần đây luôn bị từ chối với nhiều lý do.
Gần đây chiến sự căng thẳng, đã hơn nửa năm không có muối tiếp tế cho quận Phong Lương.
Quốc gia sản xuất muối lớn nhất chính là nước Tây Mân, vốn thường lợi dụng điểm này để nâng giá, thậm chí yêu cầu Đại Thịnh Quốc đổi muối bằng phụ nữ.
Trước đây triều đình từng phải dùng một công chúa để đổi muối, chuyện đó đến nay vẫn là nỗi nhục của Đại Thịnh Quốc.
---
Ông chủ Vương rất hào phóng, cử cô thư ký riêng Trương Đình đi cùng Tô Tô để mua trang phục.
Đầu tiên, Trương Đình chọn hai bộ lễ phục phong cách phương Tây, một bộ ngắn và một bộ dài.
Sau đó, Trương Đình dẫn Tô Tô tới một cửa hàng chuyên bán sườn xám hiện đại.
Buổi đấu giá từ thiện sẽ bắt đầu vào lúc 4 giờ chiều và kết thúc vào 7 giờ tối, sau đó là một tiệc rượu kéo dài một tiếng, rồi mới đến tiệc tối tự chọn.
Thông thường, các quý bà sẽ thay ba bộ lễ phục cho từng phần của sự kiện.
Tô Tô đã mua hai bộ, thiếu một bộ nữa.
Trong mấy ngày qua, thư ký Trương Đình đã tận tình chăm sóc, sắp xếp mọi thứ cho Tô Tô, giúp cô đỡ bận tâm nhiều.
Buổi chiều, khi dự đấu giá từ thiện, Trương Đình cũng sẽ cùng đi.
Điều này khiến Tô Tô thấy ông chủ Vương thật sự là người chu đáo.
Khi vào cửa hàng sườn xám, nhân viên phục vụ tươi cười chào đón, dường như rất quen biết Trương Đình: "Chào cô Trương!"
Trương Đình nói: "Chọn giúp cô Tô một chiếc sườn xám vừa người, chất liệu tốt, kiểu dáng hiện đại nhé."
"Dạ! Mời cô Tô sang bên này ạ."
Tô Tô theo nhân viên phục vụ đi chọn sườn xám, trong khi Trương Đình ngồi trên sofa lướt điện thoại kiên nhẫn chờ.
Tô Tô chọn qua chọn lại, phân vân giữa hai chiếc sườn xám, một chiếc làm từ lụa hoa và một chiếc từ gấm cao cấp.
Chợt nhớ ra hiện giờ mình có tiền rồi, không cần phải lựa chọn giữa hai món đồ.
Cô quyết định mua cả hai chiếc!
Thấy Tô Tô tự định trả tiền, Trương Đình liền bước tới, nói: "Cô Tô, ông chủ nói hôm nay cô không phải tốn xu nào."
Tô Tô vui mừng trong lòng, cảm giác được người khác chăm sóc thật dễ chịu.
Trước kia, cô đều phải cúi mình nhờ cậy người khác, nhìn gì cũng thấy đắt đỏ, thậm chí không dám chạm vào vì sợ làm hỏng.
Bây giờ cô không còn lo lắng về giá tiền, những món quần áo vài chục vạn cũng dễ dàng mua được, hoá ra, người có tiền luôn tự tin như vậy.