Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Ba ngày sau, đại học Đế Đô.

Vừa kết thúc buổi học sáng, đang muốn đi ăn cơm, nhận được điện thoại xong là Trần Ngư liền đem sách đang ôm trong tay đưa qua cho Phương Phỉ Phỉ cầm, rồi xoay người chạy đi “Mấy tiết buổi chiều xin nghỉ giúp tớ nhá.”

“Cậu mới đi học lại có hai ngày thôi mà, cậu lại chạy đi đâu?” Phương Phỉ Phỉ vội vàng kêu lên “Cậu mà như vậy là lại rớt môn đó.”

Trần Ngư đã chạy đi thật xa, đầu không quay lại kêu to “Ghi vở đầy đủ vào nhé, khi nào tớ về sẽ mượn coi đó.”

“Chắc là đi hẹn hò rồi.” Hàn Du kết luận.

“Chắc là thế.” Trương Mộc Oản cũng đồng tình “Mỗi lần cầm điện thoại là cậu ấy lại cười tủm tỉm, vẻ mặt phơi phới à.”

“Cậu ấy làm tớ cũng muốn yêu đương rồi.” Phương Phỉ Phỉ nhịn không được cảm thán.

“Cái gì nhỉ …” Nghe Phương Phỉ Phỉ nói vậy, Hàn Du bỗng nhớ đến hỏi “Bạn trên mạng của Thi Thi, học trưởng hệ máy tính, tên là gì ấy … không phải là anh ấy đang theo đuổi cậu sao?”

“Phỉ Phỉ ngại anh ấy xấu trai.” Trương Mộc Oản cười nói.

“Cũng tạm được, nhưng mặt anh ấy có nhiều mụn trứng cá quá.” Phương Phỉ Phỉ nhún vai.

“Mụn trứng cá? Việc nhỏ mà thôi, nếu cậu cảm thấy anh ấy không tệ lắm thì tớ có thể đề cử một loại thuốc trị mụn cho anh ấy. Bảo đảm hai tháng sau là da anh ấy láng mịn như tơ.” Hàn Du nói.


“Phụt … Dân IT có da dẻ trắng mịn như tơ? Ha ha … mắc cười quá.” Trương Mộc Oản cười ha ha.

Phương Phỉ Phỉ và Hàn Du cũng bị tiếng cười của Trương Mộc Oản làm phì cười.

“Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến kìa.” Trương Mộc Oản hất cằm về phía trước.

Phương Phỉ Phỉ quay đầu, nhìn chàng thanh niên đang đi về phía mình, đem sách đưa vào tay Hàn Du rồi nói “Tớ không ăn cơm với các cậu đâu.”

“Này này …” Hàn Du và Trương Mộc Oản ồn ào kêu lên.

“Đừng hiểu lầm, tớ chỉ cảm thấy anh ấy nói chuyện rất lạ thôi.” Phương Phỉ Phỉ vội vã thanh minh.

“nói cái gì mà lạ đến nỗi cậu bỏ ăn cơm với chúng tớ hả?” Tất nhiên là Hàn Du khôngtin.

“anh ấy nói gần đây anh ấy toàn nằm mơ thấy Hắc Bạch Vô Thường rồi Đầu Trâu Mặt Ngựa tới thẩm vấn anh ấy, hỏi tại sao anh ấy lại đi hack mạng internet âm phủ.” Phương Phỉ Phỉ nói xong cũng không nhịn được mà bật cười “Đúng là ngốc mà.”

“Đề tài này đúng là mới mẻ, độc đáo.” Trương Mộc Oản nhíu mày.

“Hôm qua anh ấy còn nói là Đầu Trâu Mặt Ngựa đã giới thiệu với anh ấy về mười tám tầng địa ngục nữa. Hôm nay tớ phải đi nghe một chút, xem mười tám tầng địa ngục mà anh ấy mơ có giống như mô tả trên mạng hay không.” Phương Phỉ Phỉ nói xong thìđi về hướng Hà Cảnh Hành.

Hàn Du và Trương Mộc Oản liếc mắt nhìn nhau, nhún vai, hai cẩu độc thân kết bạn đinhà ăn.

==

Nhận được điện thoại của Lâu Minh, Trần Ngư chạy không ngừng về biệt thự nhỏ, vừa vào cửa đã thấy Mao đại sư đang ngồi cùng Lâu Minh.

“anh Ba.” Hai ngày không gặp, Trần Ngư chạy ngay đến bên Lâu Minh.

“Em mới tan học hả?”

“Dạ dạ!” Trần Ngư gật đầu liên tục.

“Vậy là đói bụng rồi phải không, đi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.” Xòe bàn tay ra, Lâu Minh nắm thật chặt tay Trần Ngư định kéo đi.


“anh chờ em chút!” Trần Ngư nhẹ rút tay ra, quay người nhìn Mao đại sư hỏi “Mao đại sư, lệnh phê duyệt đến núi Thanh Mang có chưa ạ?”

“Này …” đã nhiều ngày nay, khi nào rảnh rỗi là Trần Ngư lại nhắn tin hỏi ông về chuyện này, một ngày ba bốn lần, so với ăn cơm còn đúng giờ hơn làm Mao đại sưkhông biết phải làm sao.

“Ăn cơm xong cái đã.” Lâu Minh nói.

“Chỉ có một câu trả lời thôi, hỏi xong em ăn cũng được mà.” Trần Ngư cũng khôngquay đầu lại, nhìn chăm chú Mao đại sư.

Lâu Minh bất đắc dĩ, đành phải vươn tay mạnh mẽ xoay mặt Trần Ngư lại nhìn anh. Sau đó lộ ra nụ cười dịu dàng mà Trần Ngư không cách nào chống cự được, giọng nóitrầm ấm nhẹ nhàng “Thi Thi, chúng ta ăn cơm trước đã, nghe lời anh.”

“Dạ!” Trong nháy mắt, Trần Ngư mất sức chiến đấu, cả người tê dại, ngơ ngẩn được Lâu Minh dắt tay đi. (Mỹ nam kế nha)

“…” Mao đại sư vội vàng không kịp chuẩn bị được ăn thức ăn cho chó (cẩu lương).

==

Mao đại sư cảm thấy gần đây ông toàn gặp chuyện xui xẻo, từ trước đến nay trong giới huyền học ông cũng được coi là người có chút địa vị. Ông vô cùng tin tưởng, chuẩn bị đầy đủ lý do xin cấp trên đến núi Thanh Mang được sử dụng thuật pháp. Thế mà đơn xin của ông đã bị bác bỏ, bác bỏ đó? Ông luôn vì quốc gia mà cống hiến nhiều năm như vậy, ở tổng bộ huyền học cũng được coi là quan lớn, thế mà còn có người dám bác bỏ đơn xin phê duyệt của ông.

Tốt thôi, cũng chính vì địa vị của Mao đại sư rất cao, nên sau khi đơn xin phê duyệt bị bác bỏ, Mao đại sư cũng đã ý thức được chuyến đi đến núi Thanh Mang chắc chỉ có hi vọng mong manh mà thôi.

“Cái gì? Đơn xin không được thông qua?” Trần Ngư nghe chuyện đơn xin đến núi Thanh Mang không được thông qua thì không bình tĩnh được nữa, cô đứng vụt dậy, trừng mắt to giọng hỏi.

Biết là có thể dẫn đến việc này nên trước khi ăn cơm, vì muốn có được bữa cơm ngon mà Mao đại sư không dám thông báo. Nhưng bữa cơm này ông cũng không ăn được ngon, toàn bộ bữa ăn đều ăn cùng thức ăn cho chó mà, cũng may ông là người đãxuất gia nên vẫn giữ được tâm tình bình thản giữa cõi đời này.

“Em đừng nóng, ngồi xuống cái đã.” Lâu Minh trấn an Trần Ngư.


“Em không ngồi được.” Trần Ngư kêu lên “Đơn xin phê duyệt bị bác bỏ phải không, vậy thì chúng ta triển khai phương án thứ hai, bây giờ em mua máy bay bay đến núi Thanh Mang.”

“Trần tiểu hữu, cô đừng quá xúc động.” Ngay cả Mao đại sư cũng vội vàng khuyên nhủ “Bộ trưởng Lâu đang nghĩ biện pháp khác rồi.”

“Biện pháp gì ạ?” Mắt Trần Ngư sáng lên “Có phải là để người thường đi vào đào Linh Khí trước, sau đó sẽ có cương thi xuất hiện. Để bắt cương thi, tổng bộ huyền học sẽphải để Thiên Sư vào diệt trừ, sau đó chúng ta có thể thuận thế mà vào, mượn gió bẻ măng …”

“không được.” Lâu Minh không đợi Trần Ngư nói xong đã phản đối ngay “Người thường không thể chịu được một cú đánh của cương thi, như vậy quá nguy hiểm.”

“Em đã nghĩ điều này rồi, chúng ta có thể trang bị cho họ biện pháp chống sát khí và bùa bình an.” Trần Ngư nói.

“Trong khu vực cấm của huyền học, bùa chú cũng không được sử dụng.” Mao đại sư cắt ngang sự tính toán của Trần Ngư “không những là bùa chú mà bất cứ người nào đến mà làm cho linh khí biến động cũng đều bị cấm.”

“Như vậy là chúng ta không thể đi đến đó sao?” Trần Ngư hết chỗ nói rồi, mấy người họ dù không làm gì nhưng khi đến đó cũng sẽ tự động hấp thu linh khí mà.

“Đúng thế!” Mao đại sư gật đầu.

“Vậy tôi trộm đi đến đó cũng không được sao? Mọi người không nói, tôi không nói thìđâu ai biết tôi là ai đâu.” Trần Ngư không từ bỏ.

“Em đừng làm liều.” Lâu Minh ngăn cản “Nếu tổng bộ huyền học xếp núi Thanh Mang vào khu vực cấm thì chắc chắn là có lý do nào đó. Mà quy định đã được chính phủ cho phép thì chắc chắn đó là việc rất quan trọng, em đừng có làm bậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận