Sau một trận mưa, thời tiết càng lạnh hơn.
Lúc Phượng Dương công chúa tới, từ xa đã nhìn thấy bên ngoài hành lang chính điện là một hàng rào gỗ không ăn nhập với kiến trúc xung quanh.
Kiến trúc tổng thể của Trấn Nam Vương phủ vô cùng sang trọng, ngoài tường ốp gạch điêu khắc, nền đất lát đá xanh, hoa văn đều đặn, đường nét tỉ mỉ, cực kỳ đơn giản nhã nhặn.
Giờ chỉ độc sân viện phía Tây hành lang chính điện dỡ đá xanh, cắm hàng rào, phóng tầm mắt nhìn không thấy ăn khớp với sân viện bên trái, lại không làm nền cho địa hình và kiến trúc của cả hậu điện, trông hơi đột ngột.
Bước lên bậc thềm, nàng ta dọc theo hành lang dưới mái hiên đi về phía Tây sương phòng.
Trong khu vườn nhỏ quây hàng rào, có một người đang ngồi xổm chăm sóc những luống cây mầm xanh biếc.
Thoạt đầu nàng ta cũng không để ý, chỉ nghĩ là hạ nhân loay hoay với cây cỏ.
Mãi đến khi tới gần, nhìn thấy người giữa luống cây mặc váy tơ tằm màu trắng thêu hoa, vấn tùy thường vân kế, dù y phục không nổi bật, nhưng dung mạo khí chất không hề tầm thường, nàng ta mới đột nhiên phản ứng kịp, người này chắc hẳn là người hôm nay nàng ta muốn tìm.
Lâm Uyển đang ở giữa vườn trồng thảo dược nhận ra có người tới bèn ngước mắt nhìn, sau đó thì thấy người đến là một nữ nhân y phục lộng lẫy diễm lệ, lúc này đang đứng dưới hiên tỉ mỉ quan sát nàng.
Lâm Uyển cảm thấy nàng ta có phần quen mắt, đang lúc suy nghĩ xem đã từng gặp ở đâu, Điền Hỉ đã mang theo nô bộc tiến lên quỳ thỉnh an, miệng gọi Phượng Dương công chúa.
Phượng Dương công chúa khách khí bảo Điền Hỉ đứng dậy, nói qua loa hai câu với hắn ta, sau đó ánh mắt lại đặt trên người Lâm Uyển.
"Vị này chắc là Lâm phu nhân phải không?"
Lúc Lâm Uyển còn đang giật mình, Phượng Dương công chúa đã vịn tay ma ma bên cạnh, mỉm cười đi về phía nàng.
"Vốn là đến tìm Thái tử điện hạ ôn chuyện, không ngờ đến sớm, Thái tử chưa hạ triều.
Nhưng mà tình cờ gặp được phu nhân cũng là niềm vui bất ngờ."
Lâm Uyển lấy lại tinh thần.
Hóa ra là Phượng Dương công chúa, ngày xưa là Nghi quý phi, nàng từng gặp từ xa trong cung một hai lần.
Trong lòng khó tránh nổi lên nghi hoặc, dù sao nàng và vị công chúa này vốn không qua lại, không biết lần này đến tìm nàng là có việc gì.
Tất nhiên là nàng không tin lý do thoái thác của Phượng Dương công chúa, lúc này mới vừa ăn sáng xong, dù là ai cũng biết Thái tử vào triều chưa lâu, cách xa thời gian hạ triều, nếu như thật sự bái phỏng Thái tử thì cần gì phải lựa giờ này?
Hiển nhiên lần này tới là cố ý tìm nàng.
Lâm Uyển kiềm chế nghi ngờ trong lòng, thả cuốc nhỏ trong tay xuống, đứng dậy đi đến hành lang dưới mái hiên hành lễ bái kiến.
"Người trong nhà, cần gì phải đa lễ."
Phượng Dương công chúa trách móc, đưa tay đỡ nàng đứng dậy.
Mắt phượng âm thầm lướt qua chỗ váy bám bùn đất, nàng ta nhìn Điền Hỉ, khẽ nhíu lông mày: "Điền công công, bản cung và Lâm phu nhân vừa gặp đã thân, nếu đám nô tài kia dám coi thường bỏ bê phu nhân, bản cung tuyệt đối không khoan dung."
Điền Hỉ khó trả lời, chỉ luôn miệng nói "Không dám".
Lâm Uyển chỉ đành giải thích: "Điện hạ hiểu lầm rồi, là ta thích loay hoay với đám thảo dược này, không cần người khác nhúng tay."
Phượng Dương đưa mắt nhìn khu vườn nhỏ ngoài hiên, hơi kinh ngạc nói: "Ta còn tưởng là trồng kỳ hoa dị thảo gì chứ.
A phải rồi, lúc trước hình như nghe ai nhắc đến, ngươi còn học y thuật mấy năm."
"Không dám nói là y thuật, chỉ là học bốc thuốc cơ bản."
"Vậy cũng là không tệ rồi."
Gió thu nổi lên, thổi ngọc bội leng keng rung động.
Điền Hỉ đề nghị: "Trời lúc này lạnh rồi, hai vị chủ tử không ngại thì vào nhà uống ngụm trà nóng cho ấm người?"
Phượng Dương đưa tay đỡ trâm cài tóc, cười hỏi Lâm Uyển: "Phu nhân không chê quấy rầy chứ?"
Lâm Uyển nhẹ giọng nói "Không đâu".
Phượng Dương thân thiết bước lên kéo tay nàng, vừa đi vào phòng vừa quan sát nàng, cười nói: "Năm đó lúc công hầu mệnh phụ vào cung triều kiến, ta ở trên đài cao đã gặp ngươi từ xa mấy lần, lúc ấy đã cảm thấy phu nhân dịu dàng hiền hậu, dễ thân.
Có điều khi đó ngại thân phận cung phi nên cũng không thân cận với ngươi nhiều."
Phượng Dương nhấc chân bước qua bậc cửa, thở dài: "Không ngờ quanh đi quẩn lại, cuối cùng lại cùng ngươi trở thành người một nhà.
Ngươi nói xem, thứ duyên phận này có kỳ diệu hay không?"
Trong phòng đốt địa long ấm áp như xuân.
Vừa bước vào phòng, Phượng Dương đã cảm thấy một luồng ấm áp ùa vào mặt, làm thân thể nàng ta khoan khoái dễ chịu.
Nàng ta nâng mắt quan sát xung quanh, vật trang trí bày biện trong phòng đều là thượng hạng hiếm thấy, đồ cổ quý hiếm trên kệ rực rỡ chói mắt, đều có điểm đặc sắc.
Có những thứ nàng ta thấy quen mắt, quả thật là vật quý từ quốc khố ra; có những thứ hiếm có ngay cả nàng ta cũng chưa từng nhìn thấy, có điều nhìn bề ngoài lấp lánh thật sự giá trị không nhỏ.
Ánh mắt Phượng Dương lại lướt qua giao tiêu bảy màu kia.
Đó là vật phong thưởng năm xưa cung phi cất giấu như báu vật, ở đây lại xa xỉ đến mức có thể dùng làm màn che cửa.
Nàng ta lặng lẽ thu lại ánh mắt, lau sạch tay rồi được ma ma dìu chậm rãi ngồi xuống trước bàn, sau đó cười hiền hòa nhìn bà tử phục vụ trong phòng cẩn thận chu đáo thay y phục và giày gấm sạch sẽ cho Lâm Uyển.
Lâm Uyển chỉnh trang ổn thỏa xong cũng đi tới trước bàn, ngồi đối diện Phượng Dương công chúa.
Bọn hạ nhân bưng khay trà sơn đen tới, bày trái cây, trà nóng sau đó khom người lui ra.
Phượng Dương công chúa bưng chén trà nhấp lưỡi, sau khi thưởng qua một ngụm, sắc mặt lại lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng ta nhìn kỹ nước trà, không biết vì sao mà khẽ thở dài: "Hàng năm trà Thọ Mi dâng lễ còn không đủ cân, có thể đoán được chia đến chỗ Thái tử có bao nhiêu.
Chỉ sợ Thọ Mi này ngay cả Thái tử cũng chưa được uống đã đưa cả đến chỗ phu nhân."
Lâm Uyển không đáp lời, chỉ cầm chén trà nóng lên, mi mắt buông xuống, dường như đang nhìn nước trà trong vắt.
Nói đến đây, nàng ta tạm ngừng rồi mới nói tiếp: "Có lẽ ngươi không biết, tính tình Thái tử cao ngạo, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu cúi đầu.
Lần đầu tiên ta thấy hắn cúi mình đi xin người khác chỉ vì để kết đoạn nhân duyên này với ngươi, bây giờ nghĩ lại vẫn làm ta cảm khái.
Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, khi đó phụ thân ngươi đã định gả ngươi cho Phù gia, Thánh thượng không cho phép hắn, hắn cũng không có cách nào."
"Nhưng mà có lẽ cũng là trời ban lương duyên, ngươi xem, quanh đi quẩn lại mấy năm, cuối cùng ngươi vẫn trở thành người của Thái tử.
Đây hẳn là việc tốt thường gặp trắc trở chăng."
Phượng Dương nói xong thì bình tĩnh nhìn nàng, giống như muốn nhìn xem vẻ mặt đối phương có thả lỏng hay không.
Nhưng dường như đối phương không hề có phản ứng với những lời nàng ta nói, khuôn mặt vẫn trầm tĩnh như cũ, bưng chén trà yên tĩnh ngồi đó.
Trong lòng nàng ta thoáng qua chút thất vọng.
Nhưng mà nghĩ lại, nếu như dễ dàng thuyết phục, Thái tử cũng sẽ không cố ý tìm nàng ta tới làm thuyết khách.
"Ta luôn cảm thấy hình như ngươi có vẻ ấm ức, là sống ở chỗ Thái tử không vừa ý lắm sao?"
Đối mặt với câu hỏi thăm dò của Phượng Dương, cuối cùng Lâm Uyển cũng ngẩng mặt lên nhìn đối phương.
"Nếu như điện hạ tới làm thuyết khách cho Thái tử, vậy thì không cần đâu."
Giọng nói nhẹ nhàng từ tốn, nhưng lại thể hiện ra sự kiên định lạ thường, không chút nể tình mà cản lại lời khuyên bảo Phượng Dương định nói.
Phượng Dương nghẹn ở cổ, muốn lên không được, muốn xuống không xong.
"Ngươi như vậy là đang tranh đấu với chính mình, gây khó dễ cho bản thân."
Phượng Dương chịu đựng bị người ta đánh vào thể diện, nhẫn nại khuyên tiếp: "Ta biết khúc mắc trong lòng ngươi.
Trong một đêm chồng mất con tang, cửa tan nhà nát, ngươi cũng lưu lạc Giáo Phường Ti thành bùn đất.
Rơi vào tình cảnh như vậy, trong lòng ngươi có hận Thái tử cũng là điều khó tránh khỏi."
"Nhưng mà hận thì có ích lợi gì? Ngươi oán, ngươi hận, hôn phu và con trai ngươi có thể sống lại một lần nữa không?"
Lúc nói đến đây, sắc mặt Phượng Dương thay đổi, trong lòng dâng lên sự nôn nóng khó hiểu.
Nàng ta không nhịn được lại nhìn về phía người đối diện, trông có vẻ điềm đạm hòa nhã, thực ra lại rất khó chơi, không chịu nghe người khác khuyên.
Nàng ta không khỏi nghĩ, vin vào quá khứ không buông thì có ích lợi gì?
Hận là thứ vô dụng nhất trên đời.
"Lâm phu nhân, ngươi có biết con trai ta mất như thế nào không?"
Phượng Dương đột nhiên chuyển chủ đề để Lâm Uyển phản ứng một chút.
Năm đó Hoàng thái tử đột ngột hoăng, có lời đồn là Tứ hoàng tử gây nên, có lời đồn rằng Ngũ hoàng tử giá họa, mỗi người nói một kiểu, ai cũng không đưa ra được kết luận.
"Con ta số khổ, làm đá kê chân cho người ta thượng vị."
Đối diện với ánh mắt của Lâm Uyển, Phượng Dương bưng chén trà uống nốt phần trà còn lại, sau đó lạnh nhạt nói: "Mạng của nó có thể làm lý do xuất binh."
Lời này khiến Lâm Uyển hiểu ra ngay.
Hoàng thái tử ngày trước đúng là bị người nhà họ Tấn lấy đi tính mạng!
"Cốt nhục ta nuôi hơn chục năm cứ vậy mà mất, có phải ngươi cảm thấy trong lòng ta hận muốn chết, đến chết cũng không thể quên không?"
Phượng Dương đứng lên, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, đưa tay mở cửa sổ ra một chút, sau đó quay đầu nhìn Lâm Uyển.
"Ban đầu ta cũng hận, không thể buông bỏ được như ngươi.
Nhưng về sau ta nhận ra, oán hận ngoại trừ tra tấn chính mình, kỳ thực chẳng có tác dụng gì.
Việc đã đến nước này, tại sao không nghĩ thoáng ra một chút."
Nàng ta than nhẹ: "Vả lại, theo dòng chảy thời gian, những cảm xúc như oán và hận này sẽ từ từ phai nhạt.
Cái chết đã không thể nào cứu vãn, đã không thay đổi được nữa, vậy sao không nhìn về tương lai.
Con người luôn luôn phải tìm một hy vọng khác."
"Quả thực Thái tử nhờ ta đến làm thuyết khách, hy vọng có thể khuyên nhủ ngươi phần nào.
Nhưng hôm nay gặp ngươi, ngược lại giống như gặp người đồng bệnh tương liên, thật lòng thật dạ muốn khuyên ngươi vài câu."
Phượng Dương cười tự giễu, sau đó nhìn nàng, nói bằng giọng thành khẩn: "Chắc ngươi nhìn ra được, đến giờ Thái tử vẫn còn có tình với ngươi, nếu ngươi có thể dứt bỏ những quá khứ kia, bước lên phía trước một bước, chắc chắn chờ đợi ngươi là tiền đồ xán lạn."
"Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, là thuận theo Thái tử, đổi lại một đời suôn sẻ, cũng có thể mưu cầu những lợi ích cho gia tộc ngươi, hay là tiếp tục chống đối Thái tử, cuối cùng hao mòn tình cảm cuối cùng của hắn, khiến cho mình rơi vào kết cục thê thảm, làm gia tộc cũng chịu tội theo."
"Nếu ta là ngươi, chắc chắn sẽ để mình sống dễ dàng chút.
Đời người ngắn ngủi, tội gì phải chuốc khổ."
Sau khi Thái tử hạ triều thì lập tức ghé thăm phủ Phượng Dương công chúa.
Phượng Dương tự mình đón hắn vào phủ.
"Nàng phản ứng ra sao?"
Phượng Dương nhấc ấm trà trong khay lên, rót cho đối phương chén trà.
"Việc này không vội được.
Thái tử ngẫm lại xem, người dùng bao nhiêu thủ đoạn rồi, dụ dỗ có, cứng rắn có, nhưng cuối cùng chẳng phải sắc mặt nàng vẫn không chút thay đổi?"
Phượng Dương nói: "Lúc trước ta và nàng chưa từng gặp nhau, nàng khó tránh sẽ cảnh giác và bài xích ta phần nào.
Nhưng mà sau này tiếp xúc với nàng nhiều hơn, đợi quen rồi, tin chắc nàng cũng có thể nghe lọt lời khuyên nhủ."
Tấn Trừ vốn cũng dự liệu nàng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, bây giờ nghe Phượng Dương thực sự nói như vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là khó nén được thất vọng mà thôi.
Ngón tay vuốt dọc theo mép chén, hắn cười nói: "Khiến cô mẫu vất vả rồi."
"Cô cháu nhà mình sao phải nói những lời khách khí này."
Phượng Dương nói một câu, sau đó nhấp một ngụm trà, do dự nói: "Gần đây Phò mã nói với ta mấy lời đàm tiếu bên ngoài...!Thái tử cũng biết, Phò mã hắn hay lui tới những chốn tạp nham, khó tránh nghe được mấy lời thô tục bẩn thỉu."
Lúc này Tấn Trừ mới phản ứng được cái gọi là lời đàm tiếu là chỉ cái gì.
Phượng Dương thấy sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống, chỉ nói qua loamấy nơi Phò mã thường đến, rồi không lên tiếng nữa.