Xin Anh Đừng Lừa Em Lần Nữa


Tiếng va đập lớn, cô bị hắn đá mạnh vào tường.

Đang ráng đứng dậy thì hắn đã tiến đến dùng hai tay siết mạnh vào cổ .
Hắn tăng lực tay khiến Mộng Đình không thở nổi gương mặt thiếu oxy trở lên đỏ bừng, trong lúc cố gắng giãy giụa đẩy tay tên kia ra làm xê dịch tay áo của hắn lộ ra một vết sẹo dài trên cánh tay.

Vết sẹo bị lộ khiến tay kia phân tâm hơi nới lỏng lực tay, nhân cơ hội Mộng Đình cố gắng rướn cổ lên đập mạnh đầu cô vào đầu hắn khiến hắn phản ứng không kịp mà buông tay ra.

Ho khan vài tiếng chưa kịp hít đủ oxy cô đứng dậy bước đi nặng nề cố gắng tìm sự giúp đỡ nhưng ngoài sảnh không có bất kì ai tất cả đều ở trong hội trường, từ đây đến hội trường là một đoạn khá xa mà khoảng giữa cô và hắn chỉ tầm 5 bước chân.

Tên kia lấy lại tinh thần rất nhanh đã đuổi tới túm tóc cô kéo lại dí sát cô vào tường.

Cơn đau đớn từ dưới bụng truyền tới, một mảng áo sơ mi của cô đã bị ướt đẫm bởi ....!máu, là máu cô bị hắn đâm, dao sắc nhọn lại được hắn rút ra rồi tiếp tục đâm vào bụng khiến cô đau đớn ngã gục xuống .

“Nghe được những điều không nên nghe thì chỉ có chết mới không nói ra được thôi hahaahahah”
Tên kia thấy cô không còn phản kháng liền rút nhát dao thứ 2 đã đâm sâu vào người cô ra kéo cô vào nhà vệ sinh gần đó .
Mộng Đình trong cơn mơ hồ đau đớn bỗng cảm nhận được gì đó trong túi quần của mình ...!là thông báo từ điện thoại.

Cô chợt nhớ ra lúc rời khỏi bàn ăn qua vội vã nên Hứa San đã quên điện thoại cũng may cô nhìn thấy nên đã kịp cầm hộ cho Hứa San định bụng ra xe rồi đưa lại, có lẽ vừa nãy chiếc điện thoại bị đập nát kia là của Hứa San vì Hứa San không để chuông thông báo điện thoại còn cô thì có, điện thoại của cô vẫn ở trên người mình .
Bàn tay nhuốm máu đỏ tươi cố lấy điện thoại trong túi ra.

Nhìn vào ống lưng điện thoại cô mới nhớ ra hôm mình bị ngã Tiêu Khải Trạch đã đưa túi thuốc cùng danh thiếp bảo nếu chân có vấn đề gì là có thể gọi cho anh, cô cầm lấy và để nó sau ốp lưng của mình hình như giờ vẫn chưa lấy ra.

Mộng Đình thử cậy mở chiếc ốp đúng là bên trong vẫn còn một tấm card màu trắng ghi tên anh cùng số điện thoại cùng một vài hóa đơn khác.

Nhập số điện thoại rồi ấn gọi nhưng đầu dây bên kia vẫn chưa thấy bắt máy mãi cho đến lần thứ 3 mới có tiếng từ đầu giây bên kia truyền tới .
“Alo, cho hỏi là ai vậy ?”
“L..là tôi, Chu ...Mộng Đình
“À Mộng Đình, có chuyện gì sao muốn nói chuyện với Lăng Quân sao để anh tìm cậu ấy “
“K..không kịp ...!mất.

Có ng..người muốn sát ...hại Lăng Quân trong bữa tiệc, hắn đ...đang tới đó ...t..tôi không cản lại được .Mong anh ...!nhắn...lại giúp tôi ....!Cẩn ..th..thận.

Trên cánh tay trái ...hắn có vết sẹo ...
“Sao cơ ?! Được anh sẽ đi báo cho cậu ấy ngay.

Còn em thì sao, em không sao chứ ..: giọng của em ...!không được đúng lắm “.

Tiêu Khải Trạch nghe giọng nói yếu ớt trong điện thoại có hơi hoảng với kinh nghiệm của mình anh chắc chắn cô bị thương rồi thì phải .
“K..không ..

| ...sao tôi vẫn chịu được “- Mộng Đình cắn chặt môi đến bật máu, nén cơn đau lại trả lời Tiêu Khải Trạch .
“Em đang ở đâu ?“.
Trong trạng thái mê man Mộng Đình cũng không biết rõ bị tên đàn ông quăng đi đâu :“T..tôi ...!không ...!biết “
“Thôi được rồi cố gắng chịu đựng một chút, chờ ở đó, anh kêu người đi tìm
em
“Đ..được.

Anh mau ..

báo ..chú ấy”
Nói xong điện thoại Mộng Đình đã sập nguồn không thể kết nối nữa, Tiêu Khải Trạch bắt đầu hoảng loạn cho người lục tung nhà hàng tìm cô vì trên lầu 5 là phòng VIP để đảm bảo riêng tư nên không lắp CCTV rồi chạy tới báo cho Lăng Quân sự việc nhưng anh không đề cập đến Mộng Đình .Tuy không biết rõ mối quan hệ giữa hai người là thế nào nhưng anh ta chắc chắn biết cô gái này có vị trí rất đặc biệt trong lòng bạn mình bởi từ trước tới giờ anh chưa thấy Lăng Quân đối xử với ai như vậy cả nếu nói cho Lăng Quân biết lúc này rất có thể anh sẽ xông ra tìm cô, như vậy sẽ càng nguy hiểm hơn .
Lăng Quân bên này nhận được tin đã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch ứng phó.


Chỉ sau vài phút toàn bộ nhà hàng đã bị người của anh bao vây, trong bữa tiệc cũng gài thêm rất nhiều người âm thầm quan sát tìm kiếm người có vết sẹo trên cánh tay trái theo lời Tiêu Khải Trạch nói .
“Thưa ngài đã tra ra , là một phục vụ bàn ạ.

Còn có một vài đồng bọn nữa ạ, có một tên ở bên ngoài ạ .
“Tốt, cứ để chúng diễn cho tròn vai đi, bắt tên canh ở bên ngoài vào đây.

Thời gian sắp tới sẽ rất thú vị đấy
Sau lời phát biểu cảm ơn của ông cụ Lăng thì buổi khiêu vũ bắt đầu.

Ông cụ năm nào cũng hào hứng sắp xếp thêm buổi khiêu vũ này vào còn tổ chức cả bóc thăm ghép cặp chỉ cần trai chưa gả vợ gái chưa gả chồng thì đều có thể tham gia hệt như mấy chương trình hẹn hò mà ông cụ và quản gia Lưu vẫn hay xem cốt yếu là để thằng cháu mình kiếm được người yêu nhưng năm nay lại khác nãy biết được Lăng Quân đang theo đuổi một cô gái rồi thì Lăng Minh Đức chỉ muốn cho dẹp ngay mấy cái nhảy nhót này đi vì sợ cô gái nhỏ kia biết thằng cháu mình trong tay trong tay với người khác ngộ nhỡ con bé đổi ý đá cháu ông ra chuồng gà thì ông biết cứu vãn thế nào được.

Nhưng tất cả đã sắp xếp hết rồi ông không thể cho ngừng lại được khiến ông cụ rất khó chịu “ kể từ năm sau phải cho dẹp, dẹp hết cái vớ vẩn này đi mới được “..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận