Sau khi hai người kết hôn, một ngày nọ, trong lúc Tô Thần đang thu dọn đồ đạc thì cô phát hiện ra một cuốn album cũ của bác sĩ Tô.
Đang thời gian rảnh rỗi nên Tô Thần quyết định mở nó ra xem.
Khi còn bé, Tô Lê còn béo hơn cả cô, cả người như một cục thịt di động.
Tô Thần vừa xem vừa cười, bỗng nhiên, một tấm hình đập vào tầm mắt của cô.
Cậu bé béo hôn lên má của một cô bé, trên mặt của cô bé kia là hai cục bánh bao tròn tròn được điểm phấn hồng….
“Đây… chẳng phải là mình sao?”
Tô Thần sửng sốt, cô lấy tấm ảnh ra khỏi album thì phát hiện ra ở mặt sau của tấm ảnh là một hàng chữ to được viết rất tỉ mỉ bằng bút đỏ –– vợ của tớ!
Ký ức bấy lâu nay được khơi lại, khi đó, cô sáu tuổi, có một cậu bạn thân là cậu bé béo mới quen kia.
Một lần nọ, có người đến quê của cô để chụp ảnh đã giúp bọn cô chụp hai tấm.
Trong lúc chụp, cậu bé béo đã lén lút hôn trộm cô một cái.
Sau này, khi cậu bé béo rời đi, hai tấm ảnh chụp được chia ra mỗi người giữ một tấm….
Không thể nào, chẳng lẽ Tô Lê là….
Khi bác sĩ Tô tan làm về nhà, Tô Thần đã cầm tấm ảnh ra đưa đến trước mặt anh: “Bác sĩ Tô, anh không muốn giải thích một chút cho em sao?”
“Ngày hôm đó anh đã nhận ra, vậy tại sao anh lại không nói cho em biết chứ? Bạn thời thơ ấu gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách, ôi một cảnh tượng thật là lãng mạn biết bao nhiêu!”
“Để em tự mình phát hiện ra chẳng phải sẽ càng lãng mạn hơn sao?”
“Anh nói xem, sao duyên phận lại kỳ diệu như vậy? Làm cho em rất muốn đi bói một quẻ.
”
Bác sĩ Tô ôm lấy Tô Thần rồi đáp, “Ừ, duyên phận thật kỳ diệu.
”
Anh nhìn cô gái trong vòng tay mình bằng ánh mắt thuần khiết với niềm tin bất diệt vào tình yêu.
Thật ra, trên thế gian này có rất nhiều trường hợp vừa gặp đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cũng có một vài cuộc gặp gỡ chỉ là sự đoàn tụ đã được người lên kế hoạch từ rất lâu.
Tuy nhiên, bởi vì em đã tin vào duyên phận như vậy, cho nên trong thế giới của anh, anh sẽ mãi mãi lưu giữ phần đơn thuần này lại cho em.
.