Xe Bánh Rán

Địa Tạng nằm nhoài trên người Hoàng Hải, chờ cậu gởi wechat xong, bả vai đang luồn nịt ngực màu tím đen, rộng thùng thình, có một góc rơi xuống, lộ ra cơ ngực xinh đẹp tràn đầy hình xăm.

Hoàng Hải thò tay vào nịt ngực, bóp bao nhiêu cũng không đủ.

“Được hay chưa?” Địa Tạng vuốt ngược mái tóc dài màu vàng nhạt, liếm láp cái cằm của cậu, bật công tắc âm đ*o giả lên, ngón tay ướt nhẹp tiếp tục tìm kiếm giữa hai chân mở rộng của cậu.

“Ưmmm… Ca!” Hoàng Hải lập tức ném di động sang một bên, ôm cổ Địa Tạng cùng gã hôn nhau, thắt lưng nhễ nhại mồ hôi uốn éo kịch liệt, chẳng biết nặng nhẹ mà kêu í ới.

Địa Tạng thích nghe cậu rên rỉ, nũng nịu giống hệt mèo con, khiến người ta yêu thích.

“Ca, khởi động cả buổi trời rồi, tới đi…” Hoàng Hải híp mắt, dáng vẻ nom thoải mái đến hỗn loạn, nhích về phía xương hông Địa Tạng.


Ngón tay Địa Tạng đâm thọc nhanh chóng, mút hai bên núm vú cậu: “Chờ thêm lát nữa đã, lần đầu tiên của em, tôi sợ chơi rách em mất.”

“Chờ chờ chờ, cứ bắt người ta chờ mãi.” Hoàng Hải lẩm bẩm, “Ngày nào cũng đút ngón tay vàng vào trong hậu môn của bố, giờ làm như bố thiếu hơi trai chịu hết nổi không bằng, cưng thì ghê gớm rồi!”

Địa Tạng bị cậu chọc cười, cầm lấy tay cậu sờ xuống thân dưới mình: “Ông xã em lớn bao nhiêu, em cũng không phải không biết.”

Hoàng Hải mò mẫm hai lần, quả thực rất đáng sợ: “Đều bảo càng bự càng high.” Cậu nhẹ nhàng rút âm đ*o giả ra, lấy con vật nhỏ của mình cọ cọ phía trên, “Hổng biết có phải là thật hay không?”

Địa Tạng trông thấy bộ dạng mít đặc lại giả vờ sốt ruột này, khẽ liếm môi: “Lát nữa đau thì đừng cầu xin tôi, cầu xin cũng vô dụng.”

Nói xong, gã rút hết ngón tay ra, đẩy Hoàng Hải xuống rồi đè lên.

Có chút tàn nhẫn, Hoàng Hải bắt đầu a ưm, hai tay quào loạn trên người Địa Tạng, miệng há to thở dốc: “Ca, khoan đã, lớn quá… Ca!”

Địa Tạng dữ tợn cắn cái cằm của cậu, nắm chặt cổ tay ngăn  cậu giãy giụa, sau đó dùng bờ ngực cường tráng đẫm mồ hôi thúc cậu, hết lần này đến lần khác ma sát với cặp núm ứ máu.

Hoàng Hải thích ngực gã nhất, bị cọ đến gọi lung tung, phía dưới lại vào được cả đoạn dài, còn chưa động chạm gì, đã như thể bị người ta nện tới chẳng ra hình thù, cái mông khẽ rụt rồi phóng tinh.

Địa Tạng nhanh chóng bóp chặt xương hông của cậu, không cho cậu kẹp quá mạnh, Hoàng Hải gần chết nắm chặt ga trải giường, mũi chân duỗi thẳng nâng cái mông lên, mình mẩy giống sắp sửa ngất lịm đi, rên rỉ đứt quãng.


Đợi bắn xong xuôi, chất lỏng phía sau đã không ít, Địa Tạng chậm rãi khom lưng, chưa cắm hết dương v*t, mà là túm hông của Hoàng Hải lôi cậu dậy, từ một góc độ xiêu vẹo khác, dùng sức xộc thẳng vào vùng kín vừa nóng vừa chặt ấy.

Hoàng Hải mơ mơ màng màng ôm gã, mất nết nói: “A, ưm… Ca, chẳng trách nhiều người làm gay như vậy, thật… Kích cmn thích…”

“Kích thích chỗ nào?” Địa Tạng vốn dĩ đang đâm thọc cực nhanh, kế đó dừng lại, từ từ rút ra bên ngoài.

“Ca, ca!” Hoàng Hải có chút rên rỉ, cắn lỗ tai gã mà nịnh nọt, “Móa, anh nhất định là gậy như ý…”

Lúc này thông báo wechat vang lên, âm thanh liên tiếp.

Hoàng Hải định cầm nó, Địa Tạng không cho, bóp lấy cặp mông của cậu nói: “Gậy như ý chưa trấn áp em đủ đúng không hả?”


“Hình như Doãn Lương có việc…”

Địa Tạng lập tức giật di động, mở wechat ra, là Doãn Lương, lướt sang tài khoản cục cưng honey.

Gã bổ nhào về phía Hoàng Hải, một tay bịt miệng cậu, một tay đưa micrô nhắm ngay thân dưới hai người, ấn xuống nút ghi âm.

Tiếp theo gã dốc hết sức lực ưỡn hông, vừa nhanh vừa mạnh, tiếng phịch phịch vang vọng, ghi đủ 58 giây bèn buông tay, ném di động ra xa.

Một bên khác, Lục Lộ đang ở nhà mình, mở đoạn ghi âm kia ra, áp di động vào tai mình.

Điện thoại là do cậu trộm từ trong túi Doãn Lương, mật mã vừa thử liền lập tức thông qua, là sinh nhật của cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận