Tương Quân đi ra ngoài từ phủ Tam Hoàng tử, sắc mặt tái nhợt. Nàng ta liếc mắt nhìn màu sắc chân trời, màu xám tro, cũng giống với tâm trạng giờ khắc này của nàng ta. Từ lúc bắt đầu nàng ta cũng biết mình chỉ là một con cờ đối với Tam Hoàng tử. Có điều dù chỉ là con cờ, nàng ta cũng không muốn làm con cờ dễ dàng bị vứt bỏ.
Đáng tiếc tất cả cũng chỉ là nàng ta tự cho là như vậy. Hôm nay nàng ta đến cầu Tam Hoàng tử thực hiện giao ước cưới mình, Tam Hoàng tử lại cười nhạo nàng ta không biết tự lượng sức mình. Thì ra là không vì loại kết hôn lợi ích. Đáng tiếc nàng ta là Mạnh Tương Quân, sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy? Trong tay nàng ta còn nắm giữ bí mật của Tam Hoàng tử, nếu nàng ta tiết lộ ra ngoài, Tam Hoàng tử sẽ quỳ xuống cầu nàng ta.
Đang trong lúc hả hê, cỗ kiệu lại dừng lại. Bên ngoài có tiếng huyên náo vang lên, nàng ta còn chưa kịp phản ứng đã có người không nói lời gì bắt lấy nàng ta, trong miệng la hét: "Nha hoàn ngươi gan thật lớn, còn dám chạy trốn!"
Trong lòng nàng ta kinh sợ, lớn tiếng trách cứ: "Người điên từ đâu tới, còn không mau tránh ra."
Một người cầm đầu đám thổ phỉ, cầm một cây tăm bằng trúc, đang xỉa rau dính trong răng: "Kẻ điên? Khà khà, nói rất hay, ta chính là người chuyên bắt kẻ điên, người đâu, mang đi!"
Quả nhiên là tú tài gặp quân binh, có lý không nói được. Hôm nay ra cửa vốn là làm việc bí mật, ngay cả nha hoàn Tương Quân cũng không mang theo. Mấy tên nịnh nọt kia nhìn thấy đã xảy ra chuyện, lập tức bỏ chạy không còn hình bóng. Hôm nay thật sự là nàng ta không tìm được người nào giúp một tay.
Nhìn đám người kia đưa mình đi về phía quan phủ, Tương Quân càng cảm giác không ổn, nếu mà bắt nha hoàn chạy trốn cũng chỉ đưa về phủ, tại sao lại đưa đến quan phủ? Hơn nữa những người này không rõ lai lịch, nhất định mình… Chẳng lẽ là có người sai khiến. Nghĩ đến đây, Tương Quân nhất thời quát lạnh: "Mau buông ta ra, các ngươi là ai?"
Cái người xỉa răng lúc nãy nhếch miệng cười nhạt, chợt đánh một chưởng ở sau gáy nàng ta, nàng ta bất tỉnh trên mặt đất: "Tiễn ngươi về Tây Thiên." Hắn nhìn về phía tầng hai quán rượu xa xa, chỉ thấy Lục Bái gật đầu ra hiệu với hắn. Cho nên khiêng cô gái bị đánh bất tỉnh trực tiếp mang đến quan phủ.
Mà hắn không thấy chính là còn có một cô gái đang ngồi đối diện Lục Bái, nàng chính là Mạnh Chu. Mạnh Chu nhìn, uống một ngụm trà: "Lục đại ca, một lát huynh nhìn kĩ chút, nếu như nàng ta còn có thể sống được đi ra, làm phiền huynh ra tay."
Lục Bái rất nhanh biến mất không thấy gì nữa, Mạnh Chu vẫn còn tiếp tục uống trà.
Ngồi một lát, lại nghe được Lục Yêu trở về, nàng ta nhỏ giọng nói: "Em hỏi thăm được, Ngân Hạnh cô nương đã bị trục xuất ra khỏi phủ. Thì ra là nàng ta xuất thân từ thanh lâu, trước đây không lâu được Đại phu nhân mua về. Sau khi sự việc bại lộ nàng ta không có cách nào trở về thanh lâu."
"Thanh lâu?" Mạnh Chu suy nghĩ trong chốc lát chợt nhớ lại một người, cười nói: "Nơi đó chúng ta ngược lại không đi được, chỉ là có người có thể đi."
........
Tắc Khắc Tư tiến vào cung với thân phận ngoại sứ ở biệt quán bên ngoài, mà giờ phút này một vị khách đặc biệt đến biệt quán của hắn.
Ôm vò rượu, Tắc Khắc Tư trực tiếp rót rượu vào mồm, giống như cô gái bên cạnh không tồn tại. Hắn uống đầy một miệng, lúc này mới nhớ lại muốn hỏi một câu: "Nàng muốn uống không?"
Cô gái không chịu được khoát tay: "Không cần."
Tắc Khắc Tư nhìn nàng một cái, nhún vai: "Không mở miệng cũng không uống rượu, vậy nàng tới chỗ này của ta làm gì?" Hắn chậm chạp, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cô gái kia, "Ngọc Ninh công chúa."
Ngọc Ninh công chúa nở nụ cười: "Sao ngài xác định là ta? Nói không chừng ta là Phong Ninh công chúa, hoặc giả cho là...."
Nàng còn chưa nói xong, Tắc Khắc Tư đã tự tin lên tiếng: "Không thể nào, đối với người ta muốn cưới, làm sao ta có thể nhận lầm."
Ngọc Ninh thật giống như nghe được chuyện cười hài hước nhất, hôm nay nàng tới đây chính là muốn nhìn xem rốt cuộc là người thế nào lại dám thẳng thắn nói muốn cưới mình trước mặt phụ hoàng.
Kể từ sau lễ cập kê, phụ hoàng mẫu hậu vẫn đang tìm các vương tôn công tử trong Kinh Thành cho nàng, đáng tiếc không có một vị có thể vào mắt của nàng. Nàng cảm thấy thật là phiền não, vì vậy định ra một quy củ với hai người bọn họ, sau này nếu xuất hiện người muốn kết hôn với mình, nàng yêu cầu tự mình khảo nghiệm qua. Trước đó cũng xuất hiện qua không ít người giống như Tắc Khắc Tư như vậy, nhưng mà lá gan của bọn họ không đủ lớn, chỉ là thông qua các nương nương trong cung nói bóng nói gió hỏi thăm ý kiến của mình. Về phần kết quả, dường như có một vị bị Ngọc Ninh phái người bắt được ở thanh lâu, còn có một vị ban đêm ra cửa gặp quỷ, trở về sợ đến choáng váng, nằm ở trên giường hơn nửa tháng mới khỏi....
Vì thế, phụ hoàng còn tìm Ngọc Ninh qua răn dạy hồi lâu. Lúc nghe Ngọc Ninh rất khiêm nhường, nhưng quay người lại vẫn làm theo ý mình như cũ. Người muốn kết hôn với mình nhất định không thể là đồ háo sắc, cũng không thể là hạng người mềm yếu vô dụng. Nếu ngay cả khảo nghiệm nho nhỏ này của nàng cũng không thông qua, sao nàng có thể sẽ gả đây?
Nói ra nhiều như vậy, thật ra thì nàng muốn nói rõ ràng, vị trước mắt đến cùng có bao nhiêu can đảm. Hắn lại dám ở trước mặt phụ hoàng biểu lộ rõ ràng muốn kết hôn với mình, lợi hại hơn nữa, hắn còn dám đánh cuộc với phụ hoàng: nếu mà trong vòng nửa năm không cách nào làm cho Ngọc Ninh công chúa cam tâm tình nguyện gả cho hắn... cả đời này hắn sẽ không trở về Tây Vực! Ở lại trong cung làm người đánh xe cho công chúa, đi theo làm tùy tùng cho công chúa.
Ngọc Ninh dừng suy nghĩ, cười lớn: "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người liều mạng giống như ngài vậy."
Tắc Khắc Tư giơ vò rượu, nhanh nhẹn cười: "Ta còn chưa muốn chết, Hoàng thượng cũng đã đồng ý cho ta thời gian nửa năm rồi, nửa năm sau, hoặc là ta mang theo nàng đi, hoặc là ta ở lại bên cạnh nàng. Tính thế nào ta cũng không thiệt thòi."
Đôi mày thanh tú của Ngọc Ninh khẽ động: "A, xem ra ngài còn chưa biết." Nàng bước lại gần một bước, " Trước khi ta xuất cung đã đánh cuộc với phụ hoàng, trong vòng nửa năm không lấy chồng, nếu mà ta gả cho ai, phò mã nhất định chết yểu, về phần tạo sao chết yểu....Bản công chúa sẽ cố gắng suy nghĩ biện pháp."
Tắc Khắc Tư bị sặc rượu, lúc này mới bắt đầu quan sát công chúa trước mặt này, không thể không thừa nhận đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy công chúa của Thiên triều, diện mạo xem như thanh tú, cũng không tính là dung mạo như thiên tiên. Giữa mặt mày có kiếm khí, ít đi mấy phần dịu dàng, cho người khác cảm giác giống như là một ngựa hoang mất cương, tự nhiên lao vụt ở trên thảo nguyên mênh mông, ít ai có thể khống chế.
Tắc Khắc Tư ngược lại có hứng thú làm người đánh xe một lần, thuần phục con ngựa hoang này.
Nghĩ tới đây, hắn đổ toàn bộ rượu trong vò vào trong cổ, sau đó giơ tay —— cái vò rượu phát ra tiếng vỡ vụn trên mặt đất.
Kèm theo tiếng cười của hắn: "Tốt, vậy không bằng công chúa và ta cũng đánh đánh cuộc một trận."
Ngọc Ninh không chịu yếu thế: "Ta ngược lại không sợ, chỉ là lo lắng ngài thu athê thảm."
Tắc Khắc Tư không cãi lại, chỉ cười tùy ý: "Chúng ta đánh cuộc trong vòng ngày hôm nay, ta có thể hôn công chúa hay không."
Lông mày Ngọc Ninh chau lại, lạnh lùng nói: " Cuồng đồ lớn mật, nơi này là biệt quán, chỉ cần bản công chúa lên tiếng, chắc chắn thị vệ bên ngoài xử ngài thành tổ ong vò vẽ, ngài dám thử đến gần một bước." Nói xong nàng lui lại một bước, có điều cảm thấy mình lui về phía sau giống như là yếu thế, vì vậy lại bước lên trước một bước.
Tắc Khắc Tư không nhúc nhích, miệng hắn lải nhải về phía cửa: "Cửa ở bên kia, nếu mà công chúa sợ, có thể rời đi trước. Nếu không sợ, chúng ta đánh cuộc cái khác."
Trong lúc hai người trầm mặc, lại nghe thị vệ báo lại nói là Nhị thiếu phu nhân Tần Phủ tới gặp.
Vừa nghe đến cái tên này, trong lòng Ngọc Ninh bất giác hoảng hốt, nàng nhìn lướt qua xung quanh, thấy bình phong dựa vào này phía sau tránh đi qua. Tránh hết không yên lòng, còn nhô đầu ra, căm tức nhìn Tắc Khắc Tư: "Nếu như ngài dám nhiều chuyện...."
"Nàng sẽ sai thị vệ đâm ta thành tổ ong vò vẽ đúng không, được rồi, ta biết rồi." Tắc Khắc Tư đưa tay đẩy đầu của nàng tới phía sau bình phong.
Từ nhỏ đến lớn, trừ phụ hoàng, mẫu hậu, chưa từng có người dám "Động thủ" ở trên đầu nàng, bởi vì hành động đột ngột này, Ngọc Ninh ở sau tấm bình phong sửng sốt hồi lâu.
Mạnh Chu chưa từng tới biệt quán, nhưng hình như thị vệ gác cổng hơi nhiều, trong đó còn có mấy người mặc quần áo cấm vệ trong cung, chẳng lẽ có người trong cung tới đây?
Tắc Khắc Tư đứng dậy chào đón, cười: "Sao đột nhiênTần phu nhân đến đây?"
Mạnh Chu sửng sốt một chút: khi bốn bề vắng lặng Tắc Khắc Tư đều là gọi nàng là biểu tẩu, sao hôm nay lại sửa thành Tần phu nhân rồi hả ? Ánh mắt nàng quét một vòngtrong phòng, lại nghĩ tới vừa thấy cấm vệ bên ngoài, không khỏi khẽ mỉm cười: "A, ta có một chuyện muốn cầu Hoàng tử giúp, có điều....Hay là ngày khác lại đến."
Tắc Khắc Tư lên tiếng ngăn cản: "Tần phu nhân đặc biệt tới đây, nhất định là có chuyện khẩn cấp. Hôm nay ta cũng không có chuyện gì, không cần đợi đến ngày khác, ngài nói đi."
Mạnh Chu nhìn lướt qua phía sau tấm bình phong, ánh mắt dò xét: thật sự thuận tiện sao?
Tắc Khắc Tư gật đầu.
Nếu Tắc Khắc Tư cũng đã nói rồi, Mạnh Chu mỉm cười ngồi xuống: "Trước đó vài ngày ta được Thiên Tình cô nương tương trợ, vẫn muốn bày tỏ lòng cảm kích, hi vọng Hoàng tử có thể an bài ta gặp mặt nàng ta."
Sau khi Tắc Khắc Tư đồng ý, Mạnh Chu cũng không trì hoãn nữa, đứng dậy cáo từ. Lúc Tắc Khắc Tư tiễn nàng ra ngoài, nàng hạ thấp giọng hỏi một câu: "Công chúa ở đây sao?"
Tắc Khắc Tư cười hài lòng: "Hâm mộ tiếng tăm của đệ mà đến, nghe nói là ái mộ đệ đấy."
Mạnh Chu cũng không vạch trần sự khoe khoang của hắn, cười thông cảm "Chúc đệ may mắn."
Vì sao thông cảm? Mạnh Chu cũng xem như có chút giao tình với công chúa, cũng biết đôi chút tính tình của công chúa. Đến nay chưa từng xuất hiện người đàn ông nào khiến công chúa động lòng, có không ít vương tôn công tử đến cầu hôn cũng bị chỉnh rất thảm. Tắc Khắc Tư có thể ngoại lệ sao?
........
Tương Quân bị dội nước lạnh tỉnh, nàng ta mở mắt ra, thấy một tấm ván gỗ bay về phía mình. Nàng ta lập tức kinh hãi, cũng không kịp kiêng kị cái gì, thốt ra: "Dừng tay! Trong bụng ta đang mang con cháu hoàng tộc, ai dám động đến!"
Quả nhiên là tấm ván gỗ dừng lại. Mặc dù nha sai kia nhận tiền ra tay nặng, nhưng vừa nghe đến hoàng tộc tay chân liền mềm nhũn, sao hắn còn dám làm càn.
Thấy đại nhân còn chưa tới, Tương Quân chậm rãi đứng dậy, trợn mắt quét một vòng: "Đại nhân đâu? Còn không mau mời đến đây. Người đánh ta bất tỉnh đưa tới quan phủ đang ở đâu, đây là bọn chúng cố ý mưu hại hoàng tự, xem ra đều là bọn phản nghịch, làm sao có thể bỏ qua cho bọn chúng?"
Có người cười đi vào, còn là cái người xỉa răng đó, hắn tà mị cười một tiếng: "Lão tử thật là sợ… Phản nghịch? Cô nương cơm có thể ăn lung tung, không thể nói lung tung được. Lão tử là người dân hiền lành lương thiện, sao có thể phản nghịch?" Nói xong hắn vỗ vỗ bả vai của nha sai kia như huynh đệ bình thường thân thiết, "Nha sai đại nhân chớ bị nữ nhân này hù dọa, nơi này của nàng ta có chút vấn đề." Nam nhân kia chỉ chỉ vị trí ở đầu.
Nha sai sáng tỏ thông suốt: "Ta nói nha, một tiểu nha hoàn sao to gan như vậy, thì ra là bà điên."
Người xỉa răng gật đầu, cười: "Đúng vậy, cũng không biết đến cùng người nhà nào làm loạn, đây không phải là xảy ra chuyện, còn muốn chạy trốn đi, hôm nay bị tóm lại càng không đàng hoàng. Lão gia nhà ta có ý tứ là, xin quan gia dạy dỗ thật tốt, cho ả ta hiểu ít phép tắc." Nói xong trước tiếp nhét bạc vào bên hông nha sai.
Tương Quân bị người ngăn chặn, lúc này thật sự hoảng sợ, đời này nàng ta chưa gặp qua người hại mình lộ liễu như vậy, người nọ làm sao có thể trợn tròn mắt nói dối? Nàng ta nắm chặt hai nắm đấm, cắn chặt hàm răng rống giận: "Sao có thể tin người không rõ lai lịch, đại nhân, ta quen biết với Nhị tiểu thư Mạnh phủ, xin ngài đi tìm nha hoàn bên cạnh nhị tiểu thư tới đây, đến lúc đó nàng ta tự nhiên có thể chứng minh cho ta. Nếu như muốn định tội của ta, cũng phải biết rõ ta không phải là nha hoàn của bọn chúng!"
Nhìn nha sai hình như có dao động, người đàn ông xỉa răng hừ một tiếng, cánh mũi nhanh chóng mở rộng, tức giận không dứt. Hắn đoạt lấy tấm ván gỗ trong tay nha sai, giơ tay đánh ba cái nặng nề vào ngườiTương Quân, mỗi một cái đều dừng hết hơi sức của hắn. Tấm ván gỗ này đánh vào trên môngTương Quân, vang lên bành bạch.
Trong nháy mắt sắc mặt Tương Quân chợt tái nhợt, vẻ mặt nàng ta kinh ngạc nhìn người đàn ông kia. Đây là một gương mặt xa lạ,nhưng trong mắt lại có sự căm thù kinh người khiến nàng ta liếc mắt nhìn trong lòng ớn lạnh.