Buổi trưa ở căn tin.
Một bóng người xinh đẹp ngồi xuống cạnh Lục Hiểu Lam.
“Này, tối đó cậu có say không?”
Lục Hiểu Lam đang ăn cơm, động tác hơi khựng lại, vẻ mặt không cảm xúc.
“Không có”
Cô không thể nào nói mình say bất tỉnh nhân sự được người khác mang về cũng không hay biết được.
Lưu Hinh Nhi hồ nghi nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là tâm tình cô không tốt mà thôi.
“Mộng Đình, Chỉ Nhược hẹn tối nay cùng đi ăn đấy”
Lục Hiểu Lam vẫn không ngẩn đầu lên, tiếp tục ăn.
“Tớ biết rồi”
Đang chuẩn bị vào lớp Lục Hiểu Lam bị người khác chặn lại, cô nhìn người đó khoé môi cong lên đầy trào phúng.
“Chu tiểu thư hóa ra còn biết đi học, tôi còn tưởng rằng cô trốn biệt tăm không dám gặp người cơ đấy.”
Chu Diễm Tinh hơi chột dạ, lần đó bỗng dưng hành sự nông nổi, đến khi trở về nhà lại bị Chu Bửu Nghị mắng cho một trận.
“Ông ngoại… đã khỏe chưa?”
Lục Hiểu Lam đột nhiên bật cười.
“Cô gọi nhầm rồi, phải gọi là ông cụ Lục, hoặc là Lục gia gia”
“Nếu tôi nhớ không lầm thì ông ngoại tôi họ Lục mà… mẹ Chu tiểu thư họ Lý thì phải”
Chu Diễm Tinh siết chặt nắm tay, tại sao cô ta đã cố gắng như vậy nhưng Lục Bỉnh Quý lại không công nhận, xem cô ta là cháu ngoại trên danh nghĩa cũng được mà.
Họ Chu thật ra không là cái thá gì cả, vì mọi thứ Chu Bửu Nghị có được điều nhờ vào việc kết hôn với Lục Mộng Dao mẹ của Lục Hiểu Lam mà có.
Nhưng họ Lục thì khác, Lục gia là đại gia tộc lâu đời, đứng đầu trong việc kinh doanh bất động sản có khối tài sản kết xù.
Lục Bỉnh Quý chỉ có một cô cháu gái là Lục Hiểu Lam, lại vô cùng cưng chiều… điều đó cũng chứng minh được rằng sau này Lục Hiểu Lam sẽ kế thừa tất cả tài sản của nhà họ Lục.
Chu Diễm Tinh thẹn quá hoá giận nên lỡ vạ miệng.
“Ngày tôi đổi sang họ Lục không còn xa nữa đâu”
Lục Hiểu Lam như nghe được chuyện cười, cô lập tức cười nhạo.
“Tôi cảm thấy xấu hổ thay cô, cô thật sự không sợ ông bà ngoại thật của mình tổn thọ à…”
Lục Hiểu Lam liếc nhìn vẻ mặt Chu Diễm Tinh đang từ từ biến sắc, rồi nói tiếp.
“Tuy rằng ông ngoại vẫn còn xem ông ta là con rể, nhưng thực chất cũng chỉ là con rể cũ mà thôi… Sau khi mẹ tôi chết, Lý Mộng Tình bà ta thay mẹ tôi làm vợ ông ấy thì thôi đi, thế mà mẹ con cô còn mơ tưởng thay mẹ tôi mang luôn cái họ Lục này, mẹ con cô đang nằm mơ sao?”
Nói rồi cô kéo tay Lưu Hinh Nhi rời đi.
Xuỳ… tránh xa thứ phụ nữ tâm địa xấu xa!
Chu Diễm Tinh mặt trắng bệt đứng như trời trồng, không nói được câu nào.
Cô ta không cam tâm, cắn môi nhìn theo bóng lưng Lục Hiểu Lam.
***
Ba cô gái ăn tối xong trở về ký túc xá đã hơn 9 giờ.
Lục Hiểu Lam tắm xong thay bộ đồ ngủ thoải mái rồi leo lên giường.
Thẩm Chỉ Nhược vẫn đang sấy khô tóc, thấy cô vội vàng đi ngủ không có ý định sấy tóc thì lên tiếng nhắc nhở.
“Cậu để tóc ướt đi ngủ à, sẽ đau đầu đấy”
Lục Hiểu Lam vẫn chăm chú thao tác trên điện thoại, trả lời qua loa.
“Để tự nhiên khô”
Mộng Đình đang im lặng cũng chỉ biết lắc đầu, sau đó lên tiếng hỏi.
“Còn ba hôm nữa thi rồi, các cậu chuẩn bị xong chưa”
“Không thành vấn đề”
“Cũng tạm”
Thẩm Chỉ Nhược và Lưu Hinh Nhi người trước người sau trả lời.
Lục Hiểu Lam vẫn còn đắm chìm trong game, giơ tay ra dấu ok.
Mộng Đình lắc đầu cười khẽ, tiếp tục vùi đầu vào đống sách vở.
Lục Hiểu Lam thi vào đại học với số điểm cao ngất ngưởng trở thành thủ khoa toàn quốc.
Còn được bình chọn trở thành hoa khôi trên diễn đàn trường.
Đây cũng là điều khiến Lục Hiểu Lam đau đầu.
Hậu ồn ào gây ra khi bỗng dưng được chọn làm hoa khôi trường đã khiến rất nhiều người ghen ghét đố kị.
Lại trở thành tâm điểm chú ý, đi đến đâu cô cũng như con khỉ được người khác vây xem, chỉ trỏ.
Hoa khôi của trường vừa xinh đẹp vừa là một học bá thì… chậc chậc…
Nhưng phàm là người thường xuyên tiếp xúc với Lục Hiểu Lam thì ai cũng biết cô là một người bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong rất ấm áp.
Chỉ tiếc là… cô quá mức khép kín, đến nỗi tất cả mọi người đều quên rằng cô là một “học bá”.