Tô Tô mỉm cười, "Cảm ơn chị Trương Đình."
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau: "Trương Đình? Sao cô lại ở đây?"
Cả Tô Tô và Trương Đình quay đầu lại.
"Lý Duyệt!" Tô Tô gọi.
Lúc đầu, Lý Duyệt không để ý thấy Tô Tô, khi thấy cô thì cô ta có vẻ bối rối.
Trương Đình là bạn học của Lý Duyệt, hai người đã không ưa nhau từ thời đại học.
Lý Duyệt vốn định tỏ ra bề thế trước Trương Đình, nhưng lại không ngờ Tô Tô cũng ở đây.
Trương Đình quay sang Tô Tô hỏi: "Lý Duyệt? Chẳng phải cô ta là Tô Duyệt sao?"
Lý Duyệt lập tức cắt ngang lời Trương Đình, nói nhanh: "Tô Tô, chị tên là Tô Duyệt mà, lần trước cũng đã nói ở quán cà phê rồi."
Tô Tô khẽ nhướn mày, "Ồ.
Hai người quen nhau sao?"
"Chị với Trương Đình là bạn học đại học." Lý Duyệt quay sang Trương Đình, nói với vẻ trịnh thượng: "Không ngờ gặp cô ở đây, cô mua sắm à? Nghe nói cô làm thư ký cho ông chủ Vương, chẳng phải cô học giỏi lắm sao? Tôi tưởng cô sẽ tự mở công ty chứ! Thời đó có không ít nam sinh có gia thế rất ngưỡng mộ cô, thật ra cô có thể lựa chọn tốt hơn đấy."
Trương Đình không nói gì, chỉ kéo Tô Tô định đi.
Nhưng Lý Duyệt nắm lấy cổ tay Tô Tô, hỏi: "Tô Tô, em tới đây làm gì? Ở đây quần áo đắt đỏ lắm, em lấy tiền đâu ra mà mua? Em trai em, Tô Minh, đã chữa khỏi bệnh chưa? Chị từng muốn giúp em bằng tiền nhưng em không nhận, vậy em lấy đâu ra tiền, phụ nữ đừng đi nhầm đường."
Nghe vậy, Tô Tô không thể nhịn được nữa: "Lý Duyệt, chị có bị làm sao không?"
"Chị là Tô Duyệt! Em có cần xem chứng minh nhân dân của chị không?"
Tô Tô lập tức rút tay ra khỏi tay Tô Duyệt, không hiểu sao hôm nay cô ta lại kích động như vậy.
Tô Tô bình tĩnh đáp: "Chị có tiền hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi, tôi có tiền hay không cũng không cần chị bận tâm."
Trương Đình nhìn chằm chằm Tô Duyệt.
Cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Trương Đình, Tô Duyệt liền nhận ra mình có biểu hiện thái quá.
Cô ta nhận thấy mỗi khi gặp Tô Tô, cô ta dễ dàng mất bình tĩnh, đôi khi không kiềm chế được cảm xúc.
Thật ra, cảm giác này không chỉ khi gặp Tô Tô mà cả khi nghĩ đến cô cũng làm Tô Duyệt khó chịu.
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Tô Duyệt nói với giọng điềm đạm hơn: "Xin lỗi, Tô Tô, chị chỉ lo cho em thôi.
Quần áo ở đây đắt đỏ lắm, bộ rẻ nhất cũng tầm 30 vạn."