Xưởng đóng tàu Tô Tô.
Ông chủ Vương vui mừng, mặt mày hớn hở, thái độ thân thiện: “Tô Tô, con tàu này, cô tính giá bao nhiêu?”
Tô Tô không hề chần chừ, đây là lần đầu tiên cô bán đồ cổ.
Tô Tô nói: “Vậy ông chủ Vương muốn trả bao nhiêu?”
ông chủ Vương vuốt ve thân tàu, không rời mắt: “Ta sẽ đặt cọc 2 triệu, lần này cho ngươi thêm 5 triệu nữa, sao hả?”
Tô Tô lắc đầu: “Ông chủ Vương, đây là tàu chính hãng, không phải mô phỏng đâu.”
“Tôi biết chứ.” Ông chủ Vương gật đầu lia lịa, chuyên gia đã giám định qua.
Nếu mua được, con tàu này sẽ là bảo vật của tiệm ông.
Chỉ cần bán đấu giá, vài chục vạn là chuyện bình thường.
“Tôi sẽ thêm 1 vạn nữa, vậy được chứ?”
Tô Tô định bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, nhưng nghĩ lại, cô cần tiền đóng tiền thuê xưởng.
Nếu không đóng, chủ nhà sẽ không cho thuê nữa và cô phải dọn đi.
Chỗ này lại là nơi cô và em trai lớn lên, đã quen thuộc từ nhỏ.
Cô đã hỏi qua, chỉ cần 3 vạn là có thể mua hẳn chỗ này, vì nơi này khá hẻo lánh.
Tô Tô nói: “Thêm 2 vạn nữa, vậy con tàu này tôi bán 9 vạn, ông chủ Vương, ngài không thiệt đâu.
Con tàu này giá trị chắc chắn có thể lên đến hàng trăm vạn, ngài lợi gấp trăm lần, hơn nữa nếu có đồ xịn, tôi sẽ nghĩ đến ngài đầu tiên.”
Tô Tô muốn làm ăn lâu dài với ông chủ Vương, vì người bên cạnh ông ấy toàn là người giàu có, cần bán gì cũng có đầu ra.
Buôn bán không chỉ có một lần, mà cô lại cần tiền ngay lập tức.
Ông chủ Vương quay người nhìn Tô Tô, cô gái này tuổi còn trẻ nhưng rất có năng khiếu buôn bán.
Ông cười nói: “Được, mai tôi sẽ chuyển tiền cho cô, nhưng cô phải giữ nguyên vẹn con tàu này cho tôi, không được có một vết xước.”
“Ngài yên tâm, ông chủ Vương, nhưng chỗ tôi không có nhiều người, chuyện vận chuyển xin nhờ ngài lo liệu.”
“Tất nhiên, kéo con tàu này không thể như kéo đồ bình thường, cứ quyết định vậy nhé.”
Gió nhẹ thoảng qua, sao trên trời lấp lánh, không khí phảng phất vị mặn của biển.
Tô Tô chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như hôm nay.
“Tô cô nương.”
Tô Tô quay lại, thấy một người đứng khoanh tay, dáng vẻ tuấn tú, đúng là vị Vương gia sáng nay.
Hơn nửa đêm, sao lại tới đây?
Tiêu Vân Khiếu nói: “Ta nghe người khác gọi ngươi là Tô Tô, Tô cô nương.”
“Dạ, thưa Vương gia, chẳng phải ngài nói sẽ đến vào ngày mai sao?”
Tô Tô nghĩ thầm, hóa ra Vương gia này cũng nghe trộm người khác nói truyện.
“Sao? Ai nói ta không thể đến tối nay?” Tiêu Vân Khiếu nhướng mày, “Con tàu của ta đã sửa thế nào rồi? Ta không thấy có gì thay đổi cả.”
Tô Tô thẳng thắn: “Con tàu đó, ta bán rồi.”
Tiêu Vân Khiếu lập tức rút kiếm, đặt ngay cổ Tô Tô: “Tô cô nương đang đùa với ta đấy à?”
Tô Tô nhìn thanh kiếm trong tay Tiêu Vân Khiếu, trong đầu lại chỉ nghĩ đến giá trị của nó.
Hai trăm vạn? Ba trăm vạn? Hay là bốn trăm vạn?
Tô Tô bình tĩnh, ánh mắt rời khỏi thanh kiếm, nhìn thẳng vào Tiêu Vân Khiếu: “Chiếc thuyền bị hỏng đó, ngài giữ nó làm gì?”