Xin Anh Đừng Lừa Em Lần Nữa


Mộng Đình vẫn im lặng , Hứa San nhanh chóng dắt tay cô ngồi vào trong xe hỏi Mộng ĐÌnh muốn đi đâu ăn.

Cô lắc đầu không muốn đi đâu cả rồi chần chừ một lúc lên tiếng :
“ Hứa San tớ ở nhà cậu một thời gian được không ?”
“ Hừ.

Cậu coi tớ là gì mà lại hỏi khách sáo như vậy hả đồ vô tâm.

Đương nhiên là được cậu ở lúc nào cũng được bao lâu cũng được nếu được thì ở cả đời luôn ha “ – Hứa San nói rồi cười gian xảo .
“Cảm ơn cậu “
“Lại nữa rồi.

Được rồi tiểu bảo bối nếu cậu không muốn ra ngoài ăn thì chúng ta gọi đồ về nha tới ăn nha “
“ Ưm “- Mộng Đình bất lực trước ánh mắt mong chờ của Hứa San mà trả lời .

Đi được một lúc xe đã đến trước tòa chung cư , Hứa Nhan rẽ ra lối vào tầng hầm cất xe ,cô nhanh nhẩu kéo tay Mộng Đình vào thang máy rồi đi một mạch đến căn hộ của mình , quét dấu vân tay vào nhà.

Căn hộ này là bố mẹ Hứa San mau cho cô.

Hứa San là con một trong gia đình nên ai cũng yêu chiều cô hết mực hơn nữa cô cũng là một học bá học rất giỏi lại khiến nhiều người vô cùng quý mến.

Sau khi lên đại học cô đăng kí nhiều học phần hơn để tốt nghiệp đại học sớm .Vì vậy mà giờ mới 20 tuổi mà cô đã đi làm có nhà riêng có xe ô tô có gia đình hậu thuẫn hết mực.

Nghĩ đến đấy Mộng Đình nhìn lại bản thân mình mà thấy thật nực cười …
Hứa Nhan dẫn cô đi một vòng quanh căn hộ tuy không quá lớn nhưng đầy đủ tiện nghi ấm áp.

Một lúc sau hai người ngồi xuống phòng khách với một tá thức ăn trên bàn mà Hứa San gọi về.

Có lẽ vì lâu ngày chưa gặp lên hai
người trò chuyện rất lâu chủ yếu là Hứa San nói cô cứ thao thao bất tuyệt nói hết về sự đời rồi đến công việc rồi lại quay sang hỏi Mộng Đình :
“ Vậy giờ cậu tính làm gì ? Đã nghĩ ra chưa ?Uưm….Cậu ….ghé qua nhà chưa ?”
Nghe đến đây Mộng Đình có chút khựng lại có như không có trả lời :
“ Mình … chưa.

Hiện tại chưa muốn.

Còn công việc chắc để từ từ rồi tính vậy “.
Nhìn vẻ mặt của cô Hứa San có phần hơi hối hận khi nói ra điều ấy , ngẫm một lúc Hứa San mới lên tiếng thêm lần nữa :
“ Uưm Chưa về thì cũng có sao đâu sau về cũng chưa muộn ….

Mộng Đình … chuyện năm xưa ..


tuy mình không biết rõ ngọn ngành ra sao … nhưng mình tin chắc cậu không phải là người như vậy … cậu chỉ cần biết thế nào đi nữa thì mình vẫn luôn tin cậu dù cậu không muốn nói cho tớ biết nguyên nhân vì sao “
“ Cảm ơn cậu nhiều Hứa San “.
Mấy ngày liền sau đó Mộng Đình bắt đầu đi tiền việc cô từ chối sự giúp đỡ của Hứa San .
Hôm nay rõ ràng thời tiết báo nhiệt độ lên tới 35 độ ấy thế mà trời lại đang mưa nặng hạt không ngừng suốt hơn 2 tiếng.

Một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc bước ra một cửa hàng tiện lợi rồi vụt chạy thật nhanh trong mưa đến
trạm xe buýt gần nhất.

Ngồi xuống ghế chờ khuôn mặt thanh tú xinh xắn vẫn còn lấm tấm mấy hạt mưa chất đứa đầy vẻ suy tư.

Mộng Đình thở dài một tiếng nhìn túi hồ sơ xin việc cầm trên tay đã gần như ướt sũng vì ban nãy chạy trong mưa rồi chợt nhớ tới những câu nói quen thuộc mà cô đã nhận được trong mấy ngày qua mà tóm gọn
lại thành một câu : thực xin lỗi chúng tôi không thể nhận một người như cô được.

Mộng Đình nhếch miệng thầm cười mỉa mai chính cái bản thân vô dụng của mình người có quá khứ đày dơ dáy ấy như cô thì ai lại có đủ can đảm mà thuê với chả mướn cơ chứ.

Họ thật chẳng muốn dây vào làm gì cho hại thân .
Cô cứ nghĩ mãi cho đến khi lên xe về căn hộ của Hứa San.


Giờ là buổi trưa nên Hứa San không có ở nhà cô thường ăn trưa ở công ty không về qua nhà vì văn phòng làm việc của cô có hơi xa căn hộ.

Vì có một mình nên Mộng Đình cũng ăn qua loa cho xong bữa.

Đến chiều cô tiếp tục đi tìm tìm và như cũ là lại bị từ chối rồi.

Loanh quanh khắp nơi cả buổi Mộng Đình dường như đã không còn hi vọng lên xe chở về nhà.

Qua cửa kính dày của xe buýt nhìn ra đường xá bên ngoài đang dần sáng đèn ánh mắt vô định nhìn xa xăm bỗng khựng lại nhìn chằm chằm theo một tấm biển tuyển dụng của cửa hàng gần đó.

Một suy nghĩ loé lên trong đầu Mộng Đình ấn chuông để dừng
chân ở trạm xe buýt gần đấy.

Cô đi về hướng ngược lại đến cửa hàng nơi có tấm biển tuyển dụng .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận