Xin Anh Đừng Lừa Em Lần Nữa


Lăng Quân nói mặt tỉnh bơ như không nhìn cô khiến cô càng khó hiểu hơn.
“Giúp tôi làm một bức tranh khắc gỗ “.
“T..tôi làm ?”
"Um."
“Tôi đâu có tay nghề kinh nghiệm gì đâu những thứ kia chỉ là làm chơi chơi thôi, chú nên đi tìm người khác đi.

Mà người như chú thì gì mà không tìm được mấy nghệ nhân nổi tiếng làm cho mình “.
“200 triệu “.
"
“ C...!chú ...nói gì “
“100 triệu”
“ Những mà tôi thực sự ...
"80"
“Ây ây thôi được tôi nhận tôi nhận đừng hạ nữa có được không “ – Mộng Đình vừa nói tay vừa bất giác đưa lên chặn trên môi người đàn ông .
hút

Hơi thở nhè nhẹ phả vào lòng bàn tay nhỏ bé của cô mang chút ấm áp khiến Mộng Đình thấy như có một luồng điện tê dại từ lòng bàn tay lan ra khắp người.

Lăng Quân phía bên này bờ môi chạm vào bàn tay cô còn mang chút ẩm ướt cùng mùi hương dịu nhẹ của sữa tắm thoảng thoảng khiến yết hầu anh lên xuống không ngừng nếu Mộng Đình không nhanh chóng rời tay đi ngay sau đó chắc anh đã không kìm lòng được mà làm loạn trên tay cô rồi .
NOVEL TOON
‘Một bức tranh phong cảnh làm trong vòng 2 tuần.

Tôi sẽ cung cấp đầy đủ những thứ cần thiết
"
“2 tuần ? Tôi cũng đâu phải nghệ nhân mà làm trong
“60 triệu
"
"
“2 tuần thì hai tuần.

Hai tuần sau nữa chú nhận tranh là được chứ gì.

Nhưng chú định thuê tôi thật ?”
“Được vậy thì không được đổi ý đâu nhé “ –
Mộng Đình nói khóe môi cong
cong nhìn anh khiến Lăng Quân thất thần .
Hôm sau, Lăng Quân cho người mang đầy đủ những dụng cụ cần thiết tới có cả tấm ván gỗ được cắt theo kích cỡ yêu cầu.

Vì biết chân cô có hơi bất tiện nên anh còn đặc biệt mang đến chiếc ghê kê chân khá tiện lợi còn có thể chắn bột gỗ rơi xuống .
Liền mấy ngày sau đó Mộng Đình dốc sức bắt tay vào làm việc, vì việc khắc tạc trước đây của cô chỉ đơn giản là sở thích mà thôi nên cô nào có được đào tạo qua trường lớp gì đây là lần đầu tiên cô nhận việc này vì thế đã đầu tư mua một vài khóa học trên mạng cũng tìm hiểu và tra khảo ở các nguồn khác nhau đặt mua các sách về nghệ thuật điêu khắc để có thêm kinh nghiệm .
Trong mấy ngày đó hầu như lúc nào tan làm Lăng Quân cũng tới nhà cô với lí do kiểm tra tiến độ hoàn thành, anh không cho cô tự mình di chuyển đi bất cứ đầu bảo là chân cô chưa khỏi nếu va chạm lung tung chân thêm nghiêm trọng thì không hoàn thành tranh cho anh được, lí do không thể hợp lí hơn khiến cô
chẳng phản bác được gì.

Lúc muốn làm gì anh cũng đều bế thốc cô lên mà di chuyển : đi vệ sinh, đi tắm, vào nhà bếp, đi ngủ,...!không sót bất kì việc gì.


Mới đầu Mộng Đình hơi khó tiếp nhận có ý phản kháng lại nhưng quen dần lại không có bất kì ý muốn giãy giụa nào nữa cứ để anh tùy ý bế mình lên như vậy.

Về lâu sau đấy cô dần trở nên quen thuộc với mùi hương mát lạnh trên người anh cùng sự ấm cơ thể anh khiến tim cô càng đập mạnh không kiểm soát mỗi khi ở gần anh .
2 tuần sau,
Bức tranh được hoàn thành, chân Mộng Đình cũng đã có thể di chuyển lại bình thường nên hôm nay được tháo băng .
"
* Thấy tốt hơn chưa? “ -Lăng Quân vừa hỏi vừa nhẹ nhàng gỡ miếng băng gạc cuối cùng trên cổ chân cô ra .
“Vô cùng ổn “
"
"
Nói rồi Mộng Đình nhanh chóng đứng dậy đi nhanh tới gần cửa sổ nơi đang để bức tranh được phủ rèm kín mít hào hứng quay lại nhìn Lăng Quân cất lời Chú nhìn này, cho chú xem thành quả 2 tuần qua nha
"
Mộng Đình cười cười tay kéo tấm rèm ra : “Tôi hoàn thành hơi bị đúng tiến độ luôn.

Chú thấy sao ? Đây là lần đầu tiên tôi làm trên ván gỗ lớn như này đấy.

Cho đánh giá một chút chứ ?”
Một bức tranh bằng gỗ được sơn phủ bởi hai tông màu chính đen – trắng gợi cảm giác cổ xưa hoài niệm bức tranh tuy không thuộc dạng quá cầu kì cũng chỉ đơn giản là tranh phong cảnh thường thấy một thác nước lớn cùng những ngọn núi nhô cao được Mộng Đình phác họa vô cùng sống động rất có hồn siêu thực khiến Lăng Quân sứng sờ một lúc khi nhìn vào bức tranh ấy .
“Không tồi “.Mộng Đình gương mặt rạng rỡ nhìn anh cười hì hì nói tiếng cảm ơn .

“Nhưng thực vẫn còn rất nhiều thiếu sót trên bức tranh này số tiền mà trước đó chú trả công cho tôi tôi chỉ dám nhận một phần ba số đó thôi "
“ Tại sao ?”
“Thì chú thấy đó nếu chú đặt làm ở nơi khác thì các nguyên liệu dụng cụ đều tự họ chuẩn bị sắp xếp lại còn là những người chuyên nghiệp đằng này chú cung cấp đầy đủ không thiếu thứ gì cho đứa còn chưa được gọi là nghiệp dư như tôi thì tôi sao dám nhận một số tiền lớn như vậy được “.
“Với lại chú là khách hàng đầu tiên của tôi lên có cả giảm giá nữa
"
“Được thôi
"
“Vâng.

Mong lại có cơ hội hợp tác với ngài Lăng đây “
“Mà bao giờ chú chuyển nó đi thế ?”
“Ngày mai
“ồ “ – Mộng Đình đáp lời giọng có chút luyến tiếc, luyến tiếc bức tranh và hình như cô cũng luyến tiếc cả người đàn ông trước mặt.

Mai bức tranh chuyển đi rồi thì chẳng có lí do gì để Lăng Quân đến đây nữa cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận