Ngày hôm sau Vu Hằng được nghỉ nhưng vẫn là chiếu theo thời gian đi làm mà rời giường, bởi vì tối hôm trước lên mạng tới tận khuya nên bây giờ có chút mơ mơ màng màng.
Vừa đi vừa ngáp đến nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt tỉnh táo, lúc hứng nước thuận tiện quay mặt sang nhìn Mục Quang Minh giữa không trung, tư thế cùng vẻ mặt dại ra, chung quy vẫn không có gì thay đổi.
Vu Hằng không lên tiếng, lẳng lặng làm xong mọi việc, xoa xoa cái đầu tổ quạ rồi tự đi chiên hai quả trứng, bỏ vào hai bát, bưng đến trước cửa nhà vệ sinh, một chút cũng không cảm thấy ăn bên cạnh WC có gì đó không đúng.
“Ang rút cục khiếp sợ xong chưa?”
Mục Quang Minh vẹo vẹo cái đầu, hai mắt lộ vẻ mờ mịt, trống rỗng, y nhìn về phía Vu Hằng, hai tay nhéo nhéo mặt: “Tại sao có thể như thế…!”
“Xem ra còn chưa phục hồi nha.” Vu Hằng đứng dậy bưng ly sữa bò, uống một ngụm rồi tiếp tục nói: “Nếu như người khác biết được mình chưa chết chắc sẽ sung sướng nhảy dựng lên, tại sao anh lại bày ra cái vẻ kinh hãi đó!”
“Nói như thế nào đây…” Mục Quang Minh cọ cọ mặt: “Kỳ thực năng lực thích ứng của tôi rất kém.”
“Tôi như thế nào lại cảm thấy anh rất hợp với WC nhà tôi nhỉ!”
“…Anh xác định tôi không có chết?”
“Vậy anh có thể giải thích tại sao cho đên bây giờ tôi vẫn nhìn thấy anh không?”
“Tôi là xí thần…” Mục Quang Minh cau mày, thoạt nhìn có vẻ ủy khuất.
Vu Hằng một hơi uống hết ly sữa, sau đó đem bát cũng ly vất trong nhà bếp, tiếp theo vòng lại, xoa xoa cái bụng mà nói: “Theo tôi thấy, trừ bỏ việc làm phiền tôi trong WC thì xí thần như anh không có lấy một điểm hữu ích.”
“…Có chút ích lợi không phải có thể nhìn ra ngay nha.”
“Ví dụ…?”
“Bảo trì cống thoát nước thông suốt… nhiều việc nữa.”
“Nói vậy vậy vị nhân viên thông cống không phải thành thần hết sao.” Vu Hằng cười nhạt: “Tóm lại nếu anh chưa chết, liền ngoan ngoãn sống sót, không có việc gì thì ngồi trong nhà vệ sinh nhà tôi làm gì, tôi vẫn còn muốn ngồi bồn cầu nha.”
“Không được!” Mục Quang Minh nghiêm túc lắc đầu.
“Sao không được?”
“Tóm lại chính là không được.” Mục Quang Minh nói xong lời này liền xoay người quay đi, để lại Vu Hằng ở đằng sau bị câu nói đó làm cho tức nghẹn họng.