Mỗi cô gái đều mơ ước có một hôn lễ hoàn hảo, càng mong chờ một tuần trăng mật thật lãng mạn.Cố Tịch cho rằng tuần trăng mật lãng mạn nhất chính là tới Maldives lặn biển, đến Hokkaido ngắm tuyết rơi, hoặc là lang thang ở Provence thưởng thức mùi hoa oải hương, chỉ cần ở những nơi đó thì đã rất lãng mạn rồi.Nhưng Vi Đào lại không nghĩ vậy, anh luôn thích những thứ khác lạ.Cố Tịch nghe Vi Đào đã đặt sẵn khách sạn để nghỉ tuần trăng mật, chuẩn bị cho cô một bất ngờ thì bắt đầu đoán già đoán non. Kết quả là những nơi cô nghĩ lãng mạn nhất đều bị anh gạt bỏ. Cô chịu thua, rốt cuộc anh định đi đâu?Cuổì cùng khi cầm vé máy bay trên tay, Cố Tịch mới sửng sốt, họ đi Áo!Trải qua chặng bay dài, họ đã đến nước Áo xinh đẹp.Sau khi ngồi xe một quãng đường dài, những kiến trúc to lớn nấp sau rừng cây từ từ hiện ra trước mắt họ. Cố Tịch há hốc miệng, hóa ra là chuyến du lịch đi thăm các lâu đài cổ?Cô hưng phấn ôm chầm lấy Vi Đào, “Sao anh nghĩ ra thế? Lâu đài, trời ơi, thật tuyệt vời!”. Quá bí ẩn, quá lãng mạn, đúng là sự hoàn hảo mà cô không tưởng tượng nổi.Vi Đào rất thích vòng tay ôm chặt của cô, cố ý trầm giọng vẻ thần bí, “Anh muốn nhốt em lại”.Tim cô giật thót, xấu hổ đẩy anh ra, “Nói linh tinh!”.Vi Đào hôn lên mặt Cố Tịch, cùng cô nhìn ra bên ngoài, “Thật, ở đây không có ai quấy rầy chúng ta”.Cố Tịch đỏ mặt nhìn anh, trong đôi mắt đen láy sáng rực là thâm tình ấm áp. Cô cảm động hôn đáp lại, “Ông xã, anh thật tốt”.Vỉ Đào nắm tay cô, hôn nhẹ, ôm cô chặt hơn.Vào khách sạn, Cố Tịch vẫn cảm thấy không thể tin nổi, cảnh tượng xung quanh như thể đang ở trong cung điện châu Âu thời Trung Cổ, quá rung động!Phục vụ nói tiếng Anh với thứ khẩu âm rất nặng, dẫn họ vào phòng. Cố Tịch lắng nghe thật kỹ, đại khái cũng hiểu được, Vi Đào thì có chút không hiểu. Cố Tịch về sau chọc anh, “Tiếng Anh không tốt mà dám tới châu Âu du lịch!”. Vi Đào ôm cô, “Có em thì sợ gì?”. Ôi trời ơi, người này thật đúng là không phải kẻ xấu xa bình thường!Phòng của họ nhìn ra cảnh hồ, trước cửa sổ là một màu xanh ngọc, thêm ngọn núi xa xa, khiến người ta thấy tâm hồn rộng mở. Thật quá đẹp, non xanh nước biếc tựa như một mặt gương, lặng lẽ nằm đó, cám dỗ mọi người say mê nó.Sau khi phục vụ rời khỏi, Cố Tịch hứng chí đi vòng vòng trong phòng. Căn phòng này rộng như một căn hộ chung cư, trang trí kiểu phục cổ, nền nhà lát đá vuông, bức tường cùng màu, đồ vật phục cổ màu đỏ rượu vang, trên giá nến độc đáo có cắm ba ngọn nến vừa được đốt cháy, cùng ban công hướng thẳng ra hồ, thật khiến người ta ngỡ như lạc vào giấc mộng.Vi Đào bước tới ôm cô, khẽ hỏi, “Thích không?”.Thích, thích lắm, cô hưng phấn đến nỗi hơi thở dồn dập, thật đẹp quá! Dưòng như họ là chủ nhân của tòa lâu đài cổ, sống một cuộc đời cách biệt với bên ngoài. Nơi này rất dễ khiến người ta say đắm, cứ muốn ở lại mãi. Cô đưa tay ôm cổ anh, ngước nhìn, “Vi Đào, em rất thích nơi này”.Nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt cô, anh cũng có phần cảm động, buột miệng, “Vậy đợi khi về già, đi không nổi nữa, chúng ta sẽ ẩn cư ở gần đây nhé?”.Cố Tịch xoay người dựa vào lòng anh, ôm chặt cổ anh, “Chỉ cần ở cạnh anh thì ở đâu cũng được”. Hạnh phúc của cô không phải lâu đài này, cũng không phải mặt hồ này, ngọn núi này, mà là trái tim anh! Chỉ cần trong tim anh có cô thì ngày nào cũng là hạnh phúc, nơi đâu cũng lãng mạn.Vi Đào cảm động hôn lên má cô, tìm kiếm môi cô, chậm rãi đòi hỏi.Anh chỉ cần cô vui, những giọt nước mắt cảm động của cô, so với những thành công trong sự nghiệp, còn khiến anh có cảm giác thành tựu hơn, càng lúc càng cảm kích vì đã có được cô. Sau mối tình khiến trái tim nguội lạnh, anh từng tập trung toàn bộ cảm xúc vào công việc, thậm chí cảm thấy tình yêu có cũng được mà không cũng chẳng sao, và càng cho rằng đã không còn tồn tại thứ tình yêu trong sáng nữa. Nhưng sau khi gặp cô, màu u ám trong lòng anh từ từ bừng sáng, khao khát mong mỏi được ở bên cô càng lúc càng lớn. Anh lại dũng cảm chấp nhận thử thách, giam cầm trái tim cô, có được tình yêu của cô.Sự thực chứng minh, quyết định này thật sáng suốt. Càng ở bên cô lâu, anh càng bị hấp dẫn. Mỗi lần thấy dáng vẻ có chút đáng yêu có chút ngốc nghếch của cô, ý muốn đùa dai lại bất giác xuất hiện, anh cứ muốn bắt nạt cô cả đời, thương yêu cô cả đời.Lúc Vi Đào ôm Cố Tịch đi vào phòng ngủ mộng ảo, cô đã bị thu hút hoàn toàn.Chiếc giường lớn chắc chắn, đầu giường bài trí lãng mạn nhưng lất thanh lịch được ngọn đèn mờ tối chiếu vào, toát ra bầu không chỉ mờ ảo như trong mơ. Bức màn màu xanh nhạt bao phủ cả chiếc giường lớn, nổi bật giữa giường là một hộp sô-cô-la hình trái tim.Cô bàng hoàng nhìn anh.Vi Đào chi cười, “Anh đặt phòng cho trăng mật”, nói xong còn nhìn chiếc giường vẻ ẩn ý sâu xa, sau đó mới thì thầm, “Cái giường này anh rất thích”.Cố Tịch cụp mắt xuống, tai lại nóng bừng lên. Anh… chỉ quan tâm chuyện đó.Vi Đào nhận ra sự e thẹn của cô nên ôm cô đi ra khỏi phòng ngủ. Hai người ngồi trên sô pha, anh bắt đầu giới thiệu. Lâu đài này có lịch sử rất lâu đời, tên là Schloss Fuschl. Bộ phim nổi tiếng Hoàng hậu Sissi đã được quay tại đây. Nghe nói nơi này được xây dựng dựa theo kiến trúc tòa lâu đài Schloss Possenhofen ở quê hương Freistaat Bayem của Hoàng hậu Sissi. Nhìn cảnh đẹp ven hồ, dường như những phân đoạn lãng mạn trong phim đang hiện ra mồn một.Cố Tịch vui mừng kêu lên, đây chính là bộ phim cô thích nhất, vẻ đẹp và sự ngây thơ của nàng Sissi khiến người ta khó mà quên được.Vi Đào giữ lấy người phụ nữ đang kích động, “Trong máy tính của em luôn có bộ phim này, anh đoán chắc chắn em rất thích, và hẳn sẽ không cảm thấy xa lạ với nơi đây”.Đúng, sau vô số lần xem lại, cô đã yêu mến cảnh sông núi xinh đẹp nơi đây. Cô từng nói với Phương Phi rằng, nếu có thể đến đó cùng người yêu, nhất định sẽ hạnh phúc cả đời. Bây giờ giấc mơ ấy đã thành hiện thực, thật khó tin.Cố Tịch hóa vạn lời muốn nói thành nụ hôn dịu dàng, chủ động dâng hiến. Trong lúc quấn quýt, anh nghe thấy tiếng nói từ trái tim cô, “Rất yêu, rất yêu anh”. Anh cười, “Anh cũng yêu em”.Bữa tối, hai người đến nhà hàng của lâu đài. Không gian ở đây cũng được bố trí rất lãng mạn, mỗi bức tường đều có cửa sổ, bên khung cửa đối diện mặt hồ Fuschl xinh đẹp, du khách có thể vừa thưởng thức ẩm thực vừa ngắm cảnh.Ăn xong, hai người ra ngoài dạo bộ. Do trời tối nên họ không dám đi quá xa, chỉ vòng vòng quanh lâu đài. Về phòng được một lúc thì phục vụ gõ cửa, Cố Tịch nghe thấy Vi Đào bước ra mở, sau đó nói chuyện một hồi rồi mới vào. Cô nghe không rõ lắm, vẻ như anh muốn tặng thêm món quà lãng mạn gì đó.Cố Tịch nhìn Vi Đào, “Có chuyện gì thế?”.Vi Đào giơ quyển sổ trong tay lên, “Phục vụ đề cử những loại hình phục vụ tuyệt hơn”. Hóa ra khách sạn còn cung cấp dịch vụ tắm hơi cao cấp, quy cách đều cực chuẩn.Cố Tịch cứ nghĩ anh sẽ để người khác mát-xa nắn bóp mà nhăn mặt, hừ khẽ, “Cái đó em cũng biết”.Vi Đào thấy cô không vui thì bước tới ngồi cạnh, “Vậy tối nay làm phiền phu nhân rồi”, giọng nói có vẻ đùa bỡn.Cố Tịch bĩu môi véo vào eo anh, giọng nói mang vẻ chua chát, “Không chừng là mỹ nữ tóc vàng, anh không đi thử xem?”.Vi Đào nén cười, ung dung bảo, “Anh thích nhất là bà xã mát-xa cho anh”. Vừa nói, bàn tay nắm tay cô của anh từ từ trượt dọc theo đùi. Cố Tịch đỏ bừng mặt, vừa kêu: “Đồ háo sắc”, vừa chạy ra khỏi phòng. Không thèm mắc bẫy đâu, mát-xa cho anh cuối cùng nhất định sẽ biến thành bị mát-xa, rất đáng sợ.Quả nhiên, bị Cố Tịch đoán trúng rồi.Khi cô bị đẩy ngã ra giường, trước mặt chỉ thấy bức màn màu xanh nhạt. Gió thoảng qua, bức màn khẽ lay động, giống như non xanh nước biếc buổi chiếu cô nhìn thấy, lặng lẽ đung đưa. Cuối cùng cô mới nhận ra, thực ra là giường đang rung lắc, phát ra những tiếng kêu “cọt kẹt”.Cố Tịch nhắm mắt ôm chặt anh, đón lấy từng đạt từng đợt sóng mạnh mẽ. Bên tai ngoài tiếng thở nặng nề của anh, tiếng rên rỉ của cô, dường như còn có tiếng lào xào của cành lá ngoài kia. Trong lâu đài cổ xưa này, từng diễn ra rất nhiều câu chuyện tình yêu, và họ lại có vinh hạnh được trải nghiệm. Cô cảm động ôm chặt anh, chìm đắm hoàn toàn, buông thả mọi cảm xúc để đáp lại. Anh như cảm nhận được, càng trở nên hoang dại, tiếng thở cũng nặng nể hơn, như muốn vắt cạn chút hơi sức cuối cùng của cô.Đêm, trong lâu đài lãng mạn, đang diễn ra cảnh yêu đương quấn quýt rung động nhất. Khi tình yêu thăng hoa thành tâm linh kết hợp, mọi cảm xúc đều là đặc ân mà Thượng đế ban cho.