Xích Quỷ Truyền Thừa

Sau khi thu lại linh lực và thần thức, Đặng Lâm chuẩn bị quay trở về. Nhưng mà lúc này từ bên trong đáy đại biển nó thấy được một vật nhỏ đang vùi mình ở dưới lớp bùn đất đang thoi thóp như sắp chết.

Thật không ngờ nhiệt độ khủng bố của Băng Lam Hoả lại không giết chết được nó. “Đúng là một sinh vật thú vị”.

Lâm sử dụng linh lực kéo bé con kia ra khỏi bùn đất. Sau khi tẩy rửa sạch sẽ thì phát hiện đây là một con chình điện có tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ. “Bình thường mà nói, yêu quái cấp bậc này không thể nào chống lại được linh hoả. Chẳng lẻ linh hoả mới hình thành yếu ớt như vậy sao?”

Ma vương Phan Tiêu cũng phát hiện ra điều kỳ lạ này nên cũng lao xuống xem xét. Thấy hắn nhìn một lúc lâu cũng không nói gì Đặng Lâm mới hỏi:

- Ngươi cũng không biết bé con này là chủng loại gì à?

Ma vương Phan Tiêu giật mình hồi đáp:

- Vâng thưa chủ nhân. Ta chưa thấy qua sinh vật nào như thế này. Mới Trúc Cơ Sơ Kỳ mà đã có năng lượng hùng hậu như vậy. Nếu đem đi hầm có lẽ có hỗ trợ tăng tiến tu vi cho chủ nhân.

Nghe thấy Phan Tiêu nói, bé con dường như hiểu được, nó tỏ vẻ đáng thương lắc lắc đầu, ánh mắt rưng rưng như muốn khóc. Nhìn bộ dáng tội nghiệp của nó Lâm cười lên vui vẻ.

- Nếu không muốn bị ăn thịt thì trở thành thú cưng của ta đi.

Bé con nào dám không nghe, nó liên tục gật đầu đồng ý.

- Thật sự nghe hiểu tiếng người. Chắc nó là một loại Linh thú nào đó mà thuộc hạ không biết. Có lẽ sẽ có trợ giúp cho chủ nhân sau này.

- Nếu đã như vậy thì ta thu bé con ngươi làm vật nuôi vậy. Sau này có đồ tốt sẽ không thiếu phần của ngươi.

Do vừa tiêu hao rất nhiều linh lực và tâm thần cho việc luyện hoá Băng Lam Hoả Chủng cho nên Lâm chỉ sử dụng một thuật trói buộc đơn giản lên người bé con để nó bò lên vai của mình sau đó bay trở về nhà.

Sau khi thu phục xong bé con thì liên hệ hai bên đã hình thành, mà bé con cũng đã khai thông linh trí sơ thành bằng với một đứa trẻ bảy tuổi cho nên hai người có thể trao đổi với nhau.

Bé con có truyền thừa của tổ tiên từ lúc còn bé xíu. Dựa theo truyền thừa thì nó biết được nó là Tử Điện Linh Ngư. Ngoài ra nó có một bộ công pháp tu luyện lôi điện vô cùng lợi hại.

Nhìn dáng vẻ chỉ có bằng một gang tay của nó ai có thể ngờ nó đã được bảy tuổi rồi. Trên đầu có một ấn ký sấm sét màu tím nho nhỏ, toàn thân màu trắng vô cùng đáng yêu.

- Ngươi nói ngươi là Tử Điện Linh Ngư vậy thì ta gọi ngươi là Tử Ngư nhé bé con?

Bé con nghe vậy thì liền vui sướng đồng ý: “Cám ơn chủ nhân. Ta cuối cùng cũng có tên rồi. Hoan hô”.

- Sau này không cần gọi ta là chủ nhân, gọi anh Lâm là được rồi. Đúng rồi! Ngươi là cá, vậy rời khỏi nước biển lâu quá có bị vấn đề gì không?

“Mỗi ngày Tử Ngư phải ngâm mình trong nước biển ít nhất bốn tiếng đồng hồ mới được. Khi nào đạt đến Kim Đan Kỳ thì mới không cần ngâm mình nữa”.

- Vậy thì cố gắng mà tu luyện đi. Tử Ngư, ở dưới biển ngươi có phát hiện nơi nào có đồ tốt hay không?

“Tử Ngư phát hiện ra vài nơi có đồ tốt nhưng mà đều bị kẻ khác chiếm mất rồi. Tử Ngư đánh không lại bọn nó”.

- Vậy đợi một thời gian nữa Tử Ngư dẫn anh đi thăm dò xem thế nào nha.

Không lâu sau đó Đặng Lâm cũng trở về tới nhà của mình. Vừa hạ pháp bảo xuống thì đã nhìn thấy Bảo Hân và Huỳnh Giao đang tập luyện võ công ở bên trong sân vườn. Hai người mặc quần áo thể thao bó sát người hiển lộ đường cong hoàn mỹ. Huỳnh Giao quyến rũ gợi cảm, Bảo Hân thì tươi mới tự tin, mỗi người một vẻ khiến lòng người say mê.

- Chị Hân, chị Giao. Chào buổi sáng. Hai người ăn sáng chưa?

Bảo Hân nhìn thấy Đặng Lâm thì nhanh chóng đáp lời, bởi vì nàng sợ một khi Huỳnh Giao nói trước nàng sẽ không có cơ hội nói xen vào.

- Tụi chị chưa ăn. Chị với chị Giao vừa mới tập luyện vài chiêu thôi. Em ăn sáng chưa để chị chuẩn bị cho?

- Vậy chị chuẩn bị giúp em nha. Em đi súc miệng cái đã.

- OK. Chị Giao cứ tập luyện đi một mình em làm bữa sáng cũng được rồi.

Huỳnh Giao nghe vậy cũng gật đầu không nói. Nàng nhìn Lâm với vẻ yêu thương trìu mến. Mãi đến khi Lâm đi vào trong nhà mới bắt đầu luyện tập tiếp tục. Nàng biết mình phải cố gắng thật nhiều mới có thể đuổi kịp được thanh niên trước mặt. Trong suy nghĩ của nàng, nàng không quan tâm Lâm có bao nhiêu người con gái khác ở bên cạnh, nàng chỉ biết rằng nó sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng là nàng đã mãn nguyện rồi.

Hơn nữa nàng cũng từng đọc qua truyện tiên hiệp, ở cái thế giới đó đàn ông có bản lĩnh ai không tam thê tứ thiếp. Nàng mới không quan tâm đến chuyện đó, cả thế giới của nàng bây giờ chỉ có Lâm mà thôi.

- Ừa. Vậy nhờ em làm bữa sáng nha.

Bên trong phòng tắm, Tử Ngư đang bơi tung tăng bên trong thùng nước muối trong khi Lâm thì súc miệng và tắm rửa sạch sẽ.

- Tử Ngư, thức ăn của ngươi là gì?

“Tử Ngư thích ăn cá nhỏ và tôm nhỏ. Ngoài ra Tử Ngư còn ăn được linh dược nữa”

- Tử Ngư đói chưa để ta chuẩn bị đồ ăn cho.

“Vậy anh Lâm cho Tử Ngư một con cá nhỏ là được rồi”.

Bởi vì sợ xin nhiều sẽ bị mắng nên bé con chỉ dám xin một con cá nhỏ mà thôi. Nhưng mà Lâm thì đâu có keo kiệt với người của mình. Nó lấy ra một viên đan dược tăng tốc độ tu luyện cho Tử Ngư ăn trước rồi sau đó mang một con cá trong tủ lạnh ra đưa cho bé con.

- Ở trong nhà còn có hai cô gái ban nãy. Tử Ngư đừng tấn công họ nha. Tử Ngư ở đây ngâm mình đi, một lúc sau anh mang theo Tử Ngư ra ngoài chơi.

“Tử Ngư đã biết”.

Bên ngoài phòng ăn, ba người chuẩn bị dùng bữa sáng.

- Một lúc nữa sẽ có người để sửa lại căn phòng của em. Em có cần chỉnh sửa gì không?

Nghe Bảo Hân hỏi mình Lâm mới đáp lại nàng:

- Không cần đâu. Chị nói với họ làm theo như cũ là được. Đúng rồi, ở trong nhà vệ sinh có một con cá chình điện là thú cưng của em. Nó tên là Tử Ngư, hai chị đừng động vào nó nha.

- Chình điện à? Chị chỉ nghe nói chứ chưa thấy qua lần nào. Em nuôi nó coi chừng bị nó chích điện đó, chị nghe nói loài này rất nguy hiểm.

Huỳnh Giao vô cùng quan tâm đến Lâm. Cảm giác được ánh mắt lo lắng của hai cô gái nó mới cười vui vẻ nói:

- Tử Ngư rất nghe lời nên hai chị cứ an tâm đi. Đợi ăn sáng xong em giới thiệu Tử Ngư cho hai người.

- Em đặt tên cho nó là Tử Ngư. Nghe như tiểu tình nhân của em vậy.

Nghe Bảo Hân trêu chọc, Đặng Lâm cười cười nói:

- Nếu Tử Ngư là tiểu tình nhân vậy hai chị là đại tình nhân của em rồi.

Hai cô gái đỏ mặt không phản bát, bầu không khí có phần mờ ám. Không ai nói thêm gì cho đến khi ăn xong. Lâm cũng cảm giác được có gì đó không đúng cho nên cũng im luôn.

Ăn xong nó mang Tử Ngư để vào một cái tô thuỷ tinh to rồi mang lên cho hai cô gái xem. Hai cô gái cứ tưởng cá chình phải có bộ dáng xấu xí ghê lắm, nhưng không ngờ Tử Ngư có hình dạng khác biệt một chút với cá chình thông thường. Bộ dáng tiểu bạch khá đáng yêu làm cho hai người yêu thích không thôi.

- Đây là chị Huỳnh Giao! Còn đây là chị Bảo Hân. Hai người đều là người thân của anh. Tử Ngư mau chào hai chị đi em.

Tử Ngư nghe lời Lâm nói thì liền ngoe nguẩy cái đuôi như chào hỏi hai cô gái đáng yêu vô cùng. Sau đó hai cô gái cũng liền rối rít nói chuyện với Tử Ngư. Mặc dù không thể giao tiếp quá rõ ràng nhưng đại khái cũng rất vui.

Khoảng chín giờ thì có đội thợ xây đến sửa nhà, Đặng Lâm để cho hai cô gái ở lại canh chừng bọn họ vì hôm nay là chủ nhật, hai cô không phải đi học gì cả. Ngoài ra, nó còn dạy thủ pháp luyện đan cho hai người luyện tập.

Sau khi dùng cơm trưa xong thì Lâm quay trở về phòng tu luyện, Tử Ngư thì được nó đặt ở phòng khác. Bảo Hân thì vừa chơi đùa với Tử Ngư vừa trông coi mọi thứ. Huỳnh Giao thì tranh thủ đi mua dược liệu để tối nay cùng Bảo Hân học tập luyện đan.

Buổi chiều nó có hẹn cùng với Bảo Hân đi xem phim. Buổi tối sẽ cùng nàng trở về biệt thự dùng cơm với cha mẹ nàng. Vốn định đi qua nhà thăm hỏi mọi người rồi mới đi xem phim nhưng mà Ngọc Ngân nói với nó nàng đã mua vé rồi, đợi đến giờ thì cùng nhau ra đó rồi liên lạc cũng được. Cho nên đến tận buổi chiều nó mới tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ đồ đẹp rồi lấy con xe máy của mình ra cùng với Tử Ngư tiến về rạp chiếu phim trên đường Hùng Vương. Giờ này Bảo Hân cũng đã được tài xế của mình chở đến đó từ trước.

- Mình cùng vào đi anh. Em mua sẵn bỏng ngô với nước uống rồi này.

Ngọc Ngân cười tươi như hoa đưa lên túi đồ ăn rồi kéo tay Lâm. Lâm cầm lấy túi đồ ăn rồi cùng nàng đi vào bên trong.

- Ừa. Hôm nay Hoàng Đình không đi theo bảo vệ em à?

- Bây giờ em còn mạnh hơn sư huỳnh thì cần gì anh ấy bảo vệ nữa. Huống hồ đã có anh ở đây rồi.

- Cũng đúng. Anh nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn.

Bên trong toà nhà là một khu thương mại gồm nhiều cửa hàng kinh doanh các loại. Rạp chiếu phim thì nằm trên tầng một của toà nhà cho nên hai người đi thang máy lên trên đó.

Do là khu thương mại tầm trung cho nên có rất nhiều kẻ đến người đi. Nhưng có một điều lạ là đa số những người trẻ tuổi đều nhìn về hướng của hai người Lâm và Ngân.

- Hình như mọi người đều đang nhìn mình thì phải. Trên mặt anh có dính lọ nồi à?

*Hết Chương*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui