Tô Duyệt nhìn sang Trương Đình, nói tiếp: "Hơn nữa, Trương Đình là thư ký của ông chủ Vương, cô ấy đưa em đến đây thì chắc em có quan hệ gì đó với ông ta phải không?"
Cuối cùng Tô Tô cũng hiểu, Lý Duyệt, không, Tô Duyệt đang nghĩ rằng cô là bạn gái của ông chủ Vương.
"Chị nghĩ nhiều rồi.
Tôi và ông chủ Vương chỉ là đối tác thôi."
"Đối tác? Em chỉ là người sửa thuyền, có gì mà đối tác với một thương nhân lớn như ông ta?"
Trương Đình lạnh lùng nói: "Cô Tô là khách quý mà ông chủ Vương mời tham dự buổi đấu giá từ thiện tối nay."
Tô Duyệt đứng ngẩn người.
Buổi đấu giá từ thiện đó là nơi dành cho những người giàu có, có danh tiếng, và cô ta cũng sẽ được tham dự vì hiện giờ cô ta là đại tiểu thư của nhà họ Phó.
Tô Tô lấy tư cách gì để làm khách quý? Dù là thợ sửa thuyền, chưa từng vào đại học, xét ở góc độ nào thì cô cũng không đủ điều kiện đến sự kiện đó.
Nếu Tô Tô đi, chẳng phải là sẽ ngồi chung bàn với cô ta sao? Bao năm cố gắng, chẳng lẽ lại uổng phí thế sao? Nghĩ đến đó, Tô Duyệt thấy vô cùng khó chịu.
Tô Duyệt cố giữ vẻ quan tâm: "Tô Tô, những nơi đó đầy thương nhân lọc lõi, chị không muốn thấy em trở thành con mồi của họ.
Người ta nói bề ngoài vậy thôi, lòng dạ khó đoán, nhất là với những cô gái không có gia thế, đến lúc đó em sẽ khó thoát thân.
Hãy nghe chị, chị chỉ muốn tốt cho em thôi."
Trương Đình không chịu nổi nữa, nghĩ thầm, cái kiểu giả bộ quan tâm này, thời đi học cũng đã vậy, nói không chừng đang ngấm ngầm đâm lén sau lưng.
"Cô Tô, chúng ta đi thôi, để người độc miệng muốn nghĩ ai xấu thì cứ nghĩ."
Tô Tô đi theo Trương Đình ra khỏi cửa hàng sườn xám, trước khi đi còn quay đầu lại, nói: "Tô Duyệt, tối nay gặp nhé!"
Tô Tô quay sang hỏi Trương Đình: "Chị quen chị ta à?"
Trương Đình gật đầu: "Không chỉ quen, còn có chút thù oán."
Thấy vẻ nghiêm túc của Trương Đình, Tô Tô không hỏi tiếp.
Buổi chiều, Tô Tô thay chiếc váy lễ ngắn kiểu Tây, uốn nhẹ tóc dài thả trên vai, trông vô cùng rạng rỡ.
Trương Đình cùng Tô Tô đi vào hội trường đấu giá.
Khách sạn xa hoa được bài trí đẹp mắt cho sự kiện: đình đài, lầu các, cầm kỳ thi họa, suối nước chảy róc rách, trúc xanh rì.
Trước cửa có một người mặc đạo bào ngồi, trên bàn bày nhiều thẻ tre, mỗi khách qua lại đều sẽ bốc một thẻ.
Trương Đình giải thích: "Đây là truyền thống của buổi đấu giá, bốc thẻ xem điềm lành, chờ đợi vật phẩm của mình bán được giá cao."