Tiêu Vân Khiếu thong thả nói: “Còn nhớ chiếc chiến thuyền bị mắc cạn lần trước không?”
“Sao thuộc hạ có thể quên được? Địch quốc giỏi chiến đấu trên biển, thuyền của chúng ta nhỏ và chậm hơn, số lượng cũng không bằng.
Lần đó, gần như toàn quân ta bị tiêu diệt nên mới rơi vào cảnh ngộ tuyệt vọng này.” Lâm Kỳ căm phẫn.
“Ta đã lên chiếc thuyền mắc cạn đó, khi bước xuống thì phát hiện mình đang đứng trước một xưởng đóng thuyền, nơi ấy thật kỳ lạ, mọi thứ khác hẳn với chúng ta.”
“Ý Vương gia là, ngài lấy thuốc từ đó?”
Tiêu Vân Khiếu gật đầu, đưa viên thuốc cho Lâm Kỳ xem: “Đây là thuốc ngươi vừa uống.”
Lâm Kỳ từng uống đủ loại thuốc đắng, từ lá cây đến thuốc nước, nhưng chưa từng thấy viên thuốc nào nhỏ gọn và không có vị đắng như vậy.
“Chính thứ này đã cứu thuộc hạ?” Lâm Kỳ nhìn Tiêu Vân Khiếu đầy kinh ngạc.
Tiêu Vân Khiếu gật đầu: “Đúng vậy.
Không chỉ có thuốc, còn có cả thịt bò.
Ta để lại một phần cho ngươi.
Còn thấy chỗ nào không khỏe không?”
Lâm Kỳ nắm chặt tay, đáp: “Không, thuộc hạ còn có thể đánh thêm vài trận nữa.”
Lâm Kỳ không ngờ, trong tình cảnh này lại có thịt bò để ăn.
Vương gia rốt cuộc đã đến nơi nào, là Thần Vực sao? Mọi thứ thật không thể tưởng tượng.
Giang Hạ đứng cách đó không xa, cầm viên thuốc ngắm nghía, giống như đang nâng niu một viên bảo bối, không ngừng tán thán: “Chỉ trong nửa giờ, người bệnh đã tỉnh lại, thật kỳ diệu! Tổ tiên lão phu nhiều đời hành nghề y, chưa từng gặp chuyện như vậy.”
Lúc này, Lâm Kỳ chợt nhớ ra điều gì: “Thập thất gia, dù thế nào ngài cũng phải cẩn thận!”
Lâm Kỳ là tâm phúc của Tiêu Vân Khiếu, họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, Lâm Kỳ rất trung thành, và Tiêu Vân Khiếu cũng vô cùng tín nhiệm hắn.
Hai người hiểu nhau đến mức không cần nói ra cũng biết ý đối phương.
Tiêu Vân Khiếu hiểu Lâm Kỳ vẫn còn lo lắng cho mình.
Ban đầu hắn cũng nghi hoặc, nhưng viên thuốc này không phải giả, Lâm Kỳ cũng đã tỉnh lại, cô gái kia không phải là ảo ảnh, cô có máu thịt và đã nói chuyện với hắn.
Như Lâm Kỳ đã nói, lương thực trong thành còn rất ít, dân chúng cũng không chịu được bao lâu.
Kẻ địch muốn vây hãm và ép họ đến chết đói ở đây.
Cô gái kia có thuốc, chắc chắn cũng có lương thực.
Ngày mai, hắn sẽ tìm nàng xin chút lương thực để tạm thời giải nguy.
Không hiểu sao, Tiêu Vân Khiếu có cảm giác rằng cô gái ấy đáng tin.