Xí Thần

Vu Hằng cơ hồ là bay về nhà, lúc mở cửa vội đến mức đánh rơi chìa khóa hai lần, hắn chạy nhanh đến WC, Mục Quang Minh vẫn như cũ treo lủng lẳng trước mặt, một tư thế thong dong, nhàn nhã.

“…Ngươi muốn đi!” Mục Qung Minh đem Vu Hằng đang điên cuống thở dốc xem xét một phen, sau đó bay qua góc khác của nhà vệ sinh: “Ta chuẩn bị xong rồi, ngươi tiểu đi…”

“Tiểu cái đầu ngươi!” Nếu như lúc này có thể chạm vào, hắn nhất định sẽ lôi cái người kia úp xuống bồn cầu: “Ngươi trước khi chết có phải hay không đang ở phương Bắc? Ở cùng với dượng của ngươi?”

Mục Qung Minh chầm chậm bay lại gần, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm Vu Hằng: “Như thế nào ngươi lại biết rõ vậy?”


“Đi cầu thang ngã dập đầu?”

“Chính là…”

Nếu như Vu Hằng không nhìn lầm, người này thật giống như đang đỏ mặt.


“Cái này…” Mục Quang Minh gãi gãi đầu “Ngươi từ đâu mà biết được chuyện này?”

Vu Hằng cũng không có trả lời mà hỏi tiếp một câu: “Ngươi biết rõ chính mình vì cái gì lâu như vậy mà thân thể vẫn chưa trong suốt không?”

Mục Quang Minh cực kỳ kinh ngạc, chớp chớp con mắt: “Cái này ngươi cũng biết?”

Vu Hằng trông thấy đối phương một chút cũng không tỏ ra nóng lòng muốn biết chuyện của bản thân, bực đến vò đầu bứt tóc mà nói: “Bởi vì ngươi còn chưa có chết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận