Xí Đồ Tiện Nhân

Thêm mấy vòng biểu diễn, không ít người giành được tiền thưởng của công chúa. Mà Mạnh Chu núp ở trong đám người không dám xuất đầu lộ diện bỏ qua cơ hội lên đài, cũng giống vậy, bên nhóm nam nhân Tần Kha lấy lý do thân thể không khỏe cũng từ chối lời mời lên đài.

Mọi người nói cười vui vẻ, tư tưởng vẫn còn để ở màn tài nghệ vừa mới biểu diễn, đương nhiên sau ngày hôm nay có không ít tài tử giai nhân sợ là đã nhìn vừa mắt... có đôi có cặp rồi.

Công chúa Ngọc Ninh chống cằm tựa ở ghế phượng, điệu bộ không hứng thú lắm, e là cũng chưa từng vừa mắt một ai. Mấy vị công tử con nhà quan này cũng không thiếu phong độ, cử chỉ nhanh nhẹn, bụng đầy tài hoa, nhưng với công chúa mà nói, luôn thiếu một chút vị, nàng ta gọi là vị động tâm Hồng Loan.

Nàng ta nhìn sang mấy vị hoàng huynh hoàng đệ, cười hỏi: "Ta thấy giữa mấy vị tỷ muội có không ít người tài hoa hơn người, nếu lọt vào mắt, Ngọc Ninh phải đi cầu xin mẫu hậu thay các người. Nhất là mấy hoàng huynh, mấy ngày nay mẫu hậu thường nhắc tới nói muốn tìm cho các huynh một vị hoàng tử phi hiền lương thục đức." Nàng ta khéo léo chuyển động con mắt, vui vẻ dịu dàng: "Thay vì sau này nghe chỉ cưới vợ, không bằng hôm nay chọn cho mình trước, dù sao cũng hợp ý hơn."

Đại hoàng tử bắt đầu cất tiếng cười to, thầm nghĩ: Tiểu quỷ nha đầu tinh ranh này.

Nhị hoàng tử từ nhỏ đã thân thiết với Ngọc Ninh, hắn nắm tay cốc vào đầu công chúa, mắng: "Nữ nhi nhà ta nói những điều này cũng không sợ xấu hổ. Huống hồ hôm nay nhân vật chính là muội, so đấu tài nghệ trên đài phượng hoàng là vì cớ gì, chẳng lẽ muội không biết sao?"

Tứ hoàng tử từ trên ghế nhảy xuống, vẻ mặt tò mò: "Nhị ca, nói nhanh lên, trận này hôm nay rốt cuộc là vì sao vậy? Tam ca, huynh cũng biết có phải không?"

Tam hoàng tử chỉ yên tĩnh ngồi trên ghế, cười hờ hững không đáp lời,

Mà đôi mày thanh tú của Ngọc Ninh nhướn lên một cái, khóe miệng cong lên: "Hừ, còn vì sao nữa, chẳng qua là mẫu hậu chê ta ồn ào, hận ngay ngày mai không thể gả ta ra ngoài!"

Lời vừa nói ra, chúng hoàng tử cười nghiêng ngả.

Nói chuyện phiếm một hồi, đài phượng hoàng đã bỏ trống. Tứ hoàng tử đột nhiên tinh quái lém lỉnh lết đến bên cạnh ghế phượng của Ngọc Ninh, cùng nàng ta thầm thì gì đó.

Không lâu sau đó, Ngọc Ninh nở nụ cười, vẻ mặt vui sướng gật đầu. Chỉ nghe thấy nàng ta nói với người dưới: "Quả nhiên là danh môn, các vị tài nghệ khắp nơi khiến cho Ngọc Ninh kính nể. Đã như vậy Ngọc Ninh cũng không thể keo kiệt, đã chuẩn bị lễ hậu rồi." Nàng ta nhìn lướt qua đám người, ánh mắt dừng lại hơi lâu trên người Mạnh Chu và Tần Kha.


Chống lại ánh mắt kia, trong lòng Mạnh Chu đập mạnh có dự cảm không ổn.

"Trước khi đưa lên đại lễ, còn cần một người hỗ trợ, các vị yên tâm chẳng qua chỉ làđ ộng động chút ngón tay, đó là việc nữ nhân cũng có thể đảm nhiệm được. Thế nào, có ai nguyện ý không?"

Công chúa nói xong, Mạnh Tương Quân ở phía sau đẩy Mạnh Chu một cái, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, vừa rồi đài hoàng tỷ cũng chưa lên, hôm nay việc này không thể thoái thác, người ngoài không thể mà nên là tỷ..."

Mạnh Chu còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng một nữ nhân phát ra ở bên tai: "Kia, Mạnh Chu tỷ tỷ tự nguyện bằng lòng sao?"

Hai tỷ muội Mạnh gia nhìn lại, nhất thời mặt lộ ra vẻ không vui: Lại là Vạn Tuệ Như. Người này đúng là âm hồn không tan, lúc nào cũng muốn đi trước một bước!

Điều càng khiến Mạnh Chu không tưởng tượng nổi là, mới vừa rồi Tương Quân đẩy đã đẩy nàng tới đằng trước, mà Vạn Tuệ Như thốt ra tiếng như vậy càng làm cho nàng như hạc lạc giữa bầy gà.

Nếu lúc này giải thích nói nàng không phải tự nguyện, chắc chắn để cho người khinh thường, nếu không giải thích... Nhưng thật sự không biết tiếp theo sẽ xảy ra cái gì. Trong đầu Mạnh Chu không ngừng thầm oán hận nữ nhân Vạn Tuệ Như này, nhưng mà chuyện tới nước này cũng chỉ có thể đứng ra mà thôi.

Ta vốn không muốn đặc biệt hơn người, nhưng có người muốn đẩy ta tới trước mặt mọi người. Muốn chế giễu ư? Chỉ sợ sẽ làm các người thất vọng thôi!

Mạnh Chu không do dự nữa, sửa sang quần áo tóc tai, điệu bộ ung dung tiến lên hai bước, đôi môi khẽ mở: "Mạnh Chu..."

Lời chưa nói hết, đã có tiếng nam nhân xen vào: "Việc thử nghiệm sao có thể để cho nữ nhân vốn được cưng chiều làm chứ? Tần Kha bất tài, nguyện cố gắng chút sức mọn."

Trong lúc cúi đầu, Mạnh Chu dùng chút ánh sáng còn sót nhìn thoáng qua khối ngọc tròn xanh da trời trên người bên cạnh, trong tai nghe thấy tiếng nói của Tần Kha, ngực lại như có vạn cơn sóng dữ.


Chán nản... người này lại tùy tiện xuất đầu lộ diện, không phải hắn đang tránh né danh tiếng sao, sao lúc này lại không nhịn được?

Khó hiểu... người này lại không lo lắng chút nào chuyện giả bệnh vừa rồi bị người ta nhìn thấu sao?

Còn có một tia vui vẻ nàng không muốn thừa nhận... người này lại muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, mà mỹ nhân này chính là mình.

...

Đủ loại tâm trạng thay đổi, Mạnh Chu càng kiên định với suy nghĩ trong đầu. Bởi vậy nàng ngẩng đầu, nét mặt mang theo chút kiêu ngạo: "Lời ấy của Tần công tử sai rồi, lúc trước công chúa đã nhắc tới, việc này nữ nhân làm cũng không sao cả. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy công chúa nói như vậy có gì sai sao?"

Trong lòng Tần Kha bất ngờ buồn cười: Đương nhiên hiểu được công chúa muốn dồn ép ta, quả nhiên là khác biệt. Nhưng công chúa vô tích sự này sợ là không dễ giải quyết, như vậy nàng cũng muốn tranh cùng ta sao?

Tần Kha mỉm cười, thừa dịp không có người chú ý, hạ giọng nói thầm: "Cơ hội khó được, không được tranh với ta."

Ấn đường của Mạnh Chu khẽ động, ánh mắt không thể không xét nét liếc hắn một cái, hạ giọng đáp lễ: "Đây cũng chính là lời ta muốn nói."

Động tác hai người mờ ám, chợt nghe tiếng cục mịch của Đại hoàng tử vang lên: "Thân thể của Tần công tử không tốt, hay là trước tiên ở một bên nghỉ ngơi đi."

Ngọc Ninh cũng hăng hái, ý bảo cung nữ nhấc làn này, lúc này mới đứng dậy, cười nói: "Từ xưa đến nay phụ nữ không thua kém cánh mày râu, tiểu thư của Mạnh phủ rất khí phách. Như vậy làm phiền ngươi." Nói xong nàng ta gật đầu với Tứ hoàng tử, sau đó vẻ mặt lộ vui sướng chạy đi, sai khiến thị vệ mang tới vạc đồng kia lần nữa.

Đại hoàng tử và công chúa đã tỏ rõ thái độ, Tần Kha tự biết lúc này mình không thể nói cái gì nữa. Nhưng hắn vẫn chưa lui xuống mà đứng cách Mạnh Chu không xa. Khi thấy thị vệ khiêng vạc đồng tới, hắn nhíu mày, thầm nghĩ không tốt rồi: Chẳng lẽ là...


Chỉ chốc lát sau, thị vệ lại giơ một bó đuốc đã châm lửa lên. Công chúa gật đầu ý bảo hắn ta giao cây đuốc cho Mạnh Chu, cười nói: "Đây là Tứ hoàng tử vơ vét pháo hoa từ các nơi, nghe nói có thể vẽ ra đủ loại hình dáng chim muôm hoa cỏ trên không trung, làm phiền Mạnh tiểu thư châm lửa."

Lời vừa nói ra, bốn phía vẻ mặt khác nhau. Có người cười trộm, có người buồn phiền, có người khuyên can, có người thúc giục, chốc lát cảnh tượng vô cùng huyên náo.

Mạnh Chu nhìn thoáng qua công chúa Ngọc Ninh, hôm nay nàng ta là nhân vật chính, lúc nữa đám người bởi vì tiếng động lớn sẽ náo loạn, chỉ sợ xui xẻo đụng phải nàng ta, nhưng thật ra thua thiệt chính là mình.

Bởi vậy mỉm cười với mọi người, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngày bé Mạnh Chu cũng từng vụng trộm nghịch pháo, hôm nay chỉ là châm lửa mà thôi, dù sao lửa pháo hoa này cũng không đến nỗi làm cho ta cùng bay lên trời."

Mọi người đều cười, bầu không khí hơi trở lại bình thường. Nàng vừa nói như vậy, những người khuyên ngăn cũng không tiện nói thêm gì nữa, dù sao pháo hoa cũng không phải con mãnh thú hay dòng nước lũ gì.

Tần Kha vẫn không nói chuyện, nhưng hắn đứng ở bên cạnh Mạnh Chu, hai tay không khỏi nắm chặt, chẳng biết tại sao hắn lại không thể yên tâm, hắn chỉ mong là mình nghĩ nhiều.

Mạnh Chu âm thầm hít một hơi, nhận lấy cây đuốc, tới gần vạc đồng. Trước tiên quan sát vị trí kíp nổ, sau đó không do dự chậm rãi để gần cây đuốc tới gần kíp nổ.

Kíp nổ bị châm, vang lên tiếng chíu chíu, Mạnh Chu sáng suốt lui ra phía sau hai bước, nhìn ánh lửa bùng lên phía xa xa. Tiểng nổ mạnh rõ ràng ở bên tai, pháo hoa màu đỏ tươi phóng lên cao. Trong nháu mắt trên không trung vẽ ra một chùm tia sáng đỏ rực, theo chùm tia sáng nổ tung trên không trung, đám người phát ra tiếng kêu.

Chỉ thấy trên không trung xuất hiện một đóa "hoa hướng dương" mang theo ánh lửa, rất có khí thế bay lên. Cảnh tượng như vậy thật sự là trăm năm khó gặp.

Pháo hoa chẳng mấy chốc rơi xuống, mọi người thầm than nhưng vẫn mê đắm. Mà Mạnh Chu đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, lúc châm lửa thuận tay hơn chút. Sau đó pháo hoa lại xuất hiện đủ loại hình dạng như là vòng tay, cánh bướm, chiếm được nhiều tiếng hô cảm thán của mọi người.

Mà lúc này, có một người trong mắt lại hiện lên một tia che giấu. Nàng ta nhìn đám đông vây quanh Mạnh Chu, mối hận trong lòng càng thêm sâu đậm, khóe miệng ả ta chợt nổi lên nụ cười nhạt.

Còn dư lại ba bốn mồi pháo, Mạnh Chu đưa cây đuốc tới gần một trong những kíp nổ đó. Đúng lúc đó lại nghe có tiếng nữ nhân kêu lên: "Cẩn thận!" Giọng nói bất thình lình xông tới, Mạnh Chu quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy một vòng ngọc đánh thẳng tắp về phía cây đuốc.

Mạnh Chu tìm kiếm người vừa phát ra lời nói, càng không ý thức được cây đuốc đã châm toàn bộ những kíp nổ còn lại, đồng thời cây đuốc hừng hực thiêu đốt ở bên trong vạc đồng cháy rụi giấy hồng gói bên ngoài pháo hoa.


Nếu như để lộ thuốc súng bên trong, gặp phải ngọn lửa chắc chắn sẽ nổ mạnh ngay tại chỗ. Tứ hoàng tử kêu lên, để tăng thêm hiệu quả, hắn ta đã tìm những pháo hoa nhét đầy thuốc súng, chỉ đốt từng cái sẽ không sao cả, nhưng nếu như cùng nhau...

Quả nhiên tiếng nổ mạnh bùng lên, lần này tiếng vang gấp mầy lần trước kia, giấy màu đỏ bị nổ tung thành những vụn nhỏ lao ra khỏi vạc đồng, còn mang theo một chuỗi ngọn lửa lẻ tẻ, lập tức có vài cỗ lao như bay về phía Mạnh Chu.

Ánh mắt của Mạnh Chu tập trung ở trên người nữ nhân trốn ở sau cùng đoàn người, cười nhạt: Dám động thủ vào lúc này, thực sự là ngu xuẩn. Ý nghĩ vừa dứt khỏi, nàng bỏ mất thời cơ tránh né tiếng nổ mạnh, đợi nàng phát hiện ngọn lửa gần ngay trước mắt, dưới chân giống như bị cắm rễ, không có cách né tránh. Trong tròng mắt có một chuỗi lửa, vẽ ra một diện mạo hoảng sợ trong con ngươi của nàng.

Chợt thoáng cái như có một trận gió thổi qua, Mạnh Chu đứng ngẩn ngơ tại chỗ không thể nhúc nhích cảm giác được trước mắt hiện lên một bóng mờ, nhanh chóng mang nàng rời xa mồi lửa, cùng với tình cảnh ở ngự hoa viêc lúc trước giống nhau như đúc, chẳng lẽ là hắn?

Ngẩng đầu nhìn lên, mắt Tần Kha chứa ý cười đang cúi đầu nhìn nàng, giữa lúc náo loạn, chỉ nghe hắn áp tai nói: "Ta ở đây, đừng sợ."

Năm chữ ngắn ngủi nhưng lại như rót một luồng nước ấm vào trong lòng Mạnh Chu. Một thứ tình cảm không nói ra được giống như ngọn lửa kia nở rộ ở trong ngực, vừa rực rỡ lại vừa sôi động như vậy. Nàng không tự chủ gật đầu, nâng lên khóe miệng, sau đó giơ tay ôm lấy Tần Kha.

Nhưng bàn tay mới giơ lên được một nửa đã bị Tần Kha nắm lại, ánh lửa ở sau lưng hắn thiêu đốt, phản chiếu khuôn mặt của hắn đỏ bừng không ít. Lớp phấn màu trắng trên mặt hắn cũng vì vậy bong ra từng mảng không ít...

Mạnh Chu hoảng hốt, vội vã rút tay về, nhìn tới đám người tụ tập, cũng không quan tâm mọi việc, ôm đầu của hắn, ống tay áo vừa vặn che mặt của hắn, sau đó hô to: "Tần công tự e là bị lửa hù dọa, mau đưa về phủ tướng quân tĩnh dưỡng đi."

Nàng vừa dứt lời lại có người kêu lên: "Các ngươi nhìn kìa, trên lưng Tần công tử..."

Ánh mắt Mạnh Chu đảo lại, không khỏi kinh ngạc, trên lưng của Tần Kha quần áo bị cháy một mảng lớn, lộ ra da thịt cháy đen, sợ là vừa rồi vì cứu mình mà bị ngọn lửa làm bị thương. Nơi cổ họng như là bị vật gì mắc vào, Mạnh Chụ trợn mắt nhìn Tần Kha, trong lòng không ngừng điên cuồng hét lên: Có chỗ nào không sao chứ? Vẫn còn cười được!

Trốn ở trong ống tay áo của Mạnh Chu Tần Kha nháy một cái mắt, cổ họng hắn chuyển động, thấp giọng cười nói: "Yên tâm, không chết được, vẫn còn muốn giữ lại mạng cưới nàng về nhà."

Mạnh Chu lập tức dở khóc dở cười. Nàng chưa bao giờ từng nghĩ, lúc gặp lại Tần Kha sẽ xảy ra chuyện chấn động lòng người như vậy. Nàng nhìn thoáng qua vết thương của Tần Kha, không khỏi cắn môi dưới, cho nên ánh mắt càng phát ra bén nhọn tập trung vào nữ nhân đứng cuối cùng đoàn người kia, khuôn mặt tràn ngập ý lạnh: Vốn không muốn cùng người đối địch, nhưng hôm nay người làm hắn bị thương, vậy đừng trách ta xử lý ngươi!

Mà một đầu khác, Mạnh Tương Quân nhìn tình cảnh này, đôi mi thanh tú cau lại, trong lòng lại có một ý nghĩ lớn mật, chính là lúc này, con ngươi của nàng ta chợt phóng to, trong lòng kêu lên: Tại sao có thể là hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận