Sau khi về đến nhà, cởi giầy, Vu Hằng liền trực tiếp để chân trần mà bước về phía nhà vệ sinh, ngồi xuống cái ghế đặt trước cửa, đầu tiên là ngửa đầu nhìn thoáng qua, vẫn thấy Mục Quang Minh như cũ ngồi yên bất động, không khỏi than nhẹ một tiếng.
“Có khỏe không, ngoài trừ việc thỉnh thoảng nước tiểu bắn ra ngoài thì mọi chuyện vẫn bình thường đi.” Mục Quang Minh đối mặt vách tường không biết đang thì thầm cái gì: “Sau đó còn chạy sang nhà hàng xóm mượn WC làm xí thần nhà đó chạy sang tìm ta mắng vốn, nhưng là ngày hôm sau liền đi mua bô…”
“…” Vu Hằng ho khan vài tiếng, Mục Quang Minh quay lại, nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi cười: “Đã về rồi?”
Trông thấy nụ cười sáng lạn, Vu Hằng chỉ muốn lật bàn nha, tên kia thật giống như đang kích hắn để hắn đi tiểu đúng chỗ, nhưng dù sao cũng không phải chuyện to gì, đơn giản coi như không nghe thấy: “Anh vừa nói thầm cái gì vậy?”
Mục Quang Minh chỉ chỉ vách tường trước mặt: “Tôi đang nói chuyện cùng Lý bá đó.”
“…”
“Hắn hôm nay vừa bị điều đến hàng xóm nhà chúng ta, nhà đó có con bé lúc nào cũng tiểu ra ngoài, thực là đau đầu nha.” Mục Quang Minh cười nói.
Vu Hằng vội ho một tiếng: “Vậy tiếp tục nói đi.” Vu Hằng vừa định quay lại phòng, lại nghe được Mục Quang Minh giới thiệu: “Hắn chính là Vu Hằng đó.”
“Không cần giới thiệu, dư thừa!” Vu Hằng tại trong phòng nói chén vào một câu.
“A, cái kia, Vu Hằng…” Mục Quang Minh bỗng nhiên kêu to.
Vu Hằng lắc lư lần nữa lết đến trước cửa nhà vệ sinh, làm mặt nghiêm trọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Chiều nay lúc cậu đi ra ngoài, điện thoại reo suốt, trước lúc cậu về không lâu vẫn còn reo một lượt nữa.”
Vu Hằng vừa nghe, vội vã sờ sờ túi áo, quả nhiên điện thoại di động không có trong người. Hắn vội vàng chạy về phòng cầm điện thoại lên xem, có hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là của mẹ, nghĩ thầm trong nhà phải hay không có chuyện không hay xảy ra liền nhanh chóng gọi lại.
Đầu dây vang lên mấy tiếng liền có người bắt máy, vốn tưởng rằng mẹ sẽ mắng cho một trận, thế nhưng lại là giọng mẹ nghẹn ngào: “Con có thời gian thì liền về nhà một chuyến đi, cậu con qua đời rồi.”
Tin tức này tới thật đột ngột, Vu Hằng cố gắng tiêu hóa, trong điện thoại mẹ hắn còn nói gì đó, hắn chỉ ậm ờ đáp lại rồi cúp máy.
Nhà cậu hắn từ khi hắn còn bé đã xuất ngoại, liền hai mươi năm cũng không có trở về, cảm tình tuy rằng không sâu đậm nhưng cũng không phải là không có cảm giác gì.
Xoa xoa ót, Vu Hằng chầm chậm bước đến trước nhà vệ sinh, ngồi xuống, trực tiếng dựa lưng vào tường.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mục Quang Minh dò hỏi.
Vu Hằng thở dài: “Cậu tôi qua đời!”