Mấy ngày sau đó, Tấn Trừ không bước vào Giáo Phường Ti.
Mãi đến ngày thứ sáu, lúc trăng treo giữa trời, hắn mang toàn thân mùi rượu, đẩy cửa phòng Quý Cẩm viện ra.
Lâm Uyển vốn đang lơ mơ ngủ đột nhiên giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy khỏi giường thêu, kinh ngạc nhìn sang.
Cách bức rèm châu pha lê trước bàn điêu khắc, nương theo ánh sáng yếu ớt của mấy ngọn đèn trên tường, nàng thoáng thấy cái bóng mơ hồ cao lớn đứng ở gian ngoài, hình như còn có mấy người ra ra vào vào, chẳng biết đang làm gì.
Vì cách hơi xa, thêm cả ánh đèn yếu ớt, nàng không nhìn thấy rõ lắm, nhưng ngờ ngợ đoán chắc là Tấn Trừ.
Ngoài hắn ra, tú bà hẳn không dám tự ý cho nam tử khác đi vào.
Trong lòng Lâm Uyển hốt hoảng, không khỏi thắc mắc tại sao hắn lại đến đây vào lúc này.
Nàng vội cụp mắt nhìn trên người mình, xem y phục trên người có lộn xộn không.
Khi đã thấy ổn thỏa, nàng vươn tay vén rèm che, đạp giày xuống đất, vén rèm châu, muốn đi ra bên ngoài.
Nhưng lúc này, mấy ngọn đèn lụa tứ giác ở gian ngoài được người ta thắp sáng.
Tầm mắt trở nên rộng mở sáng rõ.
Trong gian ngoài, bóng dáng cao lớn mặc thường phục màu đỏ đứng đưa lưng về phía nàng, cùng với hạ nhân vây quanh người hắn, cởi mũ mão tháo đai lưng cho hắn, phản chiếu rõ ràng vào đáy mắt kinh sợ của nàng.
Còn có nô bộc thỉnh thoảng ra vào, yên lặng khiêng thùng nước tắm, bên trong là hơi nóng nghi ngút.
Ngoài ra còn có người bưng khay rón rén đi vào, trong khay là quần áo sạch sẽ, nhìn kỹ lại thì chính là thường phục đoàn long màu đỏ theo quy chế hoàng gia.
Bàn tay vén rèm châu hơi run lên, sau đó chợt thu về.
Rèm châu dao động va vào nhau, vang lên tiếng lạo xạo trong căn phòng yên tĩnh.
Tấn Trừ đang cụp mắt giơ bình rượu từ từ uống, nghe thấy tiếng động, động tác hắn ngừng lại, quay đầu nhìn sang.
Lâm Uyển đối diện với ánh mắt u ám của hắn, không khỏi liên tiếp lùi về sau mấy bước.
Tấn Trừ quay đầu, cầm bình rượu ngửa đầu rót vào miệng, sau đó xoay người, bước chân nặng nề đi về hướng giường thêu.
Điền Hỉ vội nháy mắt ra hiệu cho những hạ nhân kia, lặng lẽ mang theo bọn họ khom người lui ra ngoài.
Hắn ta khẽ khàng đóng chặt cửa phòng, rồi vẫy tay ý bảo hai đội thân binh giữ cửa bước ra hai bước, canh giữ xa một chút.
Tấn Trừ giơ tay vén rèm châu vướng víu ra, ngước mắt liếc nhìn sang, lập tức khóa chặt người đang tái mặt, không ngừng lùi về sau, sau đó nhấc chân, từng bước tới gần nàng.
"Điện hạ lại say rượu?"
Lâm Uyển cố trấn định nói, thân thể muốn né tránh sang bên cạnh, lại bị hắn bước nhanh lên một bước chặn lại, khiến cho nàng chỉ có thể từng bước lùi về phía sau, cho đến khi bị hắn ép đến góc tường chật chội, không thể lui được nữa.
Tấn Trừ vẫn còn áp sát, thân hình cao to mạnh mẽ như muốn dán lấy người nàng, mùi rượu nồng nặc gần như bao trùm nàng.
Cuối cùng, Lâm Uyển cũng đổi sắc mặt.
Nàng cũng không phải thiếu nữ khuê các chưa hiểu sự đời, tia mờ ám khiếp người nơi đáy mắt hắn, cùng với những hành động âm thầm ám thị, đều đang chỉ rõ ý đồ của hắn, làm sao nàng có thể không nhìn ra.
Chính vì như vậy, nàng mới khó có thể tin.
Dù rằng lúc trước nàng đã đoán được tâm tư của hắn mấy phần, nhưng không ngờ hắn sẽ đòi hỏi nàng một cách đột ngột và trực tiếp như vậy.
Nàng vốn tưởng rằng, nàng còn có chút thời gian xoay xở, để hắn dập tắt tâm tư này, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy, nhanh làm người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Lâm Uyển không biết là, tối nay, nàng lại đi vào giấc mộng của hắn.
Cơn ác mộng đó giống y như trước, mỗi một cảnh tượng đều nạo vét tâm can hắn.
Khiến hắn phẫn nộ, khiến hắn thù hận, khiến hắn căm ghét, lại càng khiến hắn tuyệt vọng.
Ngày trước hắn còn có thể dùng rượu mạnh để cưỡng chế tâm trạng, nhưng tối nay, hắn không muốn kiềm chế thêm nữa.
Ánh mắt Tấn Trừ di chuyển từ tóc mai lỏng lẻo của nàng sang đôi mắt đẹp khó nén kinh hãi.
Hắn dừng lại một lát, sau đó cụp mắt, chậm rãi uống một hớp rượu.
Nếu nàng là nguyên nhân, vậy thì để nàng giải cơn ác mộng là được, hắn cần gì phải chuốc khổ.
"Qua đó." Thân người hắn hơi di chuyển sang bên cạnh, im lặng ra hiệu về phía giường thêu.
Không đợi Lâm Uyển phản ứng, hắn lại nói bằng giọng khàn khàn, ám chỉ: "Trừ khi, ngươi bằng lòng ở chỗ này."
Lâm Uyển nhân cơ hội thoát khỏi không gian chật chội mà hắn giam cầm, nhưng không đi về phía giường thêu, ngược lại vội lùi hai bước về phía rèm châu.
"Điện hạ." Nàng nhéo lòng bàn tay, đợi khi sắc mặt bình tĩnh hơn, nàng giơ tay vén tóc mai, dịu giọng cười khẽ: "Thái tử điện hạ thật khiến người ta mở rộng tầm mắt, sinh lòng nhớ thương với một phụ nhân đã gả chồng sinh con cho người ta, cũng không sợ ô uế thiên kim quý thể của ngài."
Tấn Trừ nhắm mắt, kịp thời che đi sự tàn bạo trong đó.
Dù biết nàng dùng lời nói đả kích, nhưng hắn vẫn tức giận.
Bởi vì nàng xuất giá và sinh con là chuyện hắn để ý nhất.
Biết rõ đây là vảy ngược của hắn, nhưng nàng lại cố ý gảy ra hết lần này đến lần khác, chẳng phải là muốn kích động hắn phẩy tay áo bỏ đi hay sao.
Hắn cắn chặt răng, cười nhạt.
Bằng tâm can nhạy bén của nàng, quả thực nàng rất hiểu hắn.
Nếu là ngày xưa, hắn thật sự sẽ phẩy tay áo bỏ đi, nhưng từ giờ phút này, hắn sẽ không như ý nàng nữa.
Tấn Trừ mở mắt nhìn nàng, thấy mắt nàng ngậm cười, mong manh đứng trước rèm châu, thì giơ tay lên sờ vết sẹo trên trán.
Bài học năm xưa vẫn còn rõ ràng trước mắt, sao hắn có thể lại bị nàng mê hoặc nữa.
Huống hồ, hắn cũng muốn xem xem, rốt cuộc nàng đã hạ cổ gì cho hắn, tại sao thiếu nàng thì không được.
Lâm Uyển theo động tác của hắn nhìn lên vết sẹo bắt mắt, thoáng chốc cũng nhớ lại chuyện năm xưa, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Tấn Trừ chịu đựng đau nhói âm ỉ trên trán, nhìn về phía nàng, chợt cười: "Đổi lại là phu nhân khác, tất nhiên cô sẽ để ý, dù sao phu nhân cũng biết rõ, lúc trước cô đi thanh lâu tìm vui, cũng đều là thanh quan."
Hắn chợt ngừng lại, cười từ tốn: "Nhưng nếu là phu nhân, cô có thể phá lệ một lần."
Hắn vừa dứt lời, Lâm Uyển lập tức quay người gẩy rèm châu, vội vã chạy đi.
Tấn Trừ cũng không vội đuổi theo, ngược lại thong thả đi đến bên giường thêu, nghiêng người dựa vào khung giường, vén mắt lười biếng nhìn rèm châu dao động.
Lâm Uyển dùng sức kéo hai cánh cửa phòng, nhưng hai phiến gỗ khắc hoa như đóng đinh tại chỗ, không hề di chuyển.
Hẳn là cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài,
Thân thể nàng cứng đờ nơi cửa phòng hồi lâu, ngón tay vẫn bám trên nắm cửa.
Bóng người đứng sừng sừng bên ngoài thấp thoáng hiện ra chỗ khe cửa gỗ.
Nàng ngơ ngẩn nhìn một hồi lâu, chơi nhếch môi cười khổ.
Cho dù mở ra được thì sao, tùy tùng còn có thể để cho nàng chạy thoát dưới mí mắt hắn hay sao?
Chẳng qua nàng chỉ đang tốn công vô ích mà thôi, không chừng còn tăng thêm thú vui cho hắn.
"Cô cho ngươi thời gian nửa nén hương suy nghĩ."
Lúc này, trong phòng vọng ra giọng nói trầm thấp của hắn: "Sau nửa nén nhang, ngươi ở đâu, cô sẽ ở đó."
Khuôn mặt Lâm Uyển trắng bệch, thân thể lảo đảo.
Nàng nghe ra ý bóng gió của hắn.
Tấn Trừ hài lòng nhìn nàng run tay vén rèm châu ra, quay về.
Nhưng không chờ hắn cong khóe môi, lại nghe được tiếng trào phúng lạnh nhạt của nàng: "Thái tử điện hạ đúng thực là "chay mặn đều ăn", ngay cả một phụ nhân chịu tang như ta cũng không buông tha."
Tia sáng rực âm thầm bốc lên trong đáy mắt Tấn Trừ tức khắc bị ép thành tia u ám nguy hiểm.
Quả nhiên là không giờ khắc nào nàng không nghĩ tới việc kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn tức giận, muốn ép hắn giận dữ bỏ đi.
"Năm xưa cô còn trẻ tuổi, bị phu nhân đùa giỡn trong lòng bàn tay." Hắn không giận mà cười, đáy mắt lạnh giá: "Phu nhân vẫn nên thu lại cái kế sách gạt người ấy đi, đừng để cô thực sự nổi giận, ép cô đêm nay dùng thủ đoạn tàn nhẫn dày vò ngươi."
Sắc mặt Lâm Uyển tái nhợt.
Tấn Trừ nhìn nàng, nói: "Chỉ cần ngươi không chọc giận cô, cô cũng sẽ không quá làm khó ngươi."
Lâm Uyển chậm rãi ngước mắt, vành mắt ửng đỏ, liếc nhìn hắn.
Một khắc sau lại đột nhiên khom gối quỳ trước hắn, đầu gối tiến lên hai bước, bả vai gầy yếu mong manh gục xuống, khóc trước mặt hắn.
"Điện hạ, bây giờ ta đã là tội phụ, sung nhập Giáo Phường Ti, ngã vào bùn lầy, ngay cả người thân cũng vì ta mà hổ thẹn...!Rơi vào tình cảnh như vậy, người còn không hết hận?" Nàng nghẹn ngào không thôi: "Phu mất con tang, trong một đêm cửa nát nhà tan.
Cho dù năm đó ta có phụ điện hạ, hôm nay cũng đã bị báo ứng, điện hạ sao vẫn không thể buông tha cho ta?"
Tấn Trừ ngồi xổm người xuống, giơ tay mơn trớn giọt lệ trên khuôn mặt nàng.
"Nước mắt của ngươi đã không còn tác dụng với cô nữa." Đầu ngón tay hắn vuốt ve gò má nàng: "Cô cảnh cáo ngươi lần cuối, đừng nhắc đến phu quân ngươi trước mặt cô.
Còn về con ngươi..."
Hắn thoáng dừng lại, cụp mắt nói: "Ngươi còn có thể sinh."
Lâm Uyển giương mắt nhìn hắn, như nhìn cầm thú không tim không phổi.
Hắn lại có thể...!hắn lại có thể nói ra những lời như vậy!
Hắn còn là người không? Còn là người không?
Tấn Trừ buông tay đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng bằng nửa con mắt, cười nói: "Còn mười giây, ngươi chắc chắn muốn ở chỗ này?"
Thấy nàng siết chặt nắm tay, nghiến răng trừng hắn bằng đôi mắt căm hận, hắn chậm rãi thu lại biểu cảm trên nét mặt.
"Còn tám giây."
Lâm Uyển nhắm mắt.
Một lát sau, cuối cùng nàng chật vật từ dưới đất đứng dậy, hai chân nặng nề bước đi, lảo đảo đi về phía giường thêu.
Tấn Trừ nhìn nàng chết lặng ngồi ở mép giường, bên sườn mặt trắng bóc như còn vương vệt nước, hắn không khỏi tiến lên, giơ tay bóp cằm nàng.
"Lau sạch nước trên mặt đi.
Nước mắt rơi vì kẻ khác, chướng mắt."
Lâm Uyển giơ tay đánh mạnh vào tay hắn, ánh mắt cũng không thèm di chuyển nửa thốn.
Nàng nâng tay áo lau sạch ngấn lệ trên mặt, rồi lại ngồi im đó bất động.
Tấn Trừ cụp mắt liếc nhìn vết hồng trên mu bàn tay, cũng không tức giận.
Tay kia hắn xách bình rượu lên, dốc rượu mạnh vào trong miệng, sau đó ném chiếc bình không ra ngoài, người ôm đầy mùi rượu, vươn tay đẩy ngã nàng ra giường.
Nữ nhân trước mặt thơm ngát mềm mại, ánh sáng bên ngoài mờ mịt xuyên qua màn trướng đỏ bao phủ lên người nàng, ở trong mắt hắn hệt như là hồng hương tán loạn, kiều diễm lập lờ.
Nhưng giờ khắc này, trong đôi mắt hắn không thấy dịu dàng, chỉ có âm u tàn nhẫn.
Bởi vì trong đầu hắn lại bắt đầu không khống chế được nảy ra những hình ảnh.
Nàng mặc váy đỏ ngồi trong kiệu hoa, nàng mặc áo trắng tay đỡ bụng bầu, nàng ôm con trai cười ấm áp,...!Mà nhiều hơn là cái hắn từng nhìn thấy trong mộng vài lần, nàng lăn lộn hầu hạ dưới thân nam tử khác!
Cũng như những năm gần đây, mỗi khi hắn chạm vào nữ tử khác, những hình ảnh khiến người ta sinh hận đều sẽ vô cớ nhiễu loạn trong đầu hắn.
Mỗi lần như vậy, chứng đau đầu của hắn sẽ phát tác, đau như muốn nứt ra, không thuốc nào làm dịu được.
Có thể nói là như sa vào ma chướng.
Quả thực khiến lòng người cực hận!
Hắn lạnh lùng quan sát nàng, từ khuôn mặt trắng nõn hơi nghiêng sang một bên, đến bả vai gầy gò của nàng, rồi đến vòng eo mềm mại không xương, cuối cùng đến đôi chân mảnh khảnh, lả lướt tinh xảo.
Giờ khắc này, từ trên xuống dưới, nàng đều là của hắn.
Không có nam tử khác, chỉ có hắn.
Cũng chỉ có thể là hắn!
Tấn Trừ quan sát nàng từng tấc từ trên xuống dưới, hình ảnh tán loạn trong đầu hắn ngày càng điên cuồng, đồng thời ánh mắt càng ngày càng tàn bạo.
Sau khi quan sát lần cuối, ánh mắt hơi đỏ của hắn nhìn chằm chằm đôi tay vô thức che ở vạt áo của nàng, đè giọng: "Buông tay."
Giọng nói hắn vừa dứt, đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn kia đã run lên, không tự chủ được co quắp, siết chặt vào nhau.
Ánh mắt hắn rơi xuống phía dưới, dừng lại chỗ vạt dưới xiêm y của nàng.
Một lát sau, âm thanh lụa rách bén nhọn vang lên, hoá ra là chỗ vạt áo nàng đột ngột bị người ta tàn nhẫn xé vụn.
Lâm Uyển hoảng sợ nhìn hắn.
Hắn cụp mắt nhìn nàng, tia ám muội trong đôi mắt thanh mảnh bắt đầu nổi lên.
"Sợ rằng cô phải nuốt lời với ngươi rồi."
Nói xong câu ý tứ khó hiểu này, hắn cố nén ý hung tàn, nâng nửa người lên, cởi y phục trên người mình xuống, sau đó rũ mắt bắt lấy đôi tay nhỏ bé của nàng.
Đêm hôm nay, e là không thể dễ dàng.