Xét Nhà Lưu Đày Dọn Sạch Vương Phủ Đi Chạy Nạn



Ánh mắt Tư Quân Hoa loé lên, cười lạnh một tiếng: “Đây không phải là tâm nguyện của ngươi sao, cửu đệ không thoả mãn được ngươi thì để ta tới thỏa mãn ngươi, ai dám tố cáo tới chỗ phụ hoàng chứ!”

“Tai vách mạch rừng, đừng nói là thái tử cảm thấy chính mình gây thù chuốc oán rất ít đấy nhé?” Thường Vãn Nguyệt khẽ cười một tiếng, giọng điệu tràn đầy sự châm chọc.


Nói tới đây, nàng cũng phát hiện ra có nhiều điểm không thích hợp.


Trước kia Tư Quân Triệt và Tư Quân Hoa ở trên triều đình cân sức ngang tài, cũng coi như được hoàng đế sủng ái, sao có thể bởi vì một câu thơ của nguyên chủ mà bị xét nhà lưu đày.


Chẳng lẽ, sau lưng còn có âm mưu khác……

Tư Quân Triệt nhịn đau, hốc mắt bởi vì đau đớn mà hơi đỏ lên, giọng nói lạnh băng: “Nếu như là xét nhà thì nhanh lên một chút, nếu không triều thần lại muốn tố cáo ngươi làm việc vô dụng”

Vừa nói xong, người hầu lại đánh một roi.



Roi còn chưa rơi xuống đã bị Tư Quân Triệt dùng tay không ngăn lại: “Thái Tử còn chưa lên tiếng, một tên người hầu như ngươi lắm chuyện làm gì?!”

Sắc mặt tên thị vệ kia khó coi, muốn rút roi ra nhưng lại không làm được.


Tư Quân Triệt dùng sức, hất ra phía sau.


Tên thị vệ kia không chịu khống chế mà bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất.


Tư Quân Hoa nhìn vậy thì thẹn quá thành giận: “Tư Quân Triệt, hiện tại ngươi chỉ là dân thường, sao dám ra tay với thị vệ Đông Cung hả?!”

Tư Quân Triệt chịu đựng đau đớn, cả người vẫn đứng thẳng tắp như cũ: “Thị vệ Đông Cung không hiểu lễ nghĩa, chẳng lẽ không nên dạy dỗ sao?”

Tư Quân Hoa chỉ vào hắn: “Cưỡng từ đoạt lí!”

Còn chưa nói xong thì Tư Quân Hoa đã cảm thấy ngón tay đau nhức, không tự giác mà thả xuống, đau đến mức nhếch miệng.



Tư Quân Triệt cắn răng nhíu mày: “Ta ghét nhất người khác dùng tay chỉ vào ta!”

Tư Quân Hoa tức giận đến mức không nói nên lời, ngay sau đó vung tay lên, làm đám người phía sau đi vào: “Bắt đầu đi, lật hết lên cho ta, không được bỏ qua bất cứ thứ gì!”

“Còn có những người này, ngoài quần áo trên người thì không được phép mang theo thứ gì!”

Bọn thị vệ chia làm hai đường.


Một đám đi điều tra, một đám vây quanh mọi người, bắt đầu soát người, trong đó không thiếu thị vệ tay chân không sạch sẽ, nhưng không có một người dám nói ra.


Tư Quân Hoa đi đến bên cạnh Thường Vãn Nguyệt, khóe miệng cong lên, dáng vẻ lưu manh nói: “Bổn điện hạ tới điều tra cho ngươi”

Thật không biết nguyên chủ mắt mù hay là tim mù nữa.


Chướng mắt Tư Quân Triệt như trời quang trăng sáng, ngược lại lại lưu luyến loại nam nhân đáng khinh này!?

Ngón tay của hắn vừa đụng vào cằm Thường Vãn Nguyệt, nữ nhân trực tiếp cắn lên, may mắn hắn trốn nhanh, nếu không ngón tay của hắn đã bị cắn đứt rồi.


Tư Quân Hoa tức giận, duỗi tay muốn tát nàng: “Tiện nhân, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, hôm nay ông đây nhất định phải đánh chết ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận