Tiệc Trung thu năm nay, Phù gia tổ chức cực kỳ long trọng.
Không chỉ vì đây là tết Trung thu đầu tiên ở phủ của dâu mới, mà còn là vì đích tôn có tin vui.
Ngày ấy Lâm Uyển được chẩn đoán chính xác có thai, Phù gia lập tức sai người thúc ngựa chạy tới Trường Bình Hầu phủ báo hỷ.
Đến lúc người báo tin trở về, thì thấy đằng sau còn có hai xe đồ bổ và một ma ma lớn tuổi đi theo, nghe nói là năm xưa từ trong cung ra, tinh thông phụ khoa, từng hầu hạ không ít cung phi mang thai.
Tôn Thị dẫn theo Lâm Uyển đích thân ra đón ma ma kia vào phủ.
Tôn Thị cũng không ngờ bà thông gia có thể mời được ma ma kinh nghiệm phong phú như vậy, vốn đang lo lắng con dâu thân thể yếu ớt, trong lòng lập tức yên tâm hơn.
Có lẽ là người gặp việc vui, tinh thần phấn chấn.
Tiệc Trung thu năm nay, tình trạng bệnh của Phù lão Ngự sử cải thiện hơn trước, mặt mũi hồng hào, tinh thần tỉnh táo, lúc đi cũng không cần người đỡ.
Vui đến mức không nghe lời khuyên can của mọi người, uống liền mấy chén rượu.
"Bây giờ ta đang vui." Phù lão Ngự sử hiếm khi thất thố, nói oang oang: "Sau này, các ngươi phải để trưởng tôn đập bồn [1] cho ta, ai đập cũng không được, phải để trưởng tôn đập."
[1] Tục lệ "đập bồn": Bồn/chậu để đốt vàng mã.
Trước khi khiêng quan tài đi thì con trai trưởng hoặc cháu đích tôn bưng chậu đó lên để đập, đập càng bể càng tốt, vì chậu đó đựng tiền hoá vàng cho người chết, đập bể để người chết dễ đem theo, đập xong mới được đưa quan tài đi.
(Nguồn tham khảo: trahoanulove.wordpress)
Lời vừa dứt, sắc mặt của mọi người ở đây đều thay đổi.
"Lão gia nói lời say gì vậy, đang ăn tết, nói chuyện này làm gì?"
Sắc mặt Tôn Thị căng ra, trông vô cùng khó coi.
Phù lão Ngự sử biết mình lỡ lời, vội khoát tay nói: "Ài, uống say rồi, nói nhảm, nói nhảm.
Nào nào, ăn bánh Trung thu đi, sau này nhà chúng ta đều đoàn đoàn viên viên."
Tiệc Trung thu tiếp tục, chỉ là trong lòng mọi người có mặt đều có phần nặng nề.
Bọn họ đều biết, bệnh tình của Phù lão Ngự sử đã nguy kịch, hiện giờ cố được quá một năm đã là may mắn.
Con người ta vào thời điểm sinh lão bệnh tử, cho dù có là đế vương tướng lĩnh, hay bách tính bần hàn, ai cũng không thoát được.
Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng khi thực sự rơi vào người bên cạnh mình, nào ai có thể dễ dàng nói chuyện sống chết.
Tiết Trung thu này, Phù gia vừa vui vừa buồn, nhưng nhà khác cũng không thấy vui mừng rộn rã.
Nói ví dụ như, Trấn Nam vương phủ.
Lúc này, trong tiệc Trung thu của Trấn Nam vương phủ cũng đầy khói thuốc súng.
Trong phòng khách, bàn lật, ghế đổ, cơm ngon rượu ngọt đầy bàn hỗn độn dưới đất.
Bọn hạ nhân rụt vai cúi đầu, run rẩy hoảng sợ.
Vương phi ôm tiểu công tử của quý phủ trốn trong góc phòng, không dám lên tiếng.
Hai cha con Trấn Nam vương động chân động tay, cuối cùng vì Trấn Nam vương đá một cước vào không khí mà Tấn Trừ thừa cơ lùi lại mấy bước, tạm thời xin dừng.
Trấn Nam vương sờ gò má, nhe răng: "Con sói con này thật độc.
Bình thường luyện tập không ít là chờ đến hôm nay phải không? Không luyện nữa à?"
Tấn Trừ giơ tay chùi máu ở khoé miệng, không trả lời câu này, chỉ trầm mắt nói: "Mong sau này phụ vương đừng tự tiện làm chủ nữa."
Trấn Nam vương khó hiểu: "Ta làm sao? Chẳng phải có ý tốt ư? Ngươi nói ngươi đau đầu, không tới tiệc Trung thu được.
Lão tử thông cảm ngươi nhớ nữ nhân rồi, đưa hai người qua cho ngươi, lại trêu chọc ngươi chỗ nào?"
Lời này người ngoài có thể không hiểu, Trấn Trừ lại biết rõ phụ vương hắn có ý gì, lập tức trong đầu đau nhói, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác.
Trấn Nam vương nhướn mày, lại chỉ tay vào một đống hỗn độn, hừ lạnh: "Xông thẳng lên hất bàn của ta, quăng vỡ chén bát của ta.
Tiệc Trung thu của lão tử đang yên đang lành bị ngươi phá hỏng rồi! Nghịch tử!"
Tấn Trừ xoay người rời đi.
Trấn Nam vương ở đằng sau hô lên: "Vậy hai mỹ nhân kia đâu?"
"Vứt rồi."
Trấn Nam vương vội chỉ đạo những hạ nhân kia: "Các ngươi còn chờ cái gì? Mau đi nhặt về, nuôi dưỡng xong còn có thể tặng cho người khác."
Bọn hạ nhân cuống quít nối đuôi nhau ra ngoài.
Trấn Nam vương giơ tay vẫy con út ở góc phòng tới, vỗ vỗ đầu nó: "Vẫn là Thần nhi nghe lời.
Sau này đừng học cái thằng nghịch tử kia, phải biết hiếu kính phụ vương, biết không?"
"Nhi tử xin nghe phụ vương dạy bảo."
"Ừ, ngoan lắm."
Nói đoạn, Trấn Nam vương quay sang Vương phi, đề cập với bà ấy về việc tìm đại Nho dạy Tấn Thần học thức.
Tấn vương phi nghe xong, hô hấp trở nên dồn dập.
"Quả thực trong lời đồn, có Dương đại nho có tài đế sư [2]?"
[2] Thầy của vua
"Ồ? Hắn còn có biệt hiệu này?" Trấn Nam vương vuốt râu cằm, nói: "Ta chỉ nghe người ta nói học vấn của hắn ta tốt nhất, để hắn làm sư phụ của Thần nhi, mới không làm nhục con ta."
Tấn vương phi nghe xong, trong lòng kích động không thôi.
Nghĩ đến hồi đó Tấn Trừ theo những công tử thế gia khác cùng vào Quốc Tử Giám học tập, còn hôm nay, con trai của bà có thể theo một đại nho kỳ tài học tri thức.
Sự phân biệt đối xử này quá rõ ràng, không khỏi khiến trong lòng bà sinh ra tia hy vọng xa vời.
"Đúng rồi, tháng sau ta phải chuẩn bị đi biên quan.
Chuyến đi này, e là mấy năm cũng chưa về được.
Chuyện trong nhà vẫn phải làm phiền Vương phi chủ trương sắp xếp."
Ông ta đã ở Kinh thành nhiều tháng, ở lại tiếp nữa, sợ Thánh thượng bất an.
Ánh trăng vằng vặc, trắng trong giữa trời.
Giờ này trong cung đã giới nghiêm, xung quanh yên tĩnh.
Nếu là tiết Trung thu vào những năm trước, không thể thiếu việc Thánh thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần ở Bảo Hòa điện, quân thần cũng thưởng thức rượu ngon, ngắm trăng ngắm cảnh, thể hiện tình nghĩa quân thần.
Nhưng năm nay không tổ chức là bởi vì long thể Thánh thượng bệnh nhẹ, hãy còn đang tĩnh dưỡng.
Trong Dưỡng Tâm điện lại vang lên vài tiếng ho khan.
Thánh thượng uống thuốc xong thì nhắm mắt dựa vào ngự tháp nghỉ ngơi, nhưng nhớ tới trò hề của Trấn Nam vương phủ do thái giám vừa truyền lời cho ông, trong lòng lại cảm thấy buồn bực, lại khó chịu ho khan vài tiếng.
Ngày trước, ông không quan tâm đến quan hệ giữa hai cha con Trấn Nam vương ra làm sao, nhưng bây giờ lại khác, ông tuyệt đối không thể để Trấn Nam vương có cớ phế vị trí Thế tử của Bá Kỳ.
Bởi vì, ông phải cân nhắc vị trí Thái tử rồi.
Trong hai năm qua, ông nhận thấy rõ sức khỏe mình ngày càng sa sút, xử lý việc triều chính cũng có phần lực bất tòng tâm, những điều này đều đang nhắc nhở thúc giục ông, cần sớm lập Thái tử, để tránh sau này giang sơn rơi vào hỗn loạn rối ren.
Hiện giờ, trong năm vị Hoàng tử thành niên, Đại hoàng tử mất sớm; Nhị hoàng tử năm xưa rơi vào một vụ án, bị phế; Tứ hoàng tử sinh ra tâm trí không được lành lặn, si ngốc; cho nên ông chỉ có thể lựa chọn Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử.
Tam hoàng tử dựa vào Trấn Nam vương phủ, Ngũ hoàng tử dựa vào đại tộc thế gia.
Hai vị Hoàng tử đều có ưu thế.
Nhưng bàn về đích về trưởng, rõ ràng Tam hoàng tử thích hợp nhất.
Trung cung không con, mẫu phi hắn lại có địa vị Quý phi, luận thứ bậc, hiện giờ cũng là hắn làm trưởng, nếu như lập hắn, triều thần cũng sẽ không có dị nghị.
Mặt khác, còn một điểm ông băn khoăn đó là, nếu lập Ngũ hoàng tử, chỉ sợ Trấn Nam vương sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ e sơ sẩy một cái, giang sơn sẽ rung chuyển.
Nhưng nếu muốn lập Tam hoàng tử làm Thái tử, vậy ông cần phải bảo vệ vị trí Thế tử của Bá Kỳ.
Bởi vì binh quyền của Trấn Nam vương phủ quá nặng, nếu đổi lại là con út quý phủ thượng vị...!Ông cực kỳ không an lòng.
Ông nghe nói, Trấn Nam vương còn muốn mời Dương đại cho dạy học cho con út.
Thánh thượng không khỏi phiền muộn ho khan mấy tiếng.
Binh quyền của Trấn Nam vương kia không thể tước đoạt dễ dàng.
Chưa nói đến Trấn Nam vương hung hăng không cho phép ông tước đoạt binh quyền, chỉ nói đến Trấn Nam vương ở biên quan chính là một bức tường thành không thể phá vỡ, chặn đứng dã tâm của Di tộc, nguyên điểm này thôi đã không tước đoạt được.
Như thế cũng chỉ có thể suy xét lập Tam hoàng tử làm Thái tử thôi.
Nếu vậy, ông phải bảo vệ vị trí Thế tử của Bá Kỳ.
Nhớ đến Bá Kỳ ăn chơi trác táng văn dốt võ dát, Thánh thượng không khỏi đau đầu, hối hận năm đó không nên nuôi thả như thế.