Sau khi dạy dỗ Tạ Lâm một trận ra trò, Dịch Dương rất uy tín mà lấy ra tấm séc đã có sẵn chữ ký và chiếc chìa khóa xe đưa đến trước mặt y.
Hắn lười nhác tựa lưng vào thành ghế, thái độ dửng dưng nói.
(D
"Của anh đó."
Tạ Lâm trố mắt nhìn ông chủ nhà mình, kinh ngạc đến mức nói năng lắp bắp.
"Dịch...Dịch tổng...cái này...
"Bugatti Chiron và 100 triệu cho cái bí kíp cua trai độc nhất vô nhị của anh" (1,
"Anh thực sự tặng tôi?" Y khó tin hỏi lại.
"Bộ từ trước đến giờ tôi keo kiệt với cấp dưới lắm à?"
Tạ Lâm vui sướng cầm phần thưởng trong tay, cười đến mức không thấy nổi ánh Mặt Trời.
(1
"Dịch tổng, anh chính là đại tư bản hào sảng nhất thế gian.
Đời này của em nguyện cúc cung tận tụy một lòng một dạ phò tá anh xưng bá thiên hạ" Y chấp tay, cúi người hành lễ hệt như phim cổ trang kiếm hiệp.
(T
Khóe miệng Dịch Dương giật giật, thật không tiếp nổi màn "buôn muối" mặn chát của đối phương.
"Được rồi, bớt làm trò lại đi.
Ngày mai tôi sẽ đến công ty.
Anh giúp tôi thu xếp một cuộc hợp gấp."
"Vâng, tôi biết rồi thưa chủ tịch" Tạ Lâm nhanh chóng lấy lại dáng vẻ làm việc nghiêm túc, khẳng khái đáp lời.
Buổi trưa, sau khi xử lý xong đống văn kiện mà Tạ Lâm mang đến, Dịch Dương liền xuống lầu tìm kiếm Doãn Thiên.
Bình thường vào giờ này anh hay ngồi ở bàn ăn dùng bữa, không thì cũng tìm một chỗ thanh tịnh để đọc sách giải khuây.
Thế nhưng hôm nay hắn nhìn quanh một lượt lại chẳng hề nhìn thấy bóng dáng quen.
"Doãn Thiên đâu rồi?" Dịch Dương đứng bên ngoài sảnh lớn cất tiếng hỏi vọng vào.
Chú Trương nghe vậy thì dừng hẳn động tác lau bàn đang làm dở, thành thật đáp.
"Dạ...lúc sáng cậu ấy nói không khỏe nên nhờ tôi đưa về phòng nghỉ ngơi rồi a."
Hắn im lặng xoay người,chẳng nói gì thêm,chỉ lo lắng nhanh chân chạy lên lầu xem xét.
(7
Vừa bước vào phòng ngủ, Dịch Dương đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang nằm trên giường lớn.
Doãn Thiên quay mặt vào bên trong, hơi thở đều đều tựa như đang say giấc.
Hắn nhẹ nhàng nằm xuống, choàng tay qua ôm lấy vòng eo thon, mạnh mẽ giam anh vào lồng ngực dày rộng ấm áp.
Đối với hành động thân mật bất ngờ của hắn, anh lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Doãn Thiên lập tức nhích người ra xa, chán ghét gạt phắt cánh tay đang siết chặt thân mình, vùng vằn giãy dụa.
"Em sao thế?" Dịch Dương nhận thấy sự bài trừ gay gắt từ anh liền sốt ruột hoang mang trầm giọng hỏi.
"Anh nghe chủ Trương nói em không khỏe, hay để anh gọi bác sĩ đến kiểm tra lại cho em."
"Không cần." Anh lạnh nhạt phản bác.
"Vậy em muốn ăn gì? Anh đi bảo thím Trương nấu vài món hợp khẩu vị mà em thích." Hắn mềm mỏng dỗ dành.
Nhưng giờ phút này đây chỉ cần anh nghe thấy âm thanh của hắn liền cảm thấy bực bội, nóng nảy trong lòng.
(T)
"Không ăn." Doãn Thiên chau mày gắt gỏng.
"Thiên!" Dịch Dương vẫn kiên trì ngỏ ý.
"Em thấy khó chịu ở đâu sao? Hay..hay để anh giúp em massage thân thể, như thế sẽ thoải mái hơn phần nào."
"Tôi bảo là không cần!" Anh tức giận quát lớn.
Cũng không rõ tại sao bản thân lại vô cớ hằn học với Dịch Dương như thế.
Chỉ biết kể từ lúc nghe thấy những tiếng rên rỉ mờ ám phát ra từ thư phòng của hắn, cõi lòng anh liền ẩm ươn buồn bã lạ thường.
Trong đầu thậm chí còn liên tưởng đến những hình ảnh kích tình dơ bẩn.
Cứ mỗi lần nghĩ đến việc Dịch Dương cùng một người đàn ông khác thân mật quấn quít với nhau là trái tim anh lại nhói lên từng đợt.
(4)
Doãn Thiên luôn âu sầu tự hỏi.
Rốt cuộc thì bàn tay đó của hắn đã vuốt ve bao nhiêu người? Đôi môi đầy mật ngọt của hắn đã hôn bao nhiêu lần? Tất cả những lời hứa hẹn tình tứ mà hắn nói với anh phải chăng lúc lên giường với người khác cũng nói y như thế?
Đến cuối cùng thì anh cũng chẳng là gì đối với hắn.
Hắn nói hắn yêu anh...hắn thực sự yêu anh sao? Hay chỉ muốn cùng anh vui đùa tạm bợ.
Dù gì đi chăng nữa thì anh cũng là người đã hại chết vợ con hắn, hắn hận anh còn không hết sao có thể yêu anh.
Giữa anh và hắn chung quy vẫn khó lòng tồn tại loại tình cảm đi ngược với đạo lý luân thường.
Dịch Dương bị Doãn Thiên quát lớn liền ảm đạm cụp mắt, vẻ mặt tủi thân thấp giọng đoán mò.
"Thiên! Có phải anh đã làm gì sai rồi không?" Hắn khẽ khàng nắm lấy ống tay áo của anh lay nhẹ.
(1
Đổi lại đối phương chỉ lườm hắn một cái rồi lãnh đạm đem cái gối dài đặt giữa cả hai.
Nhận thấy biểu hiện lạnh lùng cự tuyệt này của anh, hắn cũng phần nào đoán được là anh đang giận dỗi.
(1)
Dịch Dương trầm ngâm nghĩ ngợi một hồi lâu, cũng rất tự giác suy xét lại bản thân xem đã lỡ làm gì khiến anh không vừa ý.
Nhưng kỳ thực, ngoại trừ việc lén lút đem quyển sách mà bác sĩ Lương tặng anh đi đốt ra thì thời gian còn lại hắn ngoan như em bé.
Doãn Thiên im lặng không đáp, Dịch Dương lại nhích người nằm sát bên cạnh anh, nhẹ nhàng luồng tay vào áo anh, sờ sờ bụng nhỏ.
Doãn Thiên phát cáu, dùng sức đẩy hắn ra, ánh mắt tràn đầy oán hận và căm ghét.
"Bẩn thỉu! Đừng có chạm vào tôi!"
Sau một giây cứng đờ hụt hẫng, đối phương vẫn ngoan cố ôm chặt anh vào lòng.
Mặc cho anh kháng cự bài xích.
"Anh xin lỗi...Doãn Thiên...em đừng giận.
Ngày mai anh sẽ kêu người đi mua quyển sách khác cho em.
Em thích thể loại nào, anh sẽ mua đầy tủ thể loại ấy."
"Sách?" Doãn Thiên bắt được điểm mấu chốt, anh nheo mắt nghi ngờ hỏi Dịch Dương.
"Sách gì?"
"Ờ...thì...quyển Cuộc đời ngắn lắm đừng ôm muộn phiền, mà bác sĩ Lương tặng em...anh đem đốt rồi." Hắn thành thật nhận lỗi.
(1)
"Anh không thích em nhận quà của người khác càng không thích em thân thiết với tên bác sĩ đó..thế nên.."
"Quyển sách mà bác sĩ Lương tặng tôi anh lại đem đi đốt?" Đôi mắt hạc giận dữ trợn to, hừng hực nộ khí nhìn Dịch Dương chất vấn.
Hắn một tội lại cộng thêm một tội, không đánh tự khai, lạy ông tôi ở bụi này.
"Ừm...Anh...anh xin lỗi..." Dịch Dương mang vẻ mặt ăn năn nài nỉ.
"Anh lấy quyền gì mà tùy tiện đụng vào đồ của tôi! Tôi có giao du thân thiết với ai đi chăng nữa cũng chẳng liên quan dính líu gì đến anh" Doãn Thiên tức tối gào lên trong ấm ức.
"Sao lại không liên quan đến anh?" Hàng mày kiếm gắt gao nhíu chặt.
"Em là người của anh, anh không cho phép em thân thiết với bất kỳ ai ngoài anh hết." Hắn ngang ngược cấm đoán, chỉ muốn chiếm giữ người bên cạnh cho riêng mình.
"Anh dẫn người khác về nhà ân ái thì được, còn tôi ngay cả quyền tự do kết bạn cũng không sao? Dịch Dương..trong mắt anh tôi chẳng khác gì một món đồ chơi thấp kém." Giọng Doãn Thiên nghẹn ứ, mang theo vài phần trách móc, tủi hờn.
Dịch Dương khó hiểu nhìn chú cún con đang xù lông cáu giận.
Đầu óc nhất thời mụ mị mơ hồ, anh là đang nhắc đến chuyện của Diễm Trang sao? Nhưng chuyện đó đã qua lâu lắm rồi, hơn nữa lúc trước hắn thân mật với ả ta cũng chỉ để chọc tức anh, riêng chuyện giường chiếu hắn hoàn toàn cự tuyệt những lời mời gọi khát tình của ả.
Thật không ngờ những chuyện đó lại khiến anh để tâm cho đến tận bây giờ.
"Là anh sai." Dịch Dương hạ thấp giọng.
"Anh biết lỗi rồi.
Doãn Thiên! Em đừng có giận anh" (1
"Tôi không có giận." Doãn Thiên hơi cúi thấp đầu, né tránh ánh nhìn đầy thâm tình, khẩn thiết.
Dịch Dương nghe anh nói vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng đã bị câu nói tiếp theo phũ phàng đánh gãy.
"Anh không đáng để tôi phải bận lòng.
Cả căn phòng phút chốc chìm trong sự im lặng, ngột ngạt đến nặng nề.
Cũng không biết qua bao lâu Doãn Thiên mới nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của Dịch Dương tỉ tê khe khẽ.
"Chẳng lẽ từ trước đến giờ em một chút thích anh cũng không có hay sao?" (1
Anh trầm mặc rũ mi, dứt khoát cắt đứt mọi tơ tình ảo tưởng.
"Không có."
Hai từ này thốt ra chính là đang lừa mình dối người.
Kỳ thực thì lòng anh đã có phần dao động.
Thế nhưng vẫn chưa đủ để định nghĩa được bằng tiếng thích hay yêu.
Giữa anh và Dịch Dương tồn tại nhiều cách trở.
Anh sợ, anh rất sợ! Sợ một khi đã mở lòng, cái nhận lại cũng chỉ là bi lụy tổn thương.
"Không sao cả." Vành mắt người đối diện hơi đỏ nhưng khóe môi vẫn cố gắng gượng cười.
(
"Em không thích anh cũng không sao, chỉ mình anh thích em là đủ rồi.
Anh yêu em.
Tình nguyện yêu em, thật lòng thật dạ yêu em.
Anh không cần em phải hồi đáp, anh chỉ cần em ở lại bên cạnh anh..." Hắn dùng sức siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh như lo sợ sẽ vĩnh viễn đánh mất Doãn Thiên.
Hắn hiện tại cái gì cũng không màng để ý, chỉ thầm mong được cùng anh kề cận mỗi ngày.
"Dịch Dương!" Doãn Thiên khẽ gọi, hai tay quyết tuyệt đẩy người ra.
"Tôi không muốn tiếp tục ở lại Trúc Uyển Cư.
Cũng không muốn day dưa với anh nhiều hơn nữa.
Đợi đến khi tôi hoàn toàn khỏe lại tôi nhất định sẽ không làm phiền đến cuộc sống nhung lụa thượng đẳng của anh.
Sau này anh có muốn đem ai về nhà sống chung cũng được, muốn yêu ai cũng được, chỉ xin anh đừng nói tiếng yêu tôi, tôi sợ cuộc chơi tình ái này sẽ biến tôi trở thành người hèn mọn
"Em vẫn muốn rời bỏ anh." Giọng Dịch Dương run run, chua chát.
"Chẳng lẽ bao cố gắng bấy lâu nay, anh kiên trì sửa đổi vẫn không đủ để giữ em ở lại hay sao?"
Ở
"Tôi...!Anh ngập ngừng ấp úng.
Quả thật kể từ lúc tỉnh lại, người bên cạnh đã thay đổi rất nhiều.
Hắn đối với anh hết mực cưng chiều và trân quý.
Thế nhưng bao nhiêu đó vẫn không thể xóa nhòa hết tất thảy những chuyện cũ từng xảy ra.
Tổn thương thì vẫn còn ở đó, làm sao có thể xem như chẳng có gì.
"Thiên!" Dịch Dương nâng cằm Doãn Thiên lên, ép gương mặt thanh tú phải đối diện với mình.
"Nửa đời còn lại anh chỉ muốn chung sống cùng em.
Ngoài em ra anh không thể yêu thêm một ai khác.
Em là người đàn ông duy nhất của đời anh.
Có lẽ thật hoang đường, cũng thật là điên khùng mất trí.
Nhưng em biết đấy, con tim vốn vô lí vậy mà."
Dứt lời hắn chủ động cúi xuống hôn lên bờ môi mỏng, đầu tiên chỉ là một cái chạm nhẹ khơi màu.
Mỗi áp sát môi, dè dặt mút mát.
Dịch Dương kiên nhẫn đợi chờ trong chốc lát, sau khi xác định rõ Doãn Thiên không có ý khước từ mới nghiêng đầu đưa lưỡi vào bên trong.
"Ưm....." Anh hé miệng hít khí, đầu óc bỗng chốc lại hiện lên hình ảnh đối phương đang thân mặt cùng người khác quấn quýt trao tình.
Nội tâm bỗng buồn nôn gớm ghiếc.
Anh dùng hết sức lực đẩy mạnh Dịch Dương ra, vành mắt đỏ hoe ngấn lệ.
"Tôi có thể tin những gì anh nói sao? Anh bảo anh yêu tôi nhưng anh lại dẫn cái tên trợ lý ẻo lả kia về nhà mây mưa ân ái." Doãn Thiên rốt cuộc cũng không kiềm chế được mà nức nở gào lên.
(D)
"Anh rốt cuộc muốn gì ở tôi? Anh đùa bỡn tôi bao nhiêu đó vẫn chưa đủ hay sao! Anh ác lắm! Dịch Dương...anh ác lắm!"
Đôi đồng tử đen huyền mở to, ngây ngẩn mất mấy giây mới hiểu rõ vấn đề.
Thì ra cún con của hắn hôm nay nổi cơn ghen.
Mà còn là ghen với Tạ Lâm thẳng băng như cột điện.
Dịch Dương nhìn hai mắt sũng nước nhập nhèm, khóe môi lại không tự giác được mà bật cười khanh khách.
"Anh cười cái gì?" Doãn Thiên ngây ngô hỏi lại.
Dịch Dương vội vươn tay kéo anh vào lòng cưng nựng, ôm hôn.
"Thì ra em nổi nóng như vậy là vì nghĩ anh cùng trợ lý Tạ có quan hệ mờ ám.
Em là đang ghen với người ta?"
"Tôi...tôi việc gì phải ghen." Anh vẫn còn mạnh miệng, ngoan cố.
( 1 )
"Ờ....thì không có ghen." Trên miệng Dịch Dương vẫn mang theo ý cười, trêu ghẹo.
"Anh chỉ biết là có người đang đổ giấm chua là đây."
Doãn Thiên xấu hổ đến mức đỏ cả mặt, gục đầu vào lồng ngực rắn chắc, cắn chặt môi không thèm hó hé phân bua.
Hắn thấy anh như vậy lại trầm trầm giải thích.
"Tạ Lâm người ta chỉ thích mấy cô chân dài, da trắng mà thôi.
Cao thủ tình trường đó.
Vô cùng sát gái.
Em nghĩ gì..." Nói tới đây Dịch Dương lại không nhịn được mà bắt đầu cười lớn.
"Gu anh không mặn đến thế đâu."
"Thật sự hai người không có gì sao? " Doãn Thiên nằm trong lòng Dịch Dương lí nhí hỏi.
"Tạ Lâm chỉ là trợ lý của anh thôi.
Sáng nay vì làm sai một số việc nên anh lấy anh ta ra làm bao cát để luyện quyền" Hắn nghiêm túc khẳng định.
Sau đó thì thấp giọng hỏi dò.
"Vậy bây giờ em có còn giận anh không?"
Người bên cạnh lặng im không đáp, vẫn an ổn cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của Dịch Dương.
"Tôi đói." Anh lúng túng xoa bụng, vành tai lại nóng rực ửng hồng.
Hắn mỉm cười, hôn nhẹ lên trán anh thủ thỉ, bao nhiêu cưng chiều đều ngập tràn nơi đáy mắt đuôi mi.
"Được rồi, để anh xuống lầu kêu thím Trương nấu một ít đồ ăn cho em lót dạ.
Thật là...lần sau có dỗi cũng không được nhịn đói biết không?"
Dứt lời, Dịch Dương chậm rãi đi ra cửa, để lại mình Doãn Thiên vùi đầu vào gối bông, hổ thẹn đến mức khóc không thành tiếng.