Xích Ái Sát Thủ

Thật là trùng hợp, đầu tiên là Hecate, sau đó là đám sát thủ này, quả thật giống như Hase đã nói, kẻ thù của Feston trùng hợp cũng là kẻ thù của U Linh….Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp, là nữ thần may mắn đứng về phía bọn họ thôi sao?

Clyde vô cùng nghi ngờ, hắn cũng không biết vì sao hắn lại bắt đầu nghi ngờ vận khí tốt của bọn họ, mà suy nghĩ của Hase cũng giống như hắn, hai người nhìn nhau trong chốc lát rồi cùng nhìn về phía trước.

Sếp của bọn họ đang ở ngay phía trước, khi hành động luôn đi tuốt đằng trước, nhưng lúc này bên cạnh hắn còn có thêm một người nữa, Ian Noy, tên sát thủ kia ở bên cạnh sếp của bọn họ, thoạt nhìn tựa như hai người bạn hợp tác lâu năm, đây không phải là lần đầu tiên hai người làm cho người ta có loại cảm giác này, bọn họ thường thấp giọng nói cái gì đó, dường như là tranh luận, nhưng lại nhanh chóng đạt được thỏa thuận.

Bên trong khu dân cư cao cấp này, ban ngày không có nhiều người ở nhà, ở hướng Tây là một khu rừng nhân tạo, nếu vụ nổ xảy ra ở đây thì dù sao vẫn tốt hơn khu vực bên ngoài, Feston đi vào trong rừng, “Tôi hy vọng Mine không phải là một kẻ nhát gan.”

Dưới chân là đất xốp, Phong Triển Nặc phát hiện giọng điệu của Feston trở nên đông cứng, trước khi tiến vào cánh rừng thì hắn liếc nhìn Feston một cái, “Hoàn toàn tương phản, hắn rất lớn mật, anh không cần lo lắng hắn không dám đến đây để giết anh.”

“Tốt nhất là như vậy.” Trả lời ngắn gọn, Feston đã đi vào trong cánh rừng, ánh nắng xuyên qua cành lá chiếu xuống những vết loang lổ lên người hắn làm cho hắn có vẻ hơi lạnh lẽo, đột nhiên hắn dùng sức nắm lấy tay của Phong Triển Nặc, “Khi hành động phải nghe lời của tôi, nhớ kỹ chưa?”

“Có cần tôi nhắc nhở anh hay không, mục tiêu của hắn không phải là tôi.” Từ trước đến nay sát thủ chỉ hành động đơn độc, Phong Triển Nặc đang cố gắng cảm nhận thói quen đi sau một đám người, ngay lúc này Feston lại xoay lưng sang chỗ khác, “Phân tán hành động, chú ý, đối phương am hiểu cách dùng bom, Hase, thông báo cho đội gỡ bom đợi lệnh! Trước tiên tiến hành kiểm tra toàn diện khu dân cư ở lân cận!” fynnz.wordpress.com

“Dạ!” Hase cùng mọi người ở phía sau cách mười mấy thước cho nên không nhìn thấy động tác vừa rồi của Feston, sau khi nhận lệnh thì tất cả đều tản ra, nhưng trước khi rời đi thì Hase liếc mắt nhìn U Linh một chút, sau đó liền bị Jonathan kéo đi.

“Cậu đang nhìn cái gì?”

“Jonathan, cậu có thấy trên cổ của U Linh….” Hase đột nhiên câm miệng.

“À, xem ra là anh ấy bị thương, không chỉ có vết bầm tím mà tôi còn thấy có máu ở sau lưng nữa.” Bầm tím cái gì mà bầm tím, đó là dấu hôn! Jonathan cố gắng kiềm chế không cho chính mình tiếp tục xác nhận chuyện đó, hắn nhanh nhẹn trả lời Hase, hắn phát hiện kỹ thuật nói dối của mình càng ngày càng siêu việt.

Vóc dáng của Hase không cao lớn nhưng đầu óc lại cực kỳ nhanh nhạy, nếu không cũng sẽ không điều tra và giải quyết rất nhiều vụ lừa đảo, “Là vết bầm sao? Kỳ lạ, vì sao tôi chưa từng nhìn thấy vết bầm nào lại đỏ như vậy.”

“Bởi vì da của anh ấy trắng.” Jonathan ẩn nấp sau một gốc cây, Hase dừng lại ở trước mặt hắn trong chốc lát, “Anh ấy là con lai.”

Con lai cho dù trắng cỡ nào thì làm sao có được màu da trắng thuần túy như người da trắng cơ chứ, chẳng lẽ không phân biệt được hai màu bầm tím và đỏ sẫm hay sao, Hase nhìn thẳng vào Jonathan, còn Jonathan thì lại trở nên khẩn trương, lộ ra nụ cười cứng ngắc, “Đừng hỏi tôi, làm sao tôi biết được, chắc là có người phụ nữ nào đó lưu lại, chuyện này có quan hệ gì đến tôi?”

“Quả thật không có quan hệ.” Hase không hỏi tiếp, nhìn thấy Hase đi xa, Jonathan có một loại cảm giác sẽ có càng nhiều người biết chuyện này, sớm muộn gì thì giấy cũng không thể gói được lửa.

Muốn trách chỉ có thể trách sếp của bọn họ, đây cũng không phải là loại quan hệ đáng giá tuyên dương, vốn nên che giấu, nhưng mấy cái dấu này cứ nằm ở những nơi rất bắt mắt.

Dấu hôn tượng trưng cho lửa nóng và kích tình, phải có bao nhiêu nhiệt tình và tình yêu mới có thể lưu lại dấu vết rõ ràng như vậy? Lại có bao nhiêu sơ suất mới có thể làm cho bọn họ nhìn thấy những chứng cớ này?

Jonathan tưởng tượng không ra hình ảnh hai người kia ở cùng một chỗ, cũng tưởng tượng không ra bộ dáng lâm vào tình cảm của Feston, bởi vì ở trước mặt bọn họ thì Feston vĩnh viễn là người trấn tĩnh và trầm ổn, giống một ngọn núi, cũng giống một cục sắt, tóm lại không giống một người dễ xúc động vì tình cảm.

Khu dân cư ở phụ cận đã được cách ly, thiết lập những hàng rào chắn.

Không có tin tức về việc sát thủ dùng bom phá vòng vây, các nhân viên phục kích xung quanh hàng rào chắn dùng bộ đàm để thông báo cho bọn họ nắm tình hình, nhưng chỗ của bọn họ cũng không hề có động tĩnh, như vậy sát thủ còn ở nơi này.

Trong rừng, mọi người lặng lẽ chờ đợi, chờ con mồi rơi vào cạm bẫy của bọn họ, nhưng theo thời gian dần dần trôi qua thì vẫn không thấy có bất kỳ động tĩnh nào khác.

“Anh ở ngay chỗ này, tôi đi ra ngoài nhìn xem, có thể sẽ tìm được hắn trước.” Nói một tiếng với người bên cạnh, Phong Triển Nặc chuẩn bị đi xem tình huống bên ngoài thì bỗng nhiên cánh tay liền bị túm lại, “Cậu trở về cho tôi!” Feston thấp giọng gọi hắn, giống như một tiếng sét đánh ngang tai.

“Như cậu đã nói, mục tiêu của hắn là tôi, cậu đi ra ngoài có ích lợi gì? Nếu là vệ sĩ của tôi thì cậu phải nghe lệnh của thân chủ.” Feston dùng lực siết chặt cánh tay của Phong Triển Nặc, hắn tựa hồ đã quyết định chắc chắn, “Cậu luôn làm theo ý của mình, hiện tại có phải cũng nên đến phiên tôi hay không?”

“Không hài lòng cái gì? Tôi ngăn cản anh nói ra quan hệ của chúng ta là có lợi cho anh, tôi không biết còn có gì để làm cho anh mất hứng.” Hắn không thèm để ý mà chỉ muốn giãy dụa, “Nếu anh là vì chuyện này mà mất hứng.” Nhìn Feston, hắn lại bổ sung thêm một câu.

“Nếu muốn kiếm lợi thì tôi đã không chạm vào cậu!” Kéo Phong Triển Nặc đến trước mặt, ngay lúc này Feston lại đột nhiên hôn đối phương.

Một cảnh sát liên bang muốn kiếm lợi từ trên người một sát thủ thì cách duy nhất chính là làm cho tên sát thủ kia trở thành huân chương của mình mà không phải giống như hiện tại, nụ hôn mãnh liệt, khẩu súng trong tay đang ở ngay sau lưng của Phong Triển Nặc, đường cong của khẩu súng dán trên xương bả vai của hắn, cảm xúc lạnh lẽo mà cứng rắn, đồng thời nụ hôn trên môi lại truyền đến cảm giác mềm mại mà vững vàng.

“Tôi biết cậu đang lo lắng cho tôi, nhưng ngoại trừ như vậy thì cậu còn đang suy nghĩ cái gì?” Giống như đã quên hoàn cảnh nguy hiểm xung quanh, ở một nơi mà không ai nhìn thấy, Feston dùng ngón tay cọ sát khóe miệng của Phong Triển Nặc, nhìn thấy dấu vết đỏ sẫm kéo dài từ trên cổ xuống ngực của Phong Triển Nặc thì mới giật mình nhận ra hắn đã lưu lại chúng nó cách đây không lâu.

“Có ý gì, tôi còn có thể suy nghĩ cái gì nữa?” Nhìn theo ánh mắt của Feston thì thấy dấu hôn ở trước ngực mình, trong đôi mắt màu xanh biển của Phong Triển Nặc vừa có một chút nghi vấn lại có một chút ý cười, “Hay là chuyện tôi đang nghĩ cũng giống như anh?” fynnz810

“Xem ra cậu không tính nói.” Bóng râm bao phủ trên mặt của Feston, hắn càng siết chặt cánh tay của Phong Triển Nặc hơn trước.

Phong Triển Nặc thu hồi nụ cười, “Có cần thiết hay không?”

Có cần phải nói rõ hay không? Đối với chuyện mà cả hai người đều đã hiểu rõ.

Uỳnh – xa xa vang lên một tiếng nổ mạnh khiến mọi người đều chú ý, bọn họ nhìn về phía xảy ra tiếng nổ, đó là nhà của Feston.

“Hắn ở gần đây, hắn biết chúng ta ở chỗ này chờ hắn! Mine rất điên cuồng nhưng xem ra cũng không ngu xuẩn, hơn nữa còn cẩn thận hơn so với trước kia.” Giãy khỏi tay của Feston, Phong Triển Nặc lao ra cánh rừng, đội đặc nhiệm ST đang muốn chạy về phía nhà của Feston.

“Sếp, đó là nhà của anh!”Clydechạy đến, chỉ về phương hướng xảy ra vụ nổ.

Không đợi hắn nói xong thì tiếng nổ thứ hai đã vang lên, đó là căn hộ cách nhà Feston không xa, vụ nổ làm tiêu cả nóc nhà, vô số gạch ngói vỡ vụn cháy xém rơi xuống đất.

“Đội gỡ bom ở đâu? Đã đến chưa? Bảo Derek cùng bọn họ hợp tác, chi viện thêm người, tất cả các cậu đều đi trợ giúp!” Feston không vì nhà mình bị nổ mà thay đổi sắc mặt, hắn nhanh chóng hạ lệnh.

“Nhưng Derek đang dẫn người mai phục ở khu cách ly, để ngừa sát thủ đào tẩu, hơn nữa sếp ở nơi này–” Ngộ nhỡ U Linh phản chiến thì…..

“Đối phương sẽ không đi, chỉ là dương đông kích tây thôi, hắn sẽ trở về.” Phán đoán một cách bình tĩnh, thái độ của Feston làm cho mọi người không thể nào phản bác.

“Nhưng mà sếp….”

“Người điên cuồng khi bị khiêu chiến thì chắc chắn sẽ không cam tâm đào tẩu, muốn chạy trốn thì hắn sẽ cài bom ở khu cách ly chứ không phải ở gần chỗ của tôi, đây là vì phân tán nhân lực, muốn tôi phải giải thích một đống lý do với các cậu hay sao?! Hành động!”

Khi bị ánh mắt kia nhìn chăm chú thì không ai dám nghi ngờ mệnh lệnh này, vội vàng rời đi, Jonathan thật ra không lo lắng đến sự tồn tại của U Linh, nhưng những người khác sẽ không thể yên tâm như vậy, loáng thoáng hồi tưởng lại tình cảnh đã từng xảy ra giống trước kia, không ít người có cảm giác thái độ của Feston đối với U Linh khác hẳn ngày xưa.

Trước mặt bọn họ là một tội phạm bị lệnh truy nã nhưng Feston lại lựa chọn hợp tác cùng đối phương, hơn nữa không chỉ một lần, chuyện này nếu để cục trưởng Kraft mà biết được…..

Các thành viên của đội đặc nhiệm ST nhận thấy những điểm bất thường theo thái độ của Feston, bọn họ suy đoán hai người kia có lẽ đã có một chút giao tình khi hợp tác cùng nhau, nhưng ngoại trừ người biết tình hình thực tế thì mọi người vẫn chưa nghĩ đến còn có một khả năng khác.

Khi Feston cùng lính của mình nói chuyện thì Phong Triển Nặc vì để tránh nghi ngờ cho nên đã đứng sang một bên, bọn họ ở ngay cánh rừng, khu rừng này không lớn, nếu có bất kỳ ai tiếp cận thì sẽ nhanh chóng bị phát hiện.

Đám người của Jonathan vừa rời khỏi thì một bóng đen liền lặng lẽ xuất hiện ở sau cánh rừng, “Tụi bây tốt nhất đừng nổ súng, trên người của tao chứa đầy bom đấy.”

Mine!

Ánh mắt của Phong Triển Nặc chớp động, “Đã lâu không gặp.” Xem ra Feston đã đoán chính xác, những người khác vừa đi thì Mine liền xuất hiện.

“Thật sự là mày?” Người đàn ông được xưng là Mine đang cất lên một giọng nói có vẻ kinh ngạc, sau đó lại cười một cách điên cuồng, “Chúa ơi, nhìn xuống mà xem con đang thấy ai đây nè, tao còn tưởng là tao đã nhìn lầm, chúng tao đều nghĩ rằng mày đã chết.”

“Cho nên đây mới là cách tốt nhất để che dấu, chẳng phải hay sao? Không ai sẽ tốn công đi tìm một kẻ đã chết.” Phong Triển Nặc trả lời.

Khi Mine xuất hiện thì đồng thời Feston cũng phát hiện, “Không giới thiệu cho tôi hay sao?” Tiến lên vài bước, Feston không nâng súng, lúc này không thể sử dụng súng được.

“Để tôi giới thiệu cho anh, đây là Mine, hắn là một người bom.” Cho dù có kỹ thuật xạ kích thuộc hàng thượng đẳng thì vẫn không biết người trước mặt mang theo bao nhiêu trái bom, lúc này vũ khí trở thành vật dư thừa, biết điểm ấy nhưng Phong Triển Nặc vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Đứng dưới bóng râm, Mine chậm rãi đi ra, “Tụi bây thật cẩn thận, như vậy cũng tốt, bởi vì trên người của tao có rất nhiều bom, chỉ cần tao lúc lắc ngón tay thì nói không không chừng sẽ có một trái bom nổ tung – uỳnh!”

Giang hai cánh tay ra, Mine hiển lộ nét mặt dọa người, hắn bật cười ha ha, ánh mắt không có tình cảm đang di chuyển sang trái lại sang phải, tóc của hắn rất ngay ngắn, chải chuốc cẩn thận ra sau đầu, quần áo trên người cũng thật sạch sẽ, nhưng càng trật tự thì càng làm nổi bật sự điên cuồng trong mắt của hắn, ánh mắt của hắn rõ ràng khác với người bình thường.

Phong Triển Nặc nghiêng đầu, “Tôi nên sửa lại một chút cho đúng, nói hắn là kẻ điên thì không bằng nói hắn là kẻ bảo thủ, đã vài năm trôi qua, hắn cũng thay đổi, hiện tại thật sự là một kẻ điên.”

Giọng nói của hắn rất trầm thấp nhưng không riêng gì Feston nghe được mà Mine cũng nghe được, “Mày nói tao bị điên? Ian Noy, cho dù tao bị điên thì cũng là vì mày, đây đều là do mày đã ban tặng!”

………….

P/S: nói thật chứ, ta rất ngán mấy bác đánh bom cảm tử như vậy =.=.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui