Xích Biệt

Tác giả: Thập Thanh Diểu

Dịch: Hạ Hằng

Chương 7: Bờ biển

Bắc Giang và Nam Chỉ hẹn nhau ngày 12 tháng 6 dẫn Nam Lâm là em trai Nam Chỉ đi biển.

Nam Chỉ thi nghiên cứu sinh đợt tháng 2 vừa rồi khá suôn sẻ, cậu có linh cảm mình làm bài thi cũng khá tốt, áng chừng điểm chắc cũng vào được Du đại. Điều đó đồng nghĩa với việc chờ đến khai giảng là cậu có thể học chung một trường với chị rồi.

"Vâng, em về đến nhà rồi." Bắc Giang bấm điện trả lời tin nhắn, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa.

Vừa đẩy cửa vào, Bắc Giang đã bị Bắc Hòa ngồi trên giá để giày ở cửa dọa cho hết hồn.

Cậu sờ lên tim mình: "Chị ngồi đây dọa người à?"

Cậu cởi giày nhanh lẹ, đưa mắt nhìn bên trong một vòng: "Bố mẹ đâu?"

"Đến nhà cô rồi." Bắc Hòa đứng dậy: "Bắc Giang, chị có chuyện hỏi mày."

Bắc Giang thấy cô như này nên hơi rén, Bắc Hòa rất hiếm khi như này, cô rất ít khi nói chuyện nghiêm túc với cậu.

Hai chị em cùng nhau vào phòng.

Bắc Giang: "Chị đừng làm bầu không khí căng thẳng nữa, có chuyện gì?"

Bắc Hòa đóng cửa phòng, mắt nhìn thẳng vào Bắc Giang đang ngồi ở mép giường: "Chuyện mày với Nam Chỉ là như nào?"

Bắc Giang sững sờ.

"Hôm nay ở điểm thi, chị thấy mày đi tìm Nam Chỉ."

Bắc Giang từ từ bình tĩnh lại: "Thì như chị đã thấy rồi đấy, chúng em yêu nhau."

"Nhưng Nam Chỉ hơn mày bốn năm tuổi đấy, lúc mày còn học tiểu học thì cô ấy đã học cấp 3 rồi." Lúc cậu học lớp 6 tiểu học, Nam Chỉ vừa lên lớp 10.

Bắc Giang hỏi: "Chị ấy hơn tuổi em, vậy chả nhẽ em không thể yêu chị ấy à?"

Bắc Hòa nhắm mắt: "Hai người bắt đầu từ khi nào?"

Bắc Giang quay đầu sang một bên: "Nghỉ hè lớp 10."

"Bảo sao, mày muốn đến Du đại là vì Nam Chỉ chứ gì?" Bắc Hòa hỏi: "Bắc Giang này, mày hiểu rõ hoàn cảnh gia đình nhà Nam Chỉ chưa?"

Không chờ Bắc Giang trả lời, Bắc Hòa đã nói tiếp: "Nam Chỉ có một cậu em trai t.à.n t.ậ.t và một người mẹ nằm li.ệ.t giường, là thế đấy, sau này gánh nặng gia đình đều đặt lên vai Nam Chỉ. Cô ấy thân gái một mình nuôi gia đình. Tương lai dù kết hôn với ai cũng phải đảm đương cả chuyện nhà họ. Bố mẹ sẽ không đồng ý cho mày ở bên Nam Chỉ đâu." Không ai muốn tương lai em trai mình phải đối diện với những chuyện vặt vãnh phiền toái. Lúc biết chuyện Nam Chỉ và em trai mình đang yêu nhau, cô chỉ shock thôi. Cô không ngờ bạn học của mình lại hẹn hò với cậu em kém bốn năm tuổi. Nhưng sau nghĩ tới hoàn cảnh nhà Nam Chỉ, cô lại không muốn em trai nhảy vào hố lửa, cho dù nhà gái là bạn học của mình.

Chuyện Bắc Hoà băn khoăn là đúng, chẳng ai muốn dính dáng đến một gia đình như gia đình nhà Nam Chỉ. Tiền thuốc thang mỗi năm của mẹ Nam Chỉ tốn không ít, chưa kể đến chuyện Nam Lâm ngày càng lớn mà cậu nhóc còn không thể đi làm, nhiệm vụ chăm sóc sau này đều đặt lên vai Nam Chỉ.


"Chị." Bắc Giang ngắt lời: "Nhìn thấy hoàn cảnh nhà Nam Chỉ, mọi người đều chỉ thấy đó gánh nặng, là những thứ vặt vãnh phiền toái. Nhưng cái em thấy là một cô gái vì gia đình mà nỗ lực hết mình. Em không cho rằng chị ấy là gánh nặng, mà em chỉ cảm thấy đau lòng cho chị ấy."

"Những thứ vặt vãnh phiền toái thì sao? Phải gánh vác trách nhiệm với gia đình ấy thì như nào? Đó là người nhà của Nam Chỉ, nếu sau này em kết hôn với Nam Chỉ thì đó cũng là người nhà của em."

"Chị có thể không hiểu hết Nam Chỉ bởi chị được sinh ra trong một gia đình tốt, chị không lo ăn lo uống, trà sữa bánh ngọt không thiếu thứ gì. Cuối tuần chị có diện những bộ đồ xinh đẹp đi chơi với bạn, sinh nhật hàng năm đều có những chiếc bánh của mình. Nhưng Nam Chỉ thì khác, chiếc bánh sinh nhật đầu tiên của chị ấy là em tặng, bó hoa đầu tiên được nhận cũng là em tặng, ly trà sữa đầu tiên của chị ấy, suất gà rán đầu tiên cũng là em tặng. Em sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên hình ảnh chị ấy ngồi trước mặt em ăn rau nhưng lại gọi cho em một suất toàn thịt. Khi đó chị ấy cũng chỉ là một người chị không quen không biết."

"Chị ấy đối xử với em rất tốt, thế nên em cũng muốn đối xử tốt với chị ấy. Chị ấy là một cô gái cực kỳ cực kỳ tốt, em muốn đối xử tốt với chị ấy cả đời."

Bắc Hòa nghe Bắc Giang nói xong bèn trầm mặc.

Đúng là cô không thể phản bác lại lời Bắc Giang, Bắc Giang là người có suy nghĩ và chủ kiến, thằng nhóc này chưa bao giờ thay đổi cách nghĩ của mình chỉ vì bất đồng quan điểm với người khác.

Nam Chỉ cũng thế, bỏ qua hoàn cảnh nhà Nam Chỉ thì bản thân cô ấy là một người cực kỳ xuất sắc.

Cô cũng có chút áy náy với Nam Chỉ, Bắc Giang là em trai cô, cô hi vọng sau này em trai mình sẽ có một cuộc sống tốt, yên ổn là được, không cần phải lo âu về cuộc sống. Nhưng lúc suy nghĩ về vấn đề này, cô lại chỉ suy nghĩ cho em trai mình.

Bắc Hòa hít sâu một hơi: "Bắc Giang, chuyện này nhất định phải có phương án giải quyết, bố mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý cho mày và Nam Chỉ yêu nhau. Thay vì nghĩ cách giấu giếm thì nên suy nghĩ xem phải ứng đối với bố mẹ như nào. Mày không thể vì Nam Chỉ mà đoạn tuyệt với gia đình được."

Cuối cùng chuyện của Bắc Giang và Nam Chỉ vẫn được Bắc Hòa giấu cho, Bắc Giang tưởng Bắc Hòa sẽ đi tìm Nam Chỉ, nhưng sau khi Bắc Giang lựa lời hỏi chuyện Nam Chỉ thì cảm thấy chắc hẳn Bắc Hòa không hề đi tìm. Nhưng cũng đúng thôi, nếu Bắc Hòa đi tìm Nam Chỉ, e rằng hai người sẽ lúng túng.

Bắc Giang đang nghĩ cách để làm sao sau này dù bố mẹ có biết cũng không chia rẽ cậu với chị, cậu không muốn chị cứ mãi ở trong bóng tối không lộ mặt.

Mấy ngày trôi qua chóng vánh, đã đến ngày cậu đi biển với chị.

Sáng sớm nay lúc dọn vali, Bắc Hòa cũng ở nhà, thấy cậu xách theo một cái vali cũng biết cậu định đi chơi với ai.

Trước khi ra ngoài, Bắc Giang để ý thấy Bắc Hòa ngập ngừng muốn nói lại thôi. Nhưng Bắc Giang không muốn nghe nên không ngoái đầu lại, kéo vali đi thẳng ra cửa.

Lúc Bắc Giang đặt chân đến ga cao tốc đã thấy Nam Chỉ đứng dưới bóng cây ở cổng nhà ga, bên cạnh còn có một cậu nhóc ngồi xe lăn.

Bắc Giang biết cậu nhóc này là Nam Lâm, em trai của Nam Chỉ.

Cậu vội chạy tới: "Chị ơi!"

Nam Chỉ thấy vậy cũng bước về phía cậu: "Sao em chạy vội thế?" Cô lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho Bắc Giang: "Lau mồ hôi đi."

Bắc Giang cười ha ha: "Sợ chị phải chờ."

"Chị vừa tới thôi, à đúng rồi, em chưa gặp Tiểu Lâm nhỉ?" Nam Chỉ nhích sang một bên, cười dịu dàng với cậu nhóc bên cạnh: "Tiểu Lâm, đây là Bắc Giang, chị từng kể với em rồi đấy."

Nam Lâm xấu hổ, cười: "Em chào anh Bắc Giang ạ."

Bắc Giang chưa gặp Nam Lâm bao giờ nhưng không ngờ cậu nhóc lại trắng thế. Nam Lâm rất giống Nam Chỉ đặc biệt là đôi mắt, mỗi lần cười rộ lên khiến cho mọi người không khỏi yêu thương. Da cậu nhóc rất trắng, lông mi dài, môi hồng răng trắng, càng nhìn càng thấy cậu nhóc giống một nữ sinh hơn.

Bắc Giang cũng gật đầu chào cậu nhóc.

Nam Chỉ nói đây là lần đầu tiên Nam Lâm đi chơi xa nên cả ngày hôm nay cứ vui mãi.


Hình như vì có Nam Lâm nên Nam Chỉ vui hơn nhiều. Thấy Nam Chỉ vui, Bắc Giang cũng vui lây, cậu nói: "Chị, em sẽ chăm sóc Nam Lâm giúp chị."

Nam Chỉ cười, xoa đầu cậu: "Vất vả cho em rồi."

.....

Chuyến này bọn họ đi chơi không xa lắm, chỉ ngay ở bờ biển Lâm Thành thôi.

Vấn đề của ba người bây giờ là chỗ ngủ, Nam Chỉ nói cô sẽ ngủ cùng Nam Lâm, Nam Lâm đi tiểu đêm cần sự giúp đỡ.

Lúc thuê phòng, Bắc Giang đã thuê một phòng có giường ngủ đôi và một phòng tiêu chuẩn.

Cậu chủ động đề nghị ở chung phòng với Nam Lâm.

Nam Chỉ sợ Bắc Giang vì Nam Lâm mà không ngủ được: "Ngủ với Tiểu Lâm hơi rắc rối, cứ để chị."

Bắc Giang không chịu, ôm cánh tay cô làm nũng: "Chị, chị cứ để em ngủ chung phòng với Nam Lâm đi, em ở chung phòng với Nam Lâm chẳng phải là có thể tạo dựng được tình cảm à? Giữa con trai với con trai có nhiều chuyện để nói mà."

Nam Chỉ không chịu được việc cậu làm nũng nên đành mỉm cười đồng ý.

Sau khi kéo vali vào phòng, ba người bèn ra ngoài ăn tối.

Đồ ăn ở ven biển chủ yếu đều là hải sản, Nam Chỉ rất ít khi ăn những thứ này nên việc gọi món đều nhờ cả vào Bắc Giang.

Lúc ăn, Bắc Giang thấy Nam Chỉ cầm đũa nhưng không biết gắp làm sao.

Cậu tinh ý hiểu, sau đó cầm một con ốc lấy thịt bên trong ra, chấm nước sốt cho vào bát Nam Chỉ: "Chị không cần phải động tay đâu! Có bạn trai thì những lúc như này nên để bạn trai làm."

Nghe thấy Bắc Giang nói vậy, bầu không khí vốn đang hơi căng thẳng bỗng nhiên dịu xuống.

Bắc Giang có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể Nam Chỉ thả lỏng ngay.

Vậy là tốt rồi.

Ăn cơm xong, ba người cùng nhau đi dạo bờ biển.

Nam Chỉ đẩy xe giúp Nam Lâm, niềm vui tràn ngập trong mắt hai người lúc nhìn ra biển.

Bắc Giang ở bên cạnh đột nhiên nói: "Chị, chị để em đẩy xe cho, chị đẩy cũng lâu rồi."

Nam Chỉ không từ chối, đưa tay nắm cho cậu: "Được, giờ chị đi mua kem, hai em ở đây đợi chị nhé."

Bắc Giang đáp lại, Nam Chỉ đi vào một con đường nhỏ, mới đó đã không thấy người đâu.


Bốn phía xung quanh vang vọng tiếng cười đùa của con nít và âm thanh của biển cả, gió biển thổi từng cơn từng cơn, Bắc Giang nghiêng người chắn gió cho Nam Lâm.

Một lúc lâu sau, cậu lên tiếng trước: "Nam Lâm này."

Nam Lâm ngẩng đầu: "Sao vậy anh Bắc Giang?"

"Em không đi học hả?"

"Vâng, em ở nhà chăm sóc mẹ, làm một ít đồ thủ công để cho chị đi học, em ——" Nói đến đây, Nam Lâm chợt dừng lại, sau đó sợ hãi ngẩng đầu nhìn Bắc Giang: "Anh Bắc Giang."

Bắc Giang lơ đãng nói "ừ", trong đầu cậu đều là chuyện của Nam Chỉ.

Nam Lâm nói: "Sau này em không theo chị sang nhà bên kia đâu. Em và bố mẹ đều ở lại nhà, không gây phiền hà cho chị đâu ạ."

Bắc Giang đột nhiên sững sờ.

Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì đều có thể hiểu ý của Nam Lâm nói, trong lòng cậu rất khó chịu, ai ai cũng đều sợ gặp phải gia đình Nam Chỉ, nhưng gia đình họ lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trở thành gánh nặng cho Nam Chỉ. Cậu chợt cảm thấy có chút gì đó mỉa mai.

Yết hầu Bắc Giang trượt lên trượt xuống, gian nan hỏi: "Tại sao đột nhiên em lại nói vậy?"

Nam Lâm cúi đầu: "Em sợ vì em mà anh không cần chị em nữa."

"Em nói dở cái gì đấy? Sao anh có thể không cần chị em chứ."

Nam Lâm nói: "Trước đây em có nghe mấy bà hàng xóm nói rồi, với hoàn cảnh như chị gái em, đèo bồng thêm một đứa em trai và người mẹ như vậy thì sau này sẽ không ai thèm lấy chị."

Bắc Giang tức đến bật cười, cậu có thể an ủi Nam Lâm rằng những lời nói đó chỉ là xằng bậy không? Có thể trước đây chị của cậu nhóc cũng từng nói với cậu nhóc chuyện này rồi.

Bắc Giang xoa đầu Nam Lâm: "Đừng nghe bọn họ nói lung tung, chị gái em rất tốt, người ta còn không bằng chị em đâu."

"Anh Bắc Giang, em thấy anh rất tốt, anh đối xử với chị gái em cực kỳ tốt. Chị gái em ở bên anh cười ngày càng nhiều, chị chắc phải vui lắm mới cười như vậy. Thế nên anh Bắc Giang ơi, anh đừng rời xa chị em nhé, sau này em không đi theo chị em đâu."

Bắc Giang bật cười: "Anh không rời xa chị ấy đâu."

Dù Nam Lâm nói vậy nhưng Bắc Giang biết sau này Nam Chỉ đi đến đâu đều sẽ đưa em trai theo đến đó, bởi vì cô ấy rất thương em trai.

Nhưng vậy thì sao? Dù Nam Chỉ có đưa cả gia đình theo thì cậu cũng không có ý kiến gì. Gặp được Nam Chỉ chính là may mắn của cậu, là cậu trèo cao thì có.

Nam Chỉ đã quay lại: "Chị quay lại rồi nè, hai em đang nói chuyện gì đấy?"

Bắc Giang cười: "Không có gì."

Nam Chỉ đưa cho Nam Lâm một que kem, sau đó cầm que kem khác áp lên mặt Bắc Giang: "Hì hì, buốt không?"

"Hỏi thừa." Bắc Giang cầm lấy que kem, sau đó áp má mình vào má Nam Chỉ: "Chị xem xem có lạnh không?"

Nam Chỉ cười ha ha tránh đi.

....

Buổi tối, Bắc Giang thấy Nam Lâm ngủ rồi bèn rón rén xuống giường, mò mẫm đến phòng Nam Chỉ gõ cửa.

Chị gái cậu vẫn đang nói chuyện với Nam Chỉ, nên cậu biết Nam Chỉ chắc chắn vẫn chưa ngủ.

Quả nhiên, Nam Chỉ mở cửa từ bên trong ra: "Sao vậy?"


Bắc Giang theo cô vào: "Chị."

"Hả?"

Lời đến miệng rồi nhưng Bắc Giang đột nhiên không nói thành lời được.

Nghẹn mãi vẫn không nói được, mãi lâu sau mới bật ra được một câu: "Hôm nay chị chưa hôn em."

Nam Chỉ "phì", cười thành tiếng: "Em sang đây vì cái này thôi hả?"

Bắc Giang quay đầu sang chỗ khác, rẫu rĩ "ừm".

Thật ra không phải cái này.

Nam Chỉ thấy cậu chàng ngượng ngùng bèn cười rồi đi tới, tay đặt lên vai cậu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cậu: "Chúc em ngủ ngon."

Mặt Bắc Giang đỏ bừng.

Cậu ngồi nói chuyện trong phòng Nam Chỉ một lúc mới đứng dậy đi về.

Trước khi đi, cậu bảo: "Chị, chúng ta sắp được học chung một trường đại học rồi."

....

Hai ngày sau đó, bọn họ chơi hết mình. Nam Chỉ rất vui khi được nhìn thấy những thứ mới mẻ, Bắc Giang thấy cô chơi vui vẻ bèn nhận nhiệm vụ chăm sóc Nam Lâm.

Buổi sáng đi theo người ta ra biển bắt hải sản, trưa đi thủy cung chơi, sẩm tối thỏa thích vui đùa ở bờ biển, đến tối đi dạo hoặc xem đ..ố...t lửa trại.

Lúc ở trên bãi biển, Bắc Giang còn bị nữ sinh khác xin wechat.

Bắc Giang đã quá quen với những tình huống này, bình thường cậu sẽ từ chối thằng thừng là xong nhưng không ngờ Nam Lâm ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Đây là anh rể em."

Sau khi nữ sinh bỏ đi, Bắc Giang xoa đầu cậu nhóc: "Khá lắm Nam Lâm."

Nam Lâm cười ẩn ý: "Em không thể để người ta cướp bạn trai của chị gái mình lúc chị ấy không có ở đây được, đúng không anh?"

Bắc Giang vặn lại lời cậu nhóc: "Này này, em đừng nói lung tung, cho dù em không ở đây thì anh cũng không ngoại tình đâu, OK? Anh một lòng thủy chung son sắt với chị em thôi."

Mặc dù Nam Lâm chỉ "ồ" nhưng không khó nhận ra vẻ mặt cậu nhóc thật sự rất vui khi nghe được câu này.

Dĩ nhiên là cậu hy vọng chị gái mình sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, tìm được người thương chị ngoài mình và bố mẹ rồi.

Kết thúc chuyến đi, Bắc Giang bảo Nam Lâm chụp cho cậu và Nam Chỉ một tấm ảnh, sau đó cậu cũng chụp cho hai chị em họ một tấm, cuối cùng nhờ người qua đường chụp hộ cho ba người.

Cả ba bức ảnh không có tấm nào ngoại lệ, tấm nào Nam Chỉ cũng cười hạnh phúc.

"Chị, lần sau chúng ta đến chỗ khác chơi nhé!"

"Được."

"Đưa cả Nam Lâm đi cùng nữa."

"Ừ ừ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận