“Ngươi dám động vào ta à? Ngươi cảm thấy lúc trước ta thật sự tiêu huỷ hết đống thư từ đó rồi sao, nếu như để cho Hoàng Thượng nhìn thấy thì chỉ sợ kết cục của ngươi cũng không tốt hơn ta là bao!”
Nghe được lời này, Tư Quân Hoa dừng động tác, sắc mặt khó coi, lại lần nữa lên ngựa.
Hắn đúng thật là không dám đánh cuộc.
Nếu như con tiện nhân này thật sự truyền ra số thư từ kia, cho dù phụ hoàng không giáng tội thì thanh danh của hắn ở trong mắt bá tánh Kinh Thành cũng bị hủy!
Sảnh ngoài tạm thời yên tĩnh lại.
Một lúc sau, thị vệ cầm đầu hoảng sợ đi tới: “Thái Tử điện hạ, nhà kho không có đồ vật…… Sương phòng và thư phòng cũng đã kiểm tra qua rồi, cái gì cũng không có!”
Những lời này vừa nói ra thì khắp nơi đều kinh ngạc.
Tư Quân Hoa sửng sốt.
Tuy rằng biết Tư Quân Triệt ngày thường cao ngạo, chưa bao giờ nhận quà, nhưng tốt xấu gì cũng là hoàng tử, sao có thể rơi xuống trình độ kho hàng trống không được chứ?
Ánh mắt Tư Quân Triệt cứng lại, lập tức nhìn về phía Thường Vãn Nguyệt đến cuối cùng, chỉ thấy sắc mặt nàng tự nhiên như chuyện không liên quan đến mình, hắn lại nhăn mày lần nữa.
“Thật to gan, biết cô muốn tới xét nhà mà còn dám ẩn giấu tài vật đi, còn không thành thật giao ra đây?!”
Tư Quân Hoa nói xong liền muốn cho cấp dưới ra tay.
“Thái Tử điện hạ, vương phủ đều dựa vào bổng lộc của một mình phu quân chống đỡ, cũng không có cửa hàng kinh doanh, từ trước đến nay đều là thu không đủ chi, đồ vật trong kho cũng đã sớm bị ta bán lấy tiền mặt tiêu xài hết rồi”
Thường Vãn Nguyệt nói theo lý.
“Còn nữa, xét nhà lưu đày chẳng qua chỉ là chuyện một vài tiếng, cho dù vương phủ muốn trộm chuyển đi nơi khác thì sao có thể không gây ra động tĩnh gì được?”
Ai cũng biết tính cách của Thường Vãn Nguyệt xa xỉ, tự cho là thanh cao, dùng son phấn, giấy và bút mực đều phải là loại tốt nhất.
Đúng thật là không có người phát hiện vương phủ có gì lạ thường.
Tư Quân Hoa cười lạnh một tiếng: “Tiện nhân!”
Thường Vãn Nguyệt cảm thấy bộ dạng Tư Quân Hoa chịu thiệt thòi rất đẹp.
Triệu quản gia cũng là người thông minh, từ phòng bên cạnh lấy ra sổ sách: “Thái Tử điện hạ, vương phủ chúng ta đúng thật là không có tiền……”
Tra từng khoản, Cửu vương phủ còn nghèo hơn những thương nhân bình thường, vàng bạc châu báu trong nhà kho chỉ sợ chỉ có một mình Tư Quân Triệt biết là có chuyện gì!
Ánh mắt Tư Quân Hoa nhìn về phía Thường Vãn Nguyệt hiện lên một tia sát ý: “Thôi, mang sổ sách về báo cáo kết quả, đưa đám tội nhân này vào đại lao, ngày mai lên đường!”
Mỗi người trong vương phủ cảm thấy bất an, truyền đến tiếng khóc nức nở.
Tư Quân Triệt dẫn đầu bị người xô đẩy đi đến phía trước, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn theo Thường Vãn Nguyệt, rất phức tạp.
Hắn có thể cảm giác được đối phương đã thay đổi.
Thế mà còn cãi lại Tư Quân Hoa, còn nói chuyện có trật tự rõ ràng, hoàn toàn không phải phong cách của nàng!